Dị Thế Tà Quân

Chương 724: Chuẩn bị nhổ cỏ tận gốc




: Tiểu Đao
Biên Tập
Quân Mạc Tà lúc này đã trở lại doanh trại, thấy sát thủ Chí Tôn Sở Khấp Hồn tức giận ngồi trong lều trại, đang cùng đám người Mai Tuyết Yên Ưng Bác Không nói chuyện
Quân Mạc Tà cười dài bước vào: " Ai chà chà, đây không phải Sát thủ Tôn giả chấn danh thiên hạ sao? Nghe nói ngài ám sát thành công Tôn giả cấp bốn Vệ Không Quần, từ Chí tôn Thành sát thủ tấn cấp lên Sát thủ Tôn giả, thật sự là đáng chúc mừng!"
"Đây chính là đại sự của giới sát thủ chúng ta, thật đúng chưa từng nghe nói qua Tôn giả cấp cao nào bị người ta ám sát. Sát thủ ám sát lại không chút tổn hao gì, toàn thân nguyên vẹn trở ra, danh khí tự nhiên cao hơn một tầng, uy chấn thiên hạ! ".
Sở Khấp Hồn bị Quân đại thiếu gia khen lập tức dở khóc dở cười, như thể mất hết mặt mũi, mắng to: " Tam Đại Thánh Địa kia đúng là bọn ngốc, thật là ta tức đến chết! Nói bọn chúng là heo, tức là sỉ nhục loài heo hiền lành!"
"Bây giờ ngươi còn oán giận ta không? Hiện tại đã biết ngươi bị oan ức như thế nào rồi chứ?" Quân Mạc Tà nói có chút hả hê
"Rõ ràng lão tử ở trên nóc nhà nghe bọn họ nói chuyện mà thế nào lại đem oan uổng đó đổ lên đầu ta, thiếu chút nữa bực bội mà ngã xuống. XXX! Thực sự là chuyện thái quá như vậy xảy ra với trên người lão từ. Lão tử thật sự may mắn, may mắn như con rệp! Vô cùng xui xẻo mà!" Sở Khấp Hồn tức giận tới mức cả mặt tím đen lại
Đám người Mai Tuyết Yên cực kì khó hiểu, nhao nhao hỏi Sở Khấp Hồn có tuyệt kỹ gì mà truy sát thành công Tôn giả cấp cao thủ, mà thực sự Tôn giả Vệ Không Quần đã chết, kinh biến này quả thực làm người ta cực kỳ hứng thú tìm hiểu
Vì vậy, Quân Mạc Tà cất tiếng đem tất cả chuyện phát sinh nói ra hết, giọng tả cực kỳ sinh động và lôi cuốn, nhất là tiếng nói của cảnh lúc đám người Vệ Không Quần lúc đó, âm thanh diễn tả đầy cảm xúc, giống y đúc, lại còn thêm mắm thêm muối vào câu chuyện
"Hahaha…" Mọi người cùng nhau cười thật to, không khí thật vui vẻ. Ưng Bác Không cười chảy cả nước mắt, nói: " Lão Sở cũng thật là không may, chuyện tốt đều không tới lượt hắn, chuyện oan uổng lại tới nhờ hắn cõng giùm,…"
Sở Khấp Hồn ngửa đầu lên trời, làm ra vẻ dáng người khóc không ra nước mắt, làm mọi người cười lăn lộn. Ưng Bác Không còn cười lăn ra, chỉ ngồi mà không đứng lên nổi vì cười
Quân Mạc Tà cười một hồi, rồi lấy bút mực viết lách một hồi, thoăn thoắt như rồng bay phượng múa, rồi bỏ vào ngực mình, rồi nói với mọi người: " Các ngươi cứ tiếp tục, ta có việc đi trước. À, ngày mai trước giờ Thìn, các ngươi đến Phong Tuyết Ngân Thành tập hợp tại Kiếm Phong, chuẩn bị diệt cỏ tận gốc!"
"Được! À, mà ngươi đi đâu đó?" Quân Vô Ý hỏi
"Ta đi hạ chiến thư" Quân Mạc Tà vội vã nói
"Chờ một chút…Đưa ta xem chiến thư một chút". Quân Vô Ý quát. Thân làm chủ soái sao có thể để Quân Mạc Tà làm bậy được, hắn cảm thấy rất bực mình
Quân Mạc Tà nháy mắt mấy cái với Quân Vô Ý mà không thấy hắn suy chuyển, không thể làm gì khác hơn là đi từ từ tới, chậm chậm móc lá thư trong ngực ra
"Giờ Mão? Người ấn định giờ Mão, như thế nào lại muốn chúng ta tới giờ Thìn?" Quân Vô Ý lông mày dựng ngược.
