Dị Thế Tà Quân

Chương 600: Tuyết Yên lo âu




: Sheetly
Biên Tập: Maison
Trữ Vô Tình trong cổ phát ra một tiếng rên rỉ nhỏ, cố gắng nói "Cảm ơn... Cảm ơn." Đầu nghẹo sang một bên, một đại cao thủ cứ thế mà qua đời!
Hoặc giả, ở một thế giới khác, lão đã thực sự cùng người nhà của mình đoàn tụ, vui vẻ hòa thuận chung sống với nhau. Nơi đó, không có thù oán, không có phân ly, không có tử vong... Không có tiếc nuối. Chỉ có gia đình sum họp, an lành hạnh phúc...!
Quân Mạc Tà hít một hơi thật sâu, lại cảm thấy tâm tình của mình có chút nặng nề khó hiểu. Hắn chậm rãi đứng lên, thấp giọng nói
"Ông vốn đa tình, vậy mà tạo hóa trêu ngươi, bất đắc dĩ phải vô tình! Hy vọng kiếp sau, không cần vô tình như vậy... Chỗ này sâu dưới đất trăm trượng, không ai có thể quấy nhiễu sự thanh tịnh của ông, ông cũng có thể yên nghỉ được rồi!"
Nói xong, thân hình Quân Mạc Tà liền trồi lên. Đất đá dưới chân hắn sụt xuống, đem thi thể Ninh Vô Tình mai táng sâu trong lòng đất.
Ánh sáng chói lòa đập vào mắt, Quân Mạc Tà cuối cùng cũng thoát ra, trong khoảnh khắc thậm chí hắn còn có cảm giác vừa thoát khỏi U Minh Địa Ngục trở về cuộc sống... Những lời nói lộn xộn của Trữ Vô Tình trước khi chết đã làm Quân Mạc Tà thực sự cảm động...
Mặt đất lại một lần nữa khôi phục lại bằng phẳng vốn có, không ai có thể nhìn ra dưới lòng đất này đã từng xảy ra một trận đại chiến kinh tâm động phách nhưng vô cùng quỷ dị. Hơn nữa, còn có một vị tuyệt thế cường giả Siêu Chí Tôn đã vĩnh viễn nằm lại trong đó.
"Mạc Tà! Chàng ở đâu?"
Xa xa truyền đến âm thanh gấp gáp của Mai Tuyết Yên. Quân Mạc Tà nở nụ cười hạnh phúc, cao giọng nói: "Ta ở đây." Nói xong liền ngồi bệt xuống đất.
Vừa rồi đối phó với Trữ Vô Tình, Quân Mạc Tà tuy rằng chiến thắng nhưng cũng phải trả một cái giá đắt.
Hắn dùng toàn bộ linh lực của bản thân chống đỡ thổ lực bạo phát, bên trong lại còn dùng Âm Dương Độn triển khai tập kích bất ngờ, tuy thành công bóp chết Trữ Vô Tình nhưng giờ đây tình trạng của Quân Mạc Tà cơ hồ như đèn hết dầu vậy, linh lực còn lại trên người ít đến thảm thương.
Nếu không phải sợ Mai Tuyết Yên lo lắng, Quân Mạc Tà gần như định trốn vào trong Hồng Quân Tháp khôi phục một chút rồi mới ra, dù sao chỗ đó mới là chỗ an toàn nhấ...t
Đột nhiên nghe thấy âm thanh của Quân Mạc Tà, Mai Tuyết Yên vô cùng mừng rỡ. Vừa rồi nàng xuất ra liên kích Thiên Phạt tứ chiêu, đã nhanh chóng kết thúc xong trận chiến, lại tìm kiếm tung tích của Quân Mạc Tà cùng Trữ Vô Tình khắp nơi nhưng không thấy, không khỏi sốt ruột, gần như tuyệt vọng...
Dù sao, Trữ Vô Tình hao tổn sinh mệnh lực của mình để nâng cao huyền lực một cách kinh người thực không phải chuyện đùa, hơn nữa tại thời khắc mấu chốt lại gặp cơ duyên đột phá, thực lực càng tăng cao. Quân Mạc Tà đối chiến với lão thực là vô cùng nguy hiểm!
