Dị Thế Tà Quân

Chương 592: Nhu tình và sát khí




Trữ Vô Tình sắc mặt xanh mét, mắt hắn như muốn phun lửa:
- Quân Mạc Tà ngươi quả nhiên là chấp mê bất ngộ. Ngươi, rồi có một ngày ngươi sẽ phải hối hận. Người lấy thú, thật là chuyện hoang đường, thiên hạ chê cười. Xem ra, tương lai Quân gia, tiếng xấu truyền khắp thiên hạ là việc không thể thay đổi được nữa rồi.
- Cứ cho là Quân gia mang tiếng xấu thì sao, cứ coi như ta thực có hậu duệ tiểu huyền thú thì sao. Con mẹ nó, cũng đâu phải là việc của Trữ Vô Tình ngươi?
Quân Mạc Tà trừng mắt, buồn bực nói:
- Trữ Vô Tình, ngươi không phải là ta, cũng không phải cháu ta, ngươi thao thao bất tuyệt làm cái chó gì? Ngươi xứng sao? Ta thật sự cảm thấy kì quái, các ngươi bày đặt mặc kệ chuyện chính sự, nhưng lại quản chuyện nhà của ta. Con mẹ nó, ngươi có phải rảnh rỗi quá hóa rồ không?
Trữ Vô Tình thân hình run lẩy bẩy, đột nhiên hét lớn một tiếng:
- Thật làm cho lão phu tức chết mà.
- A, ta đã biết, hiểu rồi. Trữ Vô Tình, có phải lão bà ngươi chết, ngươi cả đời cô độc, liền muốn người khác cũng cô độc cả đời.
Quân Mạc Tà chua ngoa nói:
- Trên đời này người bình thường vẫn rất nhiều, mọi người đều mong muốn có lão bà ôm ngủ trong chăn ấm nệm êm trong tổ uyên ương của họ, tuyệt đối không có mấy người giống như ngươi phải đi kiếm lão bà nơi thanh lâu. Trữ Vô Tình, vừa rồi ngươi có nói với ta trong ba điều bất hiếu thì tội không có hậu duệ là nặng nhất. Ta và Tuyết Yên cưới nhau xong coi như sinh ra huyền thú thì nó cũng mang họ Quân. Nhưng còn ngươi thì sao? Sau khi ngươi chết thì sau đó còn có người họ Trữ sao? Thật sự là thê lương nha, muốn tìm một đầu huyền thú để cúng tế trước phần mộ của ngươi cũng là một việc khó khăn.
Trữ Vô Tình bị Quân Mạc Tà nói tức giận đến xì khói, sắc mặt xanh mét, ánh mắt cuồng loạn như muốn xông lên ăn tươi nuốt sống đối phương. Quân Mạc Tà vẫn ôm lấy chiếc eo thon nhỏ của Mai Tuyết Yên, cúi đầu, nựng cái mũi nhỏ của nàng một phen, ôn nhu cười nói:
- Lão bà của ta thấy ta mắng lão già kia có đỡ tức không? Có cảm giác thoải mái không? Hay nếu nàng cảm thấy chưa đủ, ta sẽ mắng tiếp, lão công của nàng rất mãnh mẽ nha, mặc dù không phải là thiên hạ đệ nhất nhưng chắc chắn là nằm trong ba thứ hạng đầu.
Mai Tuyết Yên thôi khóc, dịu dàng nở nụ cười, tựa đầu vào lồng ngực của hằn, ngón tay mảnh khảnh vẻ vài vòng linh tinh trên ngực hắn, thấp giọng nói:
- Những lời chàng nói là từ đáy lòng?
Quân Mạc Tà nghiêm túc nói:
- Nếu có chút gian dối, sẽ bị sét đánh, vạn kiếm xuyên thân, chết không toàn thây...
Hắn còn chưa nói xong, miệng đã bị một bàn tay nhỏ bé trắng muốt tỏa mùi thơm ngát chặn lại, cúi đầu nhìn xuống chỉ thấy Mai Tuyết Yên mắt rưng rưng, một lúc sau mới rơi lệ, hai mắt mở to như muốn nhìn xuyên thấu qua người hắn, nói từng chữ một:
- Ta tin chàng!
