Dị Thế Tà Quân

Chương 635: Phiêu Miểu Huyễn Phủ




: Tiểu Đao
Biên Tập: Maison
Mà ở bước hoàn thành sau cùng của kế hoạch này, mục tiêu là đối phương vẫn còn trong mộng, còn không quan tâm đến mà xem náo nhiệt! Làm sao mà không chết được chứ?
Quan sát chắc chắn như vậy cùng với phần tâm lý chiến tinh diệu, bố cục linh hoạt và tùy cơ ứng biến cho người khác xem thế là đủ rồi! Sở Khấp Hồn tự nhận, nếu chính mình ở vào vị trí của đối phương, chỉ sợ mình cũng không làm được như vậy!
Đây quả thực là Thần sát thủ mới có thể dùng thủ đoạn giết người đỉnh phong như vậy! Giết người vô hình, hơn nữa còn là mượn đao giết người một cách vô hình!
Sở Khấp Hồn sau khi rời đi một khắc, trong lòng bỗng nhiên nổi lên một cảm giác sợ hãi: Nếu là … chọn phải kẻ này làm đối phương thì sao? Nghĩ tới đây, trong lòng hắn mười phần lạnh lẽo liền gia tốc biến mất ở trong cơn bão tuyết.
Sở Khấp Hồn đã đi xa, cho đến lúc này Hàn Thiện Trường đang dùng một chân ổn định cơ thể mới chậm rãi ngã ngửa mặt lên trời, trước ngực và sau lưng đồng thời có một đạo máu tươi bắn ra! Ánh mắt của lão trợn tròn, cổ họng khẽ cười rung động "Bịch" một tiếng ngã trên đất, dùng một đôi mắt của loại cá chết nhìn Quân Mạc Tà, giãy dụa hỏi: "Ngươi… là ai?"
"Ta? Ta là người!" Quân Mạc Tà tựa như có chút sợ hãi trả lời.
"Ta hỏi là… Ngươi rốt cuộc là cái gì…Người?" Hàn THiện Trường càng mở to đôi mắt nhìn trừng trừng, ngực máu phun tung tóe, máu tươi đã chầm chậm chảy ra đã kèm bọt sủi.
"Ta là đàn ông." Quân Mạc Tà cứ thế đáp lời, rất thành thực, cũng rất chuẩn xác.
"Ngươi…" Hàn Thiện Trường lại bị câu trả lời thập phần chính xác này làm cho tức giận đến mức người giãy nảy trên mặt đất, sau đó không nhúc nhích… Tuyệt khí (đi ma tèo - DG)
"Ta nhổ vào… Ta nói chính xác như vậy mà, chẳng lẽ Bổn thiếu gia có thể là đàn bà sao?" Quân Mạc Tà nhẹ buông tay, vô tội nói.
"Cư nhiên lại tức chết như thế, người này khí lượng sao lại hẹp hòi thế chứ, ngay cả một người tàn phế đều đánh không lại, sống cũng chỉ lãng phí lương thực…"
Trong lúc này, mọi người trong quán rượu lại cực độ kinh hoàng, chợt giật mình tỉnh ra, nhao nhao phát ra những câu hô hoán. Giống như ở trong một cái nhà vệ sinh công cộng thì bị một qủa lựu đạn ném vào, tất cả vãi đái chạy ra bên ngoài. Nhao nhao cắm đầu chạy về phía cửa ra ngoài đầy gió tuyết, trốn vào những nơi hẻo lánh.
Quân Mạc Tà cười hắc hắc, nói: "Vở tuồng đã kết thúc, chúng ta cũng đi thôi."
"Khoan đã! Vị tiểu huynh đệ này, ngươi giết người tại trong quán của ta, cứ như vậy mà bỏ đi sao? Có nên hay không cho hai lão già chúng ta một cái thông báo không?" Sau quầy, hai lão già vẫn một mực giả vờ ngủ say tốt cục đứng lên, nhìn Quân Mạc Tà.
Hai lão già này một người mặt đỏ tai to, tướng mạo đường đường, một người lại bị mất mũi, người gầy trơ xương. Đứng cùng với nhau tôn dáng vẻ lên cực kỳ buồn cười.