Nếu không phải Quân Mạc Tà trước đó từng truyền âm cho nàng bảo nàng không cần phải lo lắng, lại nói chính mình tự có biện pháp chạy trốn; Mai Tuyết Yên chỉ sợ sớm đã bỏ mặc hết thảy sự theo bám của đối thủ mà đến. Thế nhưng tâm hồn thiếu nữ lại thủy chung treo ở giữa không trung...
Giờ đây rốt cục nghe được thanh âm của Quân Mạc Tà, tâm trí đang lơ lửng trên không cuối cùng cũng hạ xuống.
Bóng trắng lóe lên, Mai Tuyết Yên hiện ra ở trước mặt hắn. Đến tận giây phút này, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần mới lộ ra một tia ôn nhu vui vẻ.
Trên người Mai Tuyết Yên có hơn mười chỗ đã nhuộm đỏ, thậm chí có mấy chỗ máu tươi vẫn đang rỉ ra ngoài. Hiển nhiên là Mai Tuyết Yên chưa kịp xử lý thương thế của mình mà một mạch tìm kiếm Quân Mạc Tà đến giờ...
Quân Mạc Tà vô lực ngồi dưới đất, nhìn Mai Tuyết Yên, khẽ nói "Nàng bị thương à?" Ngay cả Quân Mạc Tà cũng không phát hiện ra trong âm thanh của mình có mang theo vô tận nhu tình cùng đau lòng! Khác một trời một vực so với trước kia.
Quân Mạc Tà rõ ràng là đã giết qua không ít người, thậm chí có thể nói là giết người như ngóe cũng chưa đủ, nhưng chưa bao giờ có người có thể làm hắn rung động như Trữ Vô Tình ngày hôm nay.
Từ hữu tình đến vô tình; vì tình mà vô tình, cuối cùng làm ra một đại bi kịch cùng tiếc nuối là Trữ Vô Tình, làm cho Quân Mạc Tà vô cùng xúc động.
Quân Mạc Tà chưa bao giờ giống như ở giờ phút này, cứ như vậy mà quan tâm đến người bên cạnh, thân nhân của mình! Trong lòng hắn âm thầm phát ra một lời thề: Hễ là thân nhân của ta, thì ắt phải làm cho hắn bình an, hạnh phúc. Ta nhất định sẽ không để cho cuộc đời của họ lưu lại nửa điểm tiếc nuối nào!
Nhìn Trữ Vô Tình Ăn năn hối tiếc đến mức sống không bằng chết thực sự làm cho Quân Mạc Tà chấn động. Chuyện như vậy Quân Mạc Tà nhất định không cho phép phát sinh ở trên người mình, hay là trên thân nhân của mình!
"Muốn thu thập những người kia mà không trả một cái giá lớn thì sao có thể đắc thủ được?" Mai Tuyết Yên thản nhiên cười, không hề để ý đến chút đau đớn của mình, ân cần nói "Chàng thì sao? Sao lại ra cái hình dạng này? Trữ Vô Tình đâu?"
Trong tưởng tưởng của nàng thì Quân Mạc Tà có thể dùng khinh công xuất quỷ nhập thần của mình ngăn chặn Trữ Vô Tình đã là tốt lắm rồi. Còn về phần có thể chiến thắng, giết chết được Trữ Vô Tình thì Mai Tuyết Yên chưa hề nghĩ đến.
"Chính xác phải nói, hắn hẳn là chết dưới tâm ma của chính mình!" Quân Mạc Tà trầm tư nói
"Lão nóng lòng giết ta cho nên ta mới có cơ hội lợi dụng. Nếu như lão cẩn thận một chút thì hậu quả chưa biết sẽ như thế nào. Ta mặc dù có biện pháp bảo vệ tính mạng, nhưng muốn giết hắn thì chưa chắc."
Quân Mạc Tà nhớ tới chính mình cố ý chạy về phía dưới vách đá, nơi ấy nhìn qua là biết hết đường.