"Ách…Nơi này khí trời tốt như vật, thực sự không khí rất mát mẻ, ta muốn để đám gia hỏa nghỉ ngơi mát mẻ thật tốt, ta thực có tâm địa tốt mà". Quân Mạc Tà vừa nói vừa cười hắc hắc
Quân Vô Ý không nén nổi sự bực bội: " Nào có thể không tức giận? Quân gia chiến sự, thế nào lại là trò đùa? Nếu thật sự là hành quân đại chiến, ngươi lại là người hiểu quân lệnh, mà vẫn cố tình mắc vào, đây chính là tử tội, ngươi biết không?".
"Ai dà, Tam thúc à, ta lúc này cũng không phải chân chính đi đánh giặc mà…Được rồi, được rồi, người nghe ta lần này đi. Nếu thật sự đi sớm hơn, hậu quả chắc không thể tượng tưởng nổi." Quân Mạc Tà thần thần bí bí nói: " Kiếm Phong nếu bỗng nhiên sụp xuống…."
Tất cả mọi người thất kinh. Đông Phương Vấn Tình vội đứng lên hỏi: " Kiếm Phong sập xuống ư? Đúng vậy không?"
"Thiên chân vạn xác! Trăm phần trăm là như vây!" Quân Mạc Tà nghiêm túc cam đoan
Sở Khấp Hồn cùng Mai Tuyết Yên nhìn nhau, không khỏi nghĩ tới tại sơn cốc kia một lúc nào xuất hiện một vụ lở núi…Chẳng lẽ…
Mọi người ngồi ngây ra như phỗng, Quân Mạc Tà cần chiến thư lại, vèo một cái đã vô ảnh vô tung trong nháy mắt, trong không khí chỉ còn vọng lại một câu: "Ngày mai giờ Thìn, ta ở trên núi chờ các ngươi! Ngàn vạn lần đừng đến sớm hơn a!"
Một lúc lâu sau, Quân Vô Ý mới đứng lên mắng: "Tiểu tử này càng ngày càng tùy tiện…Nói như trong chiến thư như vậy thật làm cho mọi người tức giận chứ? Có bao giờ lại hạ chiến thư như vậy, thật chả có phong cách tí nào cả…". Mọi người một hồi lâu ngồi trong im lặng
Sở Khấp Hồn vẫn đang suy nghĩ đến một việc: Kiếm Phong khi đem so sánh thì còn lớn hơn nhiều hai ngọn núi bình thường ngày trước, không biết khi ngọn núi này sập xuống thì có thể giết chết một Tôn giả cấp một không?
"Chỉ còn một khắc là hết giờ tị, sắp đến giờ ngọ"
Ngân Thành đang bị bao phủ trong một không khí căng thẳng cực độ. Mạc Tiêu Diêu cùng Cổ Thanh Vân ngồi trên đại diện, vẻ mặt vô cùng trầm trọng, nhìn nhau không nói câu nào.
Ở chính giữa đại điện, đặt hai cỗ quan tài làm từ Huyền Băng. Thi thể của hai vị Tôn giả nằm ngay ngắn bên trong. Xung quanh là hơn năm trăm vị cao thủ Tam Đại Thánh Địa.
Tập hợp tại đây có thể nói là một lực lượng vô cùng cường đại, cơ hồ chiếm tới một phần ba toàn bộ thực lực
Nói cách khác, ngoại trừ Thánh giả ra, thì phần đội hình này của Tam Đại Thánh Địa có thể so sánh với toàn bộ thực lực của một Thánh địa.
"Thanh Vân, lần này đây có thể chúng ta đã mắc sai lầm…". Mạc Tiêu Diêu kinh ngạc nhìn quan tài của Vệ Không Quần, chậm rãi nói với âm thanh thê lương.
" Đại chiến tới thì ta mặc giáp, Mạc huynh hà cớ gì mà nói điểm gở như vậy?". Cổ Thanh Vân có chút kì quái hỏi.