Bọn họ còn không thèm nhìn thi thể nằm trên mặt đất, tựa như cái mùi máu tươi tanh nồng này đã ngửi mãi thành quen, hai người đều hướng ánh mắt nhìn kỹ Quân Mạc Tà, thậm chí còn có chút ý phòng bị.
"Chết tiệt! Ta nói lão già, ánh mắt kia của lão là thế nào? Tên tàn phế kia vừa mới giết người xong đã chạy đi, khi đấy sao không thấy lão nói gì, hiện tại lại đi ngăn cản ta? Việc này có liên can gì đến Bổn thiếu gia, lão muốn đổ oan sao? Nhìn Bổn thiếu gia dễ bị bắt nạt lắm sao? Không có chuyện như vậy đâu!" Quân Mạc Tà trừng mắt, khoa trương nói.
"Muốn chối sao, trước mặt chân nhân không nói lời giả dối! Tiểu huynh đệ, nếu không có ngươi, tên Sở Khấp Hồn kia sao nhất quyết không nhẹ nhàng đắc thủ như vậy!" Lão già mặt đỏ mỉm cười
"Tiểu huynh đệ, chúng ta gọi ngươi lại cũng không có ác ý gì, còn cảm thấy mừng nữa ấy chứ, muốn hỏi một câu, sư phụ cậu là vị nào? Có thể dạy dỗ một thiếu niên anh tài như vậy, nghĩ thực đương thời cũng không có mấy người, Lão phu thực là rất tò mò."
Hắn cười một tiếng, có vẻ ngoài thật quái dị, tựa hồ cả khuôn mặt bị chia ra làm hai nửa. Nhìn kỹ, thì ra giữa mặt có bị một kiếm chém thật sâu, đem cả khuân mặt hoàn chỉnh chia ra làm hai nửa, có thể sau đó được chữa trị kịp thời nên khép lại tương đối tốt. Lão có châm chọc hay không thì thật đúng là không đoán ra. Nhưng khi đột nhiên cười một tiếng, thớ thịt hồng hồng lộ ra thì kinh khủng dọa người gấp bội.
"Sư phụ ta là ai? Sư phụ ta chính là lão bà của ta." Quân Mạc Tà ha ha cười một tiếng, dùng một ngón tay chỉ Mai Tuyết Yên.
Mai Tuyến Yên đứng lên, từ từ đi tới, ngước làn thu thủy (đôi mắt trong) nhìn chăm chú vào lão già mặt đỏ, rồi nhẹ giọng nói
"Nguyên lai là hai người các ngươi. Ngươi nếu lần này không cười lên như vậy, ta thực sự còn không nhận ra các ngươi. Nhâm Bình Sinh, Y Cựu Cuồng! Hai người các ngươi biến hóa thực không nhỏ a, công lực tiến bộ cũng thực kinh người. Như vậy bây giờ, hai người Lôi Bạo Vũ cùng với Bố Cuồng Phong đã sớm không phải là đối thủ của các ngươi, quản nhiên thực đáng mừng…"
"Xin hỏi cô nương là ai, tại sao lại biết hai lão già chúng ta?" Lão già mặt đỏ cùng lão già mất mũi cùng nhìn nhau, đến giờ mới chính thức thất kinh. Hai người bọn họ từ khi ẩn cư đến nay, không có một ai có thể khám phá thân phận của họ, thế mà hôm nay lại bị một cô nương trẻ tuổi nói toạc ra như vậy, như thế nào lại không sợ hãi đây?
" Các ngươi không cần biết ta là ai, nhưng chuyện hôm nay, các ngươi cũng không quản được…" Mai Tuyết Yên nhàn nhạt nói: "Tin tưởng rằng người của Tam Đại Thánh Địa rất nhanh sẽ tới. Thực lực hiện giờ của các ngươi cố nhiên là tiến bộ, tu vi càng cao thâm thêm. Nhưng nếu không muốn gặp phiền phức hơn, cho dù các ngươi không quan tâm thì tin tưởng các ngươi lựa chon giữ kín. Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện đi!"
