Dị Thế Tà Quân

Chương 62: Chuyên nghiệp và không chuyên nghiệp




Dịch Giả: tranhuuxuan.
Thủ lĩnh sát thủ mắt thấy Dạ Cô Hàn tạm thời không có đuổi kịp mình, trong lòng thở ra phào một hơi, vừa co giò chạy, vừa quan sát chung quanh, bỗng nhìn thấy tên công tử bột Quân Mạc Tà đã chuyển thành tư thế đang ngửa mặt hướng lên trời từ lúc nào, cả người nằm trên mặt đất, hai con mắt đang mở to nhìn hắn cười hĩ hĩ, không khỏi ngẩn ra: "Lẽ nào tiểu tử này còn chưa chết?". Quay đầu nhìn lại, Dạ Cô Hàn đã đem đồng bạn của mình bức vào tử địa, nhìn dáng vẻ của hắn chính là muốn bắt sống, tạm thời không thể chú ý đến mình, tâm niệm vừa chuyển, không khỏi sinh lòng hung ác. Giết không được Linh Mộng công chúa, nhưng nếu là Quân Mạc Tà chết, kinh thành cũng sẽ đại loạn à? Nhất thời thân hình chững lại, liệu có nên hạ xuống dưới tặng cái tên quần áo lụa là này thêm một kiếm lên hay không? Đang nghĩ trong đầu, đột nhiên thấy ở phía dưới, tên tiểu tử kia hướng về mình nháy mắt, thè lưỡi, làm mặt quỷ, đang thấp giọng chửi một câu: "Ta abcxyz con mẹ ngươi". Thanh âm cực bé, bốn phía vốn là đang kêu loạn, xa xa tiếng vó ngựa rầm rầm lao đến, người khác ở gần nhất cũng cách mấy trượng, căn bản không nghe thấy gì, càng không có chú ý đến động tĩnh bên này, tất cả mọi người đang quan tâm đến việc Dạ Cô Hàn xuất thủ, chỉ có vị sát thủ thủ lĩnh này đang toàn lực chạy trốn, cự ly càng lúc càng gần, nên hắn vẫn nghe rõ ràng, nhất thời tức giận đến tròng mắt đều lồi ra. Con bà nó, lão tử không làm gì được thiên huyền cường giả, chẳng lẽ còn giết không được ngươi cái tên quần áo lụa là phá gia chi tử nhà ngươi? Ngươi tuổi gì mà dám chửi lão tử hả, hả! Oanh một tiếng lập tức hạ xuống, trường kiếm hung hăng đâm ra. Trong lòng tức giận mắng:" Lão tử làm thịt ngươi!" Đúng lúc này, đột nhiên trước mắt một xanh lam như trời cao biển rộng đồng thời xuất hiện trước mắt mình, một thanh phi đao màu xanh da trời, vô cùng thần bí mà mỹ lệ, mộng ảo xuất hiện ở trước mặt, mục tiêu, chính là yết hầu mình.
- Thiên huyền...
Tên thủ lĩnh thất kinh, nhất thời tay chân lạnh lẽo, sợ hãi đến cùng cực, hơn nữa tư thế hắn vốn là đang rơi xuống, một hơi thở đã trút, nhất thời rơi xuống, còn chưa chấm đất, chuôi lam sắc phi đao này đã cắm vào cổ họng của hắn, sâu đến ba tấc. " Lạch cạch" một tiếng, vị thủ lĩnh sát thủ này mãi cho đến lúc chết vẫn còn hi lý hồ đồ, vì sao Dạ Cô Hàn rõ ràng ở ngoài ba mươi trượng, mà phi đao xuất hiện ở chỗ này? Vậy là sao chứ? Cái nghi vấn này, khiến vị kim phẩm sát thủ nghẹn uất, đến khi chết còn mơ hồ không giải thích được. Hai con mắt trợn trừng đầy thắc mắc, bộ dạng như là một tên học sinh hiếu học ham học hỏi vậy...
Quân Tà lúc trước vốn đã thụ thương không nhẹ, di chuyển có chút không linh hoạt. Tuy nói vết thương đã được chữa trị, nhưng dù sao vẫn ăn trọn cú đá của một ngân huyền cường giả, kiểu gì cũng có ảnh hưởng. Nên hắn đành trơ mắt nhìn tên kim phẩm sát thủ với vẻ mặt nghi hoặc không giải thích được đang đổ ập về phía mình, điểm chết người là, tên phải gió này ngay khi đã chết, trường kiếm vẫn nắm ở trong tay...