"Đâu chỉ lần này, từ lần xuất quân trước, lòng ta đã có một dự cảm vô cùng bất an, điều đó càng làm ta nghĩ tới việc sẽ có điềm vô cùng xấu!". Mạc Tiêu Diêu thở dài một tiếng
"Quả thực như vậy, từ khi tới nơi này, trước sau chúng ta đã tổn thất bốn vị Tôn giả, còn có một vị Tuyệt lộ Tôn giả Đỗ Tuyệt bị trọng thương, đến bây giờ nằm dưỡng thương vẫn chưa đứng dậy được. Từng việc từng việc một xảy ra như minh chứng dự cảm của ta là thật".
"Lần này, dự cảm bất an càng ngày càng mãnh liệt! Mà tâm tư của lão phu cũng càng lúc càng thấy loạn…"
Mạc Tiêu Diêu khẽ thở dài: "Chẳng lẽ, có kỳ biến gì sắp xảy ra sao?"
Cổ Thanh Vân không khỏi sợ run cả người, lập tức cười khan rồi nói
"Mạc huynh có lẽ đã quá lo lắng rồi, lần này Vệ huynh mất đi, chúng ta tới đây sinh ra cảm giác thỏ tử hồ bi. Không chỉ có Mạc huynh, mà ngay cả tâm tư của lão phu cũng phiền muộn không thôi. Suốt bốn trăm năm khổ luyện, mà tan biến đi chốc lát! Đúng là Nhân sinh vô thường! Sinh Lão Bệnh Tử là chuyện khó tránh mà!"
Mạc Tiêu Diêu trầm mặc, lúc lâu sau mới thở dài: " Đây chính là đạo lý giang hồ…Một khi bước lên con đường này, không bị người sát thì chính bị trời phạt! Từ xưa tới nay có bao nhiêu người may mắn thoát khỏi đây?"
" Có bao nhiêu người được thanh thản sống tới trọn kiếp người? Đạt tới Thánh giả lại có mấy người đây? Đạo lý đó, bọn ta từ mấy trăm năm trước cũng đã hiểu được rồi, nay nhắc lại thật sự là….Haizz. Hà cớ chi mà lại như vậy? Hà khổ lai do thập nhất nhất >.
Cổ Thanh Vân bị hắn gợi lên bao tâm sự cũ, tâm tư không khỏi cảm thấy buồn rầu, khó chịu, từ từ nói: "
Chờ xong việc lần này, vì Vệ huynh báo thù, diệt trừ Quân gia Quân Mạc Tà cùng tên Mai tôn giả, nhổ đi mối họa lớn đi, lão phu lập tức trở lại Thánh địa ẩn cư, chờ đến khi Đoạt Thiên Chi Chiến xảy ra, tại đỉnh Thiên Trụ Phong đem cái thân xác thối tha này hóa đi, trở về với cát bụi".
"
Đoạt Thiên Chi Chiến…Đỉnh Thiên Trụ Phong…". Mặt Mạc Tiêu Diêu lộ ra vẻ lo lắng, tim bỗng đập nhanh tới mức loạn nhịp mà nói
"
Lão phu đột nhiên cảm giác những lời nói về tương lai hôm nay, dường như sẽ không bao giờ xảy ra…Sẽ mãi không thành sự thực…Tiêu diệt Quân gia Quân Mạc Tà cùng Mai tôn giả đã là chuyện gian nan, ẩn chứa sự hung hiểm vạn phần, cho dù là vì Vệ huynh báo thù…Thật sự là việc nói dễ làm khó a"
"
Vị sát thủ kia có thủ đoạn ám sát vô cùng cao, ta và ngươi lúc ấy điều trơ mắt nhìn, bình tĩnh mà xem xét, nếu lúc ấy một kiếm kia đâm tới hướng Mạc Tiêu Diêu ta, có lẽ kết cục của ta cùng giống kết cục của Vệ Không Quần!"
Mạc Tiêu Diêu trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi: "
Ta thực không có gì nắm chắc sẽ né tránh được một kiếm kia! Một kiếm kia quả là hung hiểm!". Cổ Thanh Vân cũng lộ ra sự thất sắc sợ hãi, quả nhiên là đang nhớ lại phong phạm của một kiếm kia
"
Hung hiểm không chỉ là kiếm, mà còn là người! Bởi vì ngươi vĩnh viễn không biết được một chiêu kiếm kia xuất phát từ nơi nào tới, đấy mới là điều thực sự kinh khủng! Đợi đến lúc ngươi nhận ra nơi xuất chiêu thì đã chậm, lập tức nhận kết cục như Vệ Không Quần!"