Chính mình chạy tới chỗ ấy, nếu não không có vấn đề thì chính là tự mình tìm chết; chỉ cần người sáng suốt xem xét là có thể nhìn ra được trong đó chắc chắn có điều kỳ lạ.
Nhưng Trữ Vô Tình bị cừu hận che mất lý trí, không thèm suy nghĩ gì liền đuổi theo. Phanh một tiếng - chính là lần đầu tiên dùng thổ lực tạo thành núi lở, làm cho Trữ Vô Tình bị thương, chiến lực tổn hao nhiều, mới dẫn đến bại vong sau này.
Nếu như không có chuyện này, mặc dù Quân Mạc Tà lợi dụng thổ lực bố trí nhiều bẫy rập nhưng với thực lực của Trữ Vô Tình trong nháy mắt cũng có thể phá tan, thừa sức mạnh mẽ xông lên.
Dùng linh lực trước mắt của chính mình, dù sao cũng là hữu hạn; Thổ lực thì vừa mới tu luyện, không thể muốn gì được nấy như kim lực được! Hậu quả như thế nào, thật đúng là khó để xác định.
Mặc dù mình có Âm Dương Độn tuyệt đối không chết được, nhưng Trữ Vô Tình lại cũng không chết! Về chuyện của Trữ Vô Tình, Quân Mạc Tà cũng không muốn nói nhiều, liền hỏi "Những người kia thì sao?"
Mai Tuyết Yên trên mặt hiện ra tia lạnh lẽo, nói "Giết hết!"
Nàng hơi hơi nghiêng đầu sang bên cạnh, nhìn về phương hướng mình vừa đến, nặng nề nói
"Bọn họ đều liều mạng công kích, ta cũng chỉ đành toàn lực ứng phó; lại còn lo lắng cho an nguy của ngươi nên phải tốc chiến tốc thắng, gần như trong thời gian một chén trà, ta liền đem tinh hoa của Thiên Phạt Phạt Thiên Kiếm tung ra hết, đủ ba lần mới có thể hoàn toàn kết thúc trận chiến này."
" Kết thúc trận chiến? Bọn họ toàn bộ chết hết?" Quân Mạc Tà nhịn không được hai mắt trợn trừng. Đây chính là sáu vị Siêu Chí Tôn, mười một vị Chí Tôn cao thủ! Không ngờ toàn bộ chết trong tay của Mai Tuyết Yên... Nha đầu kia như thế nào hôm nay lại ác như vậy?
" Ngay cả chính ta cũng không nghĩ tới, sau khi vết thương cũ được chữa lành, thực so với trước kia còn kinh khủng hơn. Nhất là ở phương diện tốc độ, quả thực đạt đến mức độ mà trước kia ta còn không dám mơ tưởng! Hơn nữa trong khoảng thời gian này, luyện công tiến cảnh so với trước kia còn nhanh hơn rất nhiều. Cho nên trận chiến này, lại thoải mái ngoài ý định!"
Mai Tuyết Yên trầm tư nói "Xem ra ba khỏa đan dược của chàng quả nhiên là vô cùng hữu hiệu."
Quân Mạc Tà ha ha cười cười, nói "Dù sao cũng không thể chủ quan. Lúc này bọn họ chỉ có sáu vị Siêu Chí Tôn; chiến thuật lại không thỏa đáng, hơn nữa lại bị thực lực mạnh mẽ của nàng dọa cho vỡ mật. Còn có tốc độ kinh người của nàng cũng đánh cho bọn họ trở tay không kịp"
"Càng thêm lại không có chỉ huy, hơn nữa trong đó có ba bốn người đã bị thương nặng khi ở Quân gia, chiến lực không được đầy đủ... Tất cả điều kiện trên hợp lại một chỗ thì nàng mới có thể nhẹ nàng như vậy; Nhưng nếu có lần sau, tốt nhất là nên cẩn thận một chút"
"Uhm" Mai Tuyết Yên nhu thuận nhẹ gật đầu, lập tức lông mày nhíu lại nói
"Lúc đó Độn Thế Tiên Cung thật sự đã làm ta kích động tận đáy lòng! Nếu không, ta thực là không muốn ra tay nặng như vậy! Dù sao, những người ở đây phần lớn là có tư cách tham gia cuộc chiến Đoạt Thiên!"