Quân Mạc Tà mỉm cười, rốt cục cũng yên lòng, trán kề trán với Mai Tuyết Yên, ôn nhu nói:
- Nàng tin ta, ta thật không còn sợ bất cứ điều gì nữa. Có trời mới biết sắc mặt của nàng vừa rồi khó coi đến độ nào, ta rất đau lòng, nếu nàng rời xa ta, ta thật không muốn sống nữa, không có nàng, ta sống cũng không còn ý nghĩa gì.
Quân Mạc Tà mẫn cảm cảm giác được lời nói của Trữ Vô Tình để lại trong lòng Mai Tuyết Yên bóng ma khó diệt, cho hắn không tiếc lấy sinh tử bản thân để xóa bỏ hoàn toàn băn khoăn trong lòng Mai Tuyết Yên. Nói thì nghe có chút buồn nôn nhưng nữ nhân lại thích nghe những điều này.
Mai Tuyết Yên nấc nghẹn ngào, nước mắt rơi lã chã làm ướt phần áo bông trước ngực Quân Mạc Tà, nức nở nói:
- Ta nhất định sẽ không rời bỏ chàng.
Quân Mạc Tà cảm thấy nhẹ lòng, cúi đầu hôn nhẹ nhàng lên trán nàng. Mai Tuyết Yên thân hình run run, ngẩng đầu lên cùng Quân Mạc Tà đối diện, mắt rưng rưng, mỉm cười. Mặc dù bốn phía đều là cường địch nhưng một đôi nam nữ này lại làm chuyện tình lưu luyến ở ngay trong vòng vây của địch không coi ai ra gì.
Trữ Vô Tình rốt cục cũng phục hồi khí tức trở lại, rít gào lên:
- Hay cho một đôi không biết điều, một đôi cẩu nam nữ không biết liêm sỉ. Tất cả mọi người động thủ, vì nhân gian trừ bỏ mối hiểm họa yêu nghiệt này.
Quân Mạc Tà ôm Mai Tuyết Yên, ghé gần lỗ tai nhỏ trắng tinh trước mặt, nhỏ giọng nói:
- Lão bà, nàng hiện tại thế nào rồi? Nếu tâm tình vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nàng hãy đứng một bên quan sát, xem vi phu của nàng đại chiến đám người xấu xa này như thế nào, ngạn vạn lần không cần miễn cưỡng.
Mai Tuyết Yên cười mắng hắn một cái, nói:
- Ta đâu có yếu ớt như vậy. Chỉ cần chàng... Chỉ cần chàng... Chỉ cần chàng không thay đổi, ta sao có thể bị kẻ khác đả kích được. Một mình chàng ra tay, người ta... người ta không yên tâm.
Lời nói vừa xong, liền không khỏi thẹn thùng, xấu hổ, cúi đầu xuống.
Quân Mạc Tà cười ha ha, chỉ nghe thấy phía sau tiếng rít nổi lên bốn phía, âm thanh kim loại ma sát vào không khí vang lên vun vút, hai người nhìn nhau cùng mỉm cười, hai thân ảnh màu trắng như đồng thời hòa vào nhau, bỗng nhiên xuất hiện hai đạo hào quang sáng ngời chói mắt: Mai Tuyết Yên Vương Giả Chi Kiếm và Quân Mạc Tà Viêm Hoàng Chi Huyết đồng thời ra khỏi vỏ. Kiếm khi lạnh lẽo phóng lên cao. Đinh đinh, đang đang, liên tiếp rất nhiều tiếng vang giòn nổi lên, kiếm quang lại tiếp tục ra uy. Quân Mạc Tà di chuyển với tốc độ cực cao bên trong thân ảnh màu trắng rồi đột ngột biến mất sau một đoàn kiếm quang chói mắt bên trong, đợi cho kiếm quang tan hết, thì đã không còn thấy bóng dáng Quân Mạc Tà đâu cả. Thân ảnh của Mai Tuyết Yên như điện, từ trong luồng đao kiếm điên cuồng vây quanh tìm ra khe hở, nhẹ nhàng thoát ra, giống như một luồng gió vô hình tiếp xúc với đao kiếm, dễ dàng theo mũi nhọn trượt tới. Nhưng trong tay nàng, Vương Giả Chi Kiếm tuyệt không phải là thứ mà đỉnh cấp cường giả của Độn Thế Tiên Cung có thể khinh thường, bọn họ đều là những tay lão luyện, là những nhân vật đã từng kinh qua mạo hiểm nhiều lần trong đời, lại nói ngày đó ở Quân gia cũng đã biết đến bội kiếm của Mai Tuyết Yên chính là một thanh thần binh lợi khí thế gian hiếm có. Lúc đó, có những người bị tổn thất nặng, không chỉ có binh khí bị chém gãy mà ngay cả cánh tay cũng chỉ còn lại một, làm cho sức chiến đấu giảm mạnh, đến nay không thể khôi phục, một thân thực lực hao tổn hơn một nửa. Giờ phút này, nhìn thấy Mai Tuyết Yên lần thứ hai dùng lại chiêu cũ, ngu sao còn cùng nàng lấy cứng chọi cứng. Một loạt kiếm đều chọn đối sách bỏ qua, một kiếm không trúng đích liền nhanh chóng rút về.