- Thật là mụ nội nó, chết cũng không thôi!
Quân Tà trong lòng mắng to một tiếng, liều mạng di chuyển thân thể về phía trước, cố gắng tránh mũi kiếm đâm vào chổ yếu hại. Phanh! Thi thể thủ lĩnh sát thủ rơi thẳng lên người Quân Tà, trường kiếm vẫn trong tay hắn đâm vào đùi Quân Tà nghe cái soạt. Mẹ cha ơi, thánh thần ơi, Lạy Phật, Lạy Chúa, Lạy Thánh A La, nếu như nhát kiếm này đi lên phía trái vài phần, Quân đại sát thủ sẽ quang vinh trở thành một chức nghiệp giả trong hoàng cung mất rồi ( Thái giám ý mà). Đội ơn các vị lắm lắm!
- Ui...da...Trời ơi!
Quân Tà bị đụng đánh ầm một tiếng, hít thở không thông, trường kiếm xuyên vào chân, hắn đau đớn kêu một tiếng, chịu hết nổi Quân Đại Thiếu gia lấy hết sức bình sinh gào một câu: " Con bà nó!Ai ngờ chết rồi mà cũng có thể cầm kiếm làm bị thương người khác? Thế giới này thực sự là kỳ diệu a!". Trường kiếm xuyên qua đùi Quân Tà, ghim luôn xuống trong đất, khẽ động một cái là máu lại phun ra, nói không chừng nếu lệch một chút có thể cắt đến gân. Quân Tà trong tình huống đành phải nằm bất động, tên thủ lĩnh sát thủ nằm đè trên người đã chết, dĩ nhiên là không động đậy được, hai người cứ như vậy nằm đè lên nhau, trong tay tên sát thủ vẫn nắm chuôi kiếm, thân kiếm cắm ở trên người Quân Tà, tư thế vô cùng quái dị không lời nào tả nỗi. Quân Tà khóc không ra nước mắt: "Lão tử đi tới thế giới này, lần thứ hai bị nam nhân đè xẹp lép a! Lần đầu là tên mập mạp chết bầm tuy rằng buồn nôn muốn chết nhưng dù sao cũng là một người sống, lần này thì khác, bị người chết đè lên, con mẹ nó, khỏi cựa quậy gì được luôn".
Một người sống, một kẻ chết, hai khuôn mặt áp sát nhau, bốn mắt đối diện, Quân Tà lúc này mới phát hiện, hoá ra tên này chết không nhắm mắt. Nhất thời hiếu kỳ, Quân Tà chăm chú quan sát, càng xem càng thấy lạ, trong mắt tên sát thủ này không phải là phẫn hận, không phải oán độc, hình như là... chết vì lạc trong bát quái nghi vấn trận đồ. Ngươi tìm không được đường tới suối vàng sao? Thì kệ bố tiên sư nhà ngươi. Đừng nhìn lão tử như thế, lão tử cũng không biết đường! Quân Tà oán hận thóa mạ. Người bình thường khi bị người chết nằm đè trên người lại, còn bị trừng mắt nhìn, e là lá gan có to đến mấy đi nữa cũng muốn hồn bất phụ thể ( hồn rời khỏi xác), nơm nớp lo sợ, nhưng Quân Tà vốn là quái thai, có thể tám cùng người chết, không thể không nói một tiếng.... Giỏi.
Ba một tiếng, Dạ Cô Hàn đánh văng trường kiếm trong tay của tên thủ lĩnh sát thủ còn lại, kiếm quang chợt lóe, đã kê ngang trên cổ của hắn:
- Ai phái các ngươi tới? Nói!
Dạ Cô Hàn rất phẫn nộ, nếu không tìm ra kẻ chủ mưu phía sau, ai biết mấy chuyện như thế này sau đó có phát sinh nữa hay không? Mình có thể bảo hộ Linh Mộng một lần, hai lần, nhưng vị tất có thể để bảo vệ Linh Mộng suốt đời, nếu lần sau thiên huyền cao thủ đi ám sát, vậy sẽ xảy ra chuyện gì đây? Gã sát thủ lạnh lùng nhìn Dạ Cô Hàn, trong mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng, đột nhiên cất tiếng cười to, nói:
- Dạ Cô Hàn, ngươi nghĩ rằng ta sẽ nói sao? Ha ha ha... Thực sự là buồn cười, không nghĩ tới Thiên Nhai Cô Tinh danh tiếng khắp thiên hạ, đường đường là cao thủ thiên huyền lại ấu trĩ đến thế.