Nguyên lai hai người này cũng đều là đồng bối cường giả Chí Tôn, cùng thời với "Kinh thiên động địa song kiếm khách' là Bạo vũ-Cuồng phong hai vị chí tôn Lôi Bạo Vũ và Bố Cuồng Phong. Hai lão vang danh:
Trảm phá phong vân trảm phá thiên,
Nhâm ngã bình sinh nhâm ngã cuồng!
Tạm dịch
Chém đứt gió mưa, thủng trời xanh
Duy chỉ Bình Sinh cùng lão Cuồng!
Lão già mặt đỏ chính là Nhâm Bình Sinh, còn ông lão mất mũi là Y Cựu Cuồng!
Ánh mắt Y Cựu Cuồng chợt lóe lên, hắc hắc cười nói: "
Tiểu lão nhi tại đây đa tạ cô nương quan tâm, chúng ta mặc dù chưa chắc đấu được với Tam Đai Thánh Địa, nhưng nếu mà Tam Đại Thánh Địa muốn đụng đến chúng ta, chỉ sợ còn phải tự xem xét lại thực lực của mình đi đã "Giọng điệu mang theo ngạo khí bức người, hiển nhiên là tràn đầy sức mạnh!
Mai Tuyết Yên đang muốn đi ra ngoài, nghe thấy vậy đột nhiên xoay người, nụ cười hiếm thấy bỗng nở trên môi "
Giọng điệu mạnh mẽ không sợ hãi như thế, chẳng lẽ các ngươi hiện tại đã là người của Phiêu Miểu Huyễn Phủ sao? Chẳng lẽ phụ cận nơi đây chính là cửa vào của Phiêu Miểu Huyễn Phủ? Đi đi, khó trách các ngươi công lực tiến cảnh nhanh như thế, khó trách hai người các ngươi lại lựa chọn nơi không có thôn trấn nào như thế này mở tửu quán, ta còn tưởng rằng các ngươi "tĩnh cực tư động" * chứ, thì ra là thế!"
"
Xin hỏi các hạ rốt cục là ai?" Sắc mặt Nhâm Bình Sinh cùng Y Cựu Cuồng đột nhiên đại biến, liền lắc người nhẹ nhàng ngăn trước mặt Mai Tuyến Yên, bộ dạng như lâm đại địch, y phục trên người từ từ phồng lên. Xem ra, nếu như Mai Tuyết Yên không có câu trả lời làm bọ họ vừa lòng, bọn họ chắc chắn sẽ ra tay!
"
Ta và các ngươi cùng một dạng." Mai Tuyết Yên im lặng một hồi, nhẹ nhàng nói: "Ta là người của Thiên Phạt Động. Các ngươi nếu như trở về, xin hãy chuyển dùm ta một câu nói."
"
Nguyên lai là Thiên Phạt nhất mạch…" Nhâm Bình Sinh cùng Y Cựu Cuồng cùng thở phào nhẹ nhõm, nhìn nhau, đều cùng thấy trong mắt nhau một chút ảo não, nói: "Nói cái gì? Xin mời cô nương nói."
"
Trong mấy năm nay, chúng ta đã nỗ lực rất nhiều. Trong coi bí cảnh liên lụy chúng ta quá nhiều tinh lực, mà các ngươi thủy chung không hề có tin tức, càng lại bày ra một lớp sương mù Huyễn Phủ chỉ có thể đi vào mà không thể ra. Đối với chúng ta quả thực tổn thất rất lớn, sớm đã mất không bù kịp"
"
Mà hiện nay Tam Đại Thánh Địa càng động chạm gây sự, ý muốn không diệt Thiên Phạt Thú Vương chúng ta quyết không dừng tay, nếu Phiêu Miểu Huyễn Phủ các ngươi còn muốn bảo trì cục diện cân bằng như hiện nay, thứ nhất, báo cho Tam Đại Thánh Địa bớt phóng túng một chút, bằng không Thiên Phạt chúng ta tuyệt không ngại khai chiến! Thứ hai, triệt bỏ sương mù Huyễn Phủ để Thiên Phạt của chúng ta khôi phục truyền thừa của Thánh Vương!"