Mai Tuyết Yên tung hoành giữa vòng vây, áo trắng bay trong gió, trường kiếm như rồng, chỉ nam đánh bắc, mọi người thấy phong mang của thần kiếm tuyệt thế trong tay nàng đi đến đâu là lui đến đó, trong nhất thời tạo thành cảnh Mai Tuyết Yên lấy ít đánh lui nhiều, uy phong vô cùng.
Mai Tuyết Yên có thể đạt được thành quả chiến đấu như vậy, ngoại trừ thực lực cường hãn, thần binh sắc bén thì cũng do nhân số đối phương quá nhiều, căn bản là không cần tìm kiếm mục tiêu, chỉ cần nơi nào thần kiếm lướt qua, nơi đó đều có địch nhân, chỉ cần ra tay đánh bừa cũng trúng.
Về phương diện Độn Thế Tiên Cung, tuy nói có hai mươi chín vị cao thủ đỉnh đỉnh đại danh nhưng mà cùng lúc có thể giao thủ với Mai Tuyết Yên, nhều nhất cũng chỉ có ba hoặc bốn người mà thôi. Nhân số nhiều ngược lại bó chân, bó tay lẫn nhau, đấu pháp không có chỗ để thi triển. Trữ Vô Tình thấy tình hình chiến đấu bất lợi, sắc mặt trầm trọng, hắn cũng hiểu được ảo diệu trong đó, tức khắc hét lớn:
- Hồ Mộng Long, ngươi cùng ba vị huynh đệ tiến công, những người khác tạm lui ra sau. Bốn người làm một tổ, luân phiên tiến công, chỉ cần thấy tình thế nguy cấp thì lập tức tùy thời ngừng tay. Lúc tổ thứ hai ra tay, tổ thứ nhất phải lập tức lui ra. Những người không tham chiến bố trí thành vòng vây bao quanh, phòng bị nàng ta chạy trốn, nếu cần thiết cứ sử dụng Ám Thanh Tử!
Giữa sân vang lên một tiếng thét gào, đại bộ phận đám người đang bao vây lập tức vọt ra sau, chỉ để lại bốn người vây quanh Mai Tuyết Yên tiếp tục triển khai đại chiến. Bốn thanh trường kiếm sáng trắng như tuyết tạo ra những lớp bông tuyết dày đặc, từng lớp chồng lên nhau; như tia chớp xẹt ngang bầu trời trời, một dãy lưu điện từ bốn phía phát ra.
Mai Tuyết Yên hít một hơi thật sâu, thân hình uyển chuyển, lay động bay tới, nhìn vừa điệu nghệ vừa tiêu sái tự nhiên, cũng không bởi vì đối phương thi triển thuật xa luân chiến mà hấp tấp vội vàng.
- Cố gắng dùng lực đối chưởng. Nhân số chúng ta chiếm ưu thế tuyệt đối, hao tổn nguyên lực có lợi đối với chúng ta.