Nói xong đột nhiên khóe miệng chảy ra một dòng máu đen, hô hấp đình chỉ, con mắt nhìn Dạ Cô Hàn, vẻ đầy trào phúng. Ngay khi hắn bị bắt liền lập tức cắn nát túi độc trong miệng.
Kiến huyết phong hầu, đúng là độc dược cực mạnh!
Dạ Cô Hàn giẫm chân thở dài, trong mắt lộ ra một tia kính nể, lẩm bẩm nói:
- Cũng coi như là một hán tử! Ta sẽ không làm khó dễ thi thể ngươi!
Đám thích khách tới tập kích, toàn bộ đã chết hết, toàn trường trong nháy mắt tĩnh lặng như cũ, Dạ Cô Hàn tuy rằng âm lượng không lớn, thế nhưng cũng đủ để Quân Tà nghe thấy. Giờ khắc này, Quân Tà đột nhiên thèm muốn được cười phá lên. Thực sự là câu nói vô liêm sỉ nhất trong ngày, hành vi như vậy cũng có thể kêu là hảo hán tử sao? Thế giới này này hảo hán tử thật đúng là không đáng giá bao nhiêu tiền a. Hắn thật ra cũng không muốn tự sát, lẽ nào ngươi sẽ bỏ qua cho hắn? Ừ, cứ cho là vì hắn là" Hảo hán tử" nên ngươi buông tha hắn, vậy tổ chức sát thủ sau lưng của hắn có thể buông tha hắn sao? Kẻ chủ mưu đang ẩn nấp có thể buông tha hắn sao? Gặp qua nhiều tên ngu xuẩn, mà chưa thấy qua tên nào ngu như tên này, mà lại là một vị thiên huyền cao thủ! Đáng để được vinh danh Thiên Huyền cao thủ Ngu ngốc! Trong lòng Quân Tà nhịn không được càng khinh bỉ thêm vạn phần: muốn bắt giữ người như thế, nếu dự định để hắn sống, như vậy chuyện thứ nhất nên làm là phải bẻ luôn răng nanh của hắn. Đó là điều cơ bản tối thiểu. Về phần chế trụ hắn, cắt đứt nội tức vân vân và vân vân, căn bản không cần ta phải nói mới hiểu đó chứ?
Đồ toi cơm a! ( Thái điểu oa) Thật sự là không chuyên nghiệp a! Tình cảnh này khiến cho một kẻ chuyên nghiệp như Quân đại sát thủ uất ức ca thán một hồi.
Mùi máu tanh tràn ngập khắp không gian, Linh Mộng công chúa khẽ cau mày, cố gắng chịu đựng mùi máu tươi nồng nặc này, tiến lên hỏi:
- Dạ thúc thúc, người đã luyện được phi đao thần kỳ như thế từ lúc nào vậy? Sau khi trở về dạy ta có được hay không?
Nhắc tới phi đao, Dạ Cô Hàn nhất thời tỉnh ngộ lại, hai tay ôm quyền, hướng khoảng không thi lễ, cất cao giọng nói:
- Hôm nay đa tạ tiền bối cứu giúp, Dạ mỗ vô cùng cảm kích! Linh Mộng kiến thức nông cạn, nếu có chút mạo phạm tiền bối, thỉnh tiền bối đại nhân đại lượng, không nên tính toán, tiền bối nếu có gì sai phái, chỉ cần đôi câu vài lời. Vãn bối dù nước sôi lửa bỏng, cũng không chối từ, để đền đáp đại ân của tiền bối!
Ở trong lòng hắn, Linh Mộng công chúa dường như chính là thân sinh nữ nhi, càng chính là hi vọng sống duy nhất của mình gửi gắm ở chốn nhân gian. Cường giả thần bí đã cứu Linh Mộng cũng chính là cứu mình. Sở dĩ khi hắn nói lời cảm tạ, cũng không có đề cập đến cứu ai. Bởi vì bất kể là ai, đều cũng như nhau.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 1: Tà Quân Vấn Thế

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.