Mai Tuyết Yên nhẹ nhàng nói: "
Ta tìm kiếm Phiêu Miểu Huyễn Phủ các ngươi đã lâu lắm rồi! Chẳng lẽ, các ngươi đối với sự việc của Cửu U bí cảnh không có chút quan tâm nào sao?" sau khi nghe Mai Tuyết Yên nói những lời này, Quân Mạc tà tự nhiên cảm thấy trong lòng chua xót.
Nhâm Bình Sinh cùng Y Cựu Cuồng hai mắt nhìn nhau, trên mặt lộ vẻ khó sử, nói: "
Cô nương, lời nói của cô tất có đạo lý, nhưng việc này…chúng ta lại không thể quyết định được"
"
Ta biết các ngươi không thể làm chủ được chuyện này nên vừa rồi mới nói là xin chuyển cáo một lời, nếu là Thiên Đoạt Chi Chiến cuối cùng, mà các ngươi vẫn không có phản ứng gì, Thiên Phạt chúng ta sẽ không vì bí cảnh bỏ ra bất cứ một lực lượng trợ giúp nào!"
Mai Tuyết Yên lạnh lùng quyết liệt nói: "
Đoạt Thiên Chi Chiến, Thiên Phạt nhất mạch chúng ta có gắng hằng vạn năm, đến hôm nay lại có kết quả bị Tam Đại Thánh Địa đuổi giết thảm trọng! Cửu U bí cảnh càng là từ xưa trông coi đến nay, các ngươi cũng đồng dạng chỉ là tại lúc cực kỳ khẩn trọng mới phái người đi trước! Đến sau này lại bày ra một cái bẫy giống như Huyễn Phủ sương mù!"
Mai Tuyết Yên trong đôi mắt mang vẻ dứt khoát nói: "
Các ngươi căn bản đã không cần phiến đại lục này, chẳng lẽ chúng ta, những Huyền Thú chúng ta so với các ngươi lại càng quan tâm hơn sao? Lời nói khó nghe, tương lai cho dù là người dị tộc chiếm lĩnh đại lục hay là Cưu U bí cảnh vọt ra thì Thiên Phạt Sâm Lâm chúng ta vẫn cứ là Thiên Phạt Sâm Lâm! Căn bản là không có bất cứ thay đổi gì! Một chút lời này, xin nhò chuyển cáo nguyên văn!"
"
CHúng ta đi!" Mai Tuyết Yên hướng Quân Mạc Tà nhẹ giọng nói, kéo tay Đông Phương Vấn Tâm. Nhâm Bình Sinh cùng Y Cựu Cuồng sắc mặt cực kỳ xấu hổ, vội tránh đường ra.
Đi tới cửa, Mai Tuyết Yên ngẩng đầu nhìn trời đầy Phong Tuyết, đột nhiên dừng chân lại, ung dung hỏi: "
Vân Biệt Trần hiện nay đang ở Phiêu Miểu Huyễn Phủ phải không?"
"
Việc này…quả thật là không ở đấy!" Y Cựu Cuồng khuôn mặt ngẩn ra nói: "Tiếp Dẫn sứ giả từng tiếp đón Vân Biệt Trần, nhưng mà hắn lại cự tuyệt." Mai Tuyết Yên nhàn nhạt a một tiếng, ngay sau đó ba người biến mất ở cửa, không còn thấy bóng dáng.
Lăng lăng nhìn ba người rời đi, Nhâm Bình Sinh đột nhiên tự tát một cái vào miệng mình, đồng thời tự nói: "
Ta thật đúng là phạm lỗi to! Mới vừa rồi cứ để họ đi có phải tốt không, tự dưng lại nổi lên lòng hiếu kỳ chết tiệt, lại muốn đi hỏi sư phụ cùng lai lịch … Ngược lại lại đụng đến Thiên Phạt "
* tĩnh cực tư động: tọa thiền tĩnh lặng đến cực điểm mà ngẫm đến hành động, động tác
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.