Mạc Tiêu Diêu khẽ lắc đầu: "
Đều nói mình là thân kinh bách chiến (thân mình đã trải qua trăm trận chiến), nhưng chúng ra cả đời này, chỉ như đã chơi trăm trận giả của trẻ nhỏ thôi"
"
Đúng là một chiêu kiếm kia, thực tâm mà nói là thúc thủ vô sách, cho dù ngay trước mắt mà không có cách gì ứng phó được. Thực sự, cho tới giờ khắc này, ta nghĩ chỉ có một cách, nếu Vệ huynh có thể như phân thân giải thể thì sẽ có một con đường sống!"
"
Nếu như tránh được kiếm trước, kiếm sau lại tới thì làm thế nào để ứng phó đây". Mạc Tiêu Diêu lắc đầu, vô cùng khổ não
"
Người kia đến tận cùng là ai đây? Trên đời sao có thể xuất hiện một vị sát thủ kinh thiên động địa như vậy? Lấy tai mắt trải rộng khắp thiên hạ của Tam Đại Thánh Địa chúng ta mà không chút nào hay biết?"
"
Chuyện này thực sự quá mức kinh khủng! Tóm lại, giang hồ tựa thể đã thay đổi rồi, không còn là giang hồ quen thuộc mà chúng ta biết nữa!" Cổ Thanh Vân than thở một tiếng nói tiếp "Mạc huynh, chẳng lẽ thời đại của chúng ta đã qua rồi sao…?"
Mạc Tiêu Diêu ngây ngốc, một lúc lâu, mới xuất thần nói: "
Thời đại của chúng ta đã qua rồi sao? Thật sự đã qua rồi sao?…". Âm thanh của hắn trầm thấp, như thể đang tự hỏi chính bản thân, như thể đang hỏi ông trời.
Đúng lúc này, đột nhiên bên ngoài, một âm thanh trong trẻo vang lên: "
Mạc Tiêu Diêu, lão tử nhà ngươi mau lăn ra đây tiếp chiến thư!". Âm thanh réo rắt cực kỳ, tại ngọn Tuyết Phong quanh quẩn không tan biến đi, như thể dư âm không dứt, ngữ thanh làm người ta không chịu nổi
Mạc Tiêu Diêu nhướng mày, không chút tức giận, lẳng lặng nói: "
Nguyên lai đúng là sát thủ vương lần trước giá lâm. Xin hỏi có gì chỉ giáo?" Lão nghe tiếng nói liền nhận ra chính là người áo trắng buổi sáng ám sát Vệ Không Quần.
Đối mặt với địch nhân như vậy, Mạc Tiêu Diêu có dù có một vạn lá gan cũng không dám tùy tiện một mình ra ngoài đối mặt. Vạn nhất nhận được một chiêu kiếm như hôm trước thì…Vết xe đổ của Vệ Không Quần chính là bài học lớn nhất a!
Trong lúc này cả Tam Đại Thánh Địa mọi người đều đã đứng cả lên, Mạc Tiêu Diêu nháy mắt một cái, Cổ Thanh Vân, Tiếu Thiên Nhai, Khúc Vô Tình thân hình khẽ động cùng nhau lập thành thế phòng ngự, trong mắt đều lộ vẻ sợ hãi cùng với cừu hận, yên lặng đi ra ngoài
Đột nhiên, chớp mắt một cái, một vật trắng như tuyết bay vào, bên ngoài cùng lúc vang lên một tiếng cười cuồng tiếu
"
Hahaha, không ngờ các ngươi không dám xuất hiện, các ngươi đúng là thứ bỏ đi…. Tam Đại Thánh Địa gì chứ…thực sự là rất cười…hahaha…không bị gọi là hang ổ đại ô quy là tốt lắm rồi. Một đám rùa đen rút đầu, thực không biết xấu hổ mà dám xưng là Thánh địa, quả là làm lão tử ta cười vỡ cả bụng…"
Tiếng cười xa dần, quả nhiên là người mới đến kia trong nháy mắt đã đi xa
Tấm vải trắng ném vào kia nhẹ nhàng hạ xuống. Là một tấm lụa trắng, mặt trên ghi đầy chữ viết.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.