"Nàng muốn nói là... Bọn họ nói chúng ta sau khi thành thân... Chuyện về con cái?" Quân Mạc Tà lập tức minh bạch nguyên nhân vì sao Mai Tuyết Yên tâm ngoan thủ lạt như vậy.
"Uhm" Mai Tuyết Yên đỏ mặt lên, nhưng lại chuyển ngay thành trắng bệch, có chút nhu nhược nói "Mạc Tà, như... quả thật là như vậy, phải làm sao bây giờ? Chẳng phải là ta hại chàng hay sao? Vấn đề này, mặc dù chúng ta có thể không để ý tới, không ngại nhưng mà cần phải đối mặt!"
Quân Mạc Tà tràn đầy tin tưởng nói "Tuyết Yên, nàng yên tâm đi. Tuyệt đối không có khả năng phát sinh chuyện đó. Ta chắc chắn! Nàng cứ tin tưởng ta là được!"
Hắn nhớ tới truyền thuyết của kiếp trước, liêu trai hồ nữ gả cho nhân loại, chẳng phải là vẫn sinh nhi tử như thường sao? Bạch Tố Trinh gả cho Hứa Tiên, cũng không phải là sinh một cái tiểu tử mập mạp à? Đều là do người mẹ thai nghén ra, như thế nào lại sinh ra huyền thú được?
Hơn nữa, cho dù thực sự sinh hạ một đầu huyền thú, dùng gien mình và Mai Tuyết Yên tuyệt đối có thể trong thời gian cực ngắn hóa thành hình người, có vẻ cũng không có gì quá đáng ngại, cùng lắm là sau khi sinh trong một khoảng thời gian không gặp người ngoài là được rồi. Dù sao gia đình mình từ nay về sau cũng là sinh sống ở Thiên Phạt sâm lâm, nơi đó tuyệt đối là thú nhiều hơn người rồi!
Mà kể cả trường hợp xấu nhất, chỉ bằng Hồng Quân Tháp của mình với công năng nghịch thiên nói sao cũng sẽ không khiến Mai Tuyết Yên lưu lại bực này tiếc nuối...
Lời này, trước khi Quân Mạc Tà minh bạch công năng của Hồng Quân Tháp thì cũng không dám đánh cược. Nhưng từ khi nhìn công pháp nhập môn tu chân, Quân Mạc Tà lại là tràn đầy tin tưởng!
Người tu chân, yêu cũng tu chân. Huyền thú có thể quy về yêu tộc, huyền hóa thú hình cũng như yêu tộc hóa thân hình người, căn bản không có phân biệt!
Mai Tuyết Yên theo đó tâm sự trùng trùng, mặt mày ủ rũ, lo âu nói: "Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhấ...t Vạn nhất nếu xảy ra gièm pha, Mai Tuyết Yên ta chẳng phải là rất xin lỗi Quân gia, càng là xin lỗi ngươi sao?"
"Tuyết Yên, nàng cứ yên tâm. Ta thật sự có biện pháp, đại sự bực này ta như thế nào lại nói lấy lệ với nàng!"
Quân Mạc Tà kề sát miệng vào tai Mai Tuyết Yên thì thầm một hồi, Mai Tuyết Yên đầu tiên là thẹn thùng, sau đó cuối cùng cũng có chút yên lòng nói "Vậy là tốt rồi!"
"À? Tuyết Yên này, nàng vội vã hỏi vấn đề này, có phải là nôn nóng muốn sinh cho ta một đứa con phải không? Không nên gấp, đợi đến đêm nay, chúng ta sẽ nghiêm túc nghiên cứu một chút, luận bàn kỹ càng một chút, chuyện này... Ừ, rốt cục là nặn nó ra kiểu gì nhỉ?"
Quân Mạc Tà cười quái dị một tiếng, rất là hèn mọn bỉ ổi trêu đùa.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.