Trữ Vô Tình ở ngoài khàn giọng rống to:
- Hồ Mộng Long, cái tên ngốc tử nhà ngươi, nàng ta lúc trước đã đại chiến cùng Chí Tôn Kim Thành, tất nhiên trọng thương không nhẹ, cho dù là may mắn không tổn thương nhưng nguyên lực tổn hao rất nhiều, vì sao còn muốn dùng binh khí tiến công? Trực tiếp dùng lực, dùng huyền lực, ép nàng ta đối chưởng, gia tăng việc tiêu hao nguyên lực của nàng ta, giày vò, vây chết nàng ta.
Trong trận, Hồ Mộng Long chính là một vị Chí Tôn chi thượng cao thủ của Độn Thế Tiên Cung, lúc này hắn đang kề vai chiến đấu với ba người khác. Bốn người này cùng tới Độn Thế Tiên Cung, tâm đầu ý hợp sau đó kết bái huynh đệ, về sau thường xuyên luyện tập cùng nhau, trải qua thời gian gần trăm năm, tâm ý dần tương thông, phối hợp ngày càng ăn ý, đạt tới lô hỏa thuần thanh. Lúc này bốn người cùng phối hợp tấn công nhưng lại có cảm giác bó buộc chân tay, vô cùng kinh hãi.
Mặc dù mọi người đều biết Mai Tuyết Yên chính là Thiên Phạt đệ nhất thú hoàng, thực lực tất nhiên mạnh mẽ, nhưng cũng không nghĩ tới lại mạnh mẽ tới mức này. Phải biết rằng Hồ Mộng Long thực lực đã đạt tới đỉnh phong Chí Tôn chi thượng, ba người huynh đệ của hắn tuy rằng kém một chút nhưng cũng gần tới cực hạn. Thần Huyền thập nhị phẩm, từng bước lên trời. Thần Huyền tứ phẩm, bất quá chỉ là trình tự Thần Huyền bình thường, nhưng một khi đạt được ngũ phẩm, thực lực tăng vọt đến tu vi Chí Tôn, vượt qua Thần Huyền cửu phẩm, thì đã vượt qua phạm trù Chí Tôn, chính là Chí Tôn chi thượng. Nhưng nếu có thể vượt qua tất cả Thần Huyền thập nhị phẩm thì lại có một cấp bậc mới, chính là Tôn Giả. Đây chính là thực lực hiện giờ của Mai Tuyết Yên.
Cấp độ, thực lực là vô hạn trong thế giới này. Sinh mệnh là hữu hạn, võ học là mênh mông. Những lời này áp dụng cho bất kỳ một thế giới nào. Nếu một thiên tài võ học có được sinh mệnh vô hạn, vậy đến tột cùng hắn sẽ đạt tới dạng gì, không ai có thể nói rõ được. Thậm chí cũng không nhất định phải là thiên tài, chỉ cần có đủ thời gian, bất luận kẻ nào cũng có thể có được thực lực cường hãn.
Chỉ tiếc nhân loại sống lâu bực này cũng đã là cực hạn, chỉ có thể đành bỏ qua mà thôi.
Hồ Mộng Long hét lớn một tiếng, bay người lên, trường kiếm nháy mắt tra vào vỏ, hai tay xuất ra chưởng lực Bài sơn đảo hải, điên cuồng đánh tới, thân hình của hắn trên không trung thay đổi phương vị liên tục, nháy mắt cả bầu trời đều như bị che kín bởi từng đôi cự thủ, quét qua mọi nơi, ầm ầm lao xuống. Hắn hiển nhiên là nghe theo lời nói của Trữ Vô Tình.
Hiện tại cũng không phải là lúc tỏ ra anh hùng, không ngại dùng tổn thương của người bên mình đổi lấy tổn thương của đối thủ, chỉ cần có thể làm Mai Tuyết Yên gia tăng nội thương nhiều hơn một chút, thì sẽ có trợ giúp rất lớn cho hành động hôm nay. Noi theo tư tưởng này, ba người khác cũng nhanh chóng quăng kiếm dùng chưởng, khai rồi hợp, xuất ra công kích cuồng mãnh. Bốn đại cao thủ cùng nhau ra tay, uy thế làm cho người ta phải sợ hãi, chưởng lực gần như liên miên bất tận, không để cho Mai Tôn Giả tiếp tục tận dụng thân pháp nhanh nhẹn khéo léo của mình!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.