Dị Thế Tà Quân

Chương 425: đây không phải là thật!




Kiếm đi được nửa đường, tia sáng bạc đột nhiên hóa thành cơn mưa lóng lánh. Sau đó dần dần tụ lại rồi bất chợt nổ tung. Cả quá trình giống như một viên pháo hoa được bắn ra, những tia hoa kiếm kia đã bao bọc lấy Quân Vô Ý vào giữa.
Một chiêu này của Tiêu Hàn thực sự là màu mè hoa lá cành nhưng cũng có tác dụng làm nhiễu tầm mắt địch, một đòn tấn công khiến địch có muốn đỡ cũng không biết đường nào mà lần!
Còn nói trắng ra cũng chỉ là chạy vòng vòng đánh lén! Mỗi một lần ra kiếm đều là len lén "đâm sau lưng chiến sĩ"… à, đâm sau lưng Quân Vô Ý.
Còn nói rõ ràng hơn nữa, thì một chiêu này thực chất là ỷ mình còn hai chân mà khi dễ người tàn tật!
Mà làm người có thể vô sĩ đền mức này, quả thật thiên hạ vô địch! Hành vi bỉ ổi này của Tiêu Hàn khiến mọi người được mở rộng tầm mắt, biết rằng hắn đã chứng minh được trên đời này hắn vô sỉ số một!
Có điều Tiêu Hàn dù có vô sỉ đền mức nào đi nữa, cũng khiến Quân Vô Ý rơi vào tình thế nguy hiểm! Theo những đòn tấn công của thằng ku đê tiện đó thì hắn cũng đã bắt đầu chật vật!
Vừa thấy hành vi này của Tiêu Hàn, nhiều người đã thấy khó vừa mắt; Mà trong số đó còn có Ngân Thành thất kiếm!
- Đánh kiểu quái gì thế này? Người ta đã không đi đứng bình thường được, sao còn chơi trò du đấu này chứ? Hắn còn có biết xấu hổ hay không? Làm vậy còn để mặt mũi Ngân thành vào đâu nữa?
Người vừa cau ngươi bất mãn vừa nói chính là lão Tam của Ngân thành thất kiếm.
- Tuy rằng chi dưới của Quân Vô Ý bị tàn phế, nhưng tàn chưa chắc đã phế. Chắc trong khoảng mười năm nay hắn chuyên tâm tu luyện huyền khí khiến tiến cảnh kinh người. Trước mắt hắn đã là Thiên Huyền trung giai, tu vi huyền công quả thật còn hơn Tiêu Hàn. Mà bảo kiếm trong tay hắn còn lợi hại hơn cả thần binh lợi khí Huyền Ngọc kiếm. Với hai điều này, mặc dù cách làm của Tiêu Hàn không quang minh, nhưng cũng là phương pháp có lợi nhất và chính xác nhất. Chẳng lẽ kêu nó bỏ sở trường mà lao đầu đánh bừa sao? Vậy chẳng phải kêu nó đâm đầu vào chỗ chết?
Lục trưỡng lão lạnh lùng nói:
- Chiến đấu một mất một còn cùng kẻ thù thì dĩ nhiên phải dùng bất cứ thủ đoạn nào, về mặt này còn có gì "đáng" hay "không đáng" chứ?
Tuy rằng Tiêu Hàn dùng cách quả bỉ ổi quá đê tiện, nhưng dù sao cũng là cuộc đấu sống chết, cũng xuất hiện những tình tiết bất ngờ khiến người xem vô cùng phấn khích. Bởi vậy cho dù là phía Ngân Thành hay phía quân đội Thiên Hương đều hết sức chăm chú nhìn xem cuộc chiến, hiếm có ngoại lệ.
Nhưng hiếm có ngoại lệ, cũng không phải là tuyệt đối không có, giống như…
Ngân Thành tiểu công chúa Hàn Yên Mộng bên này đang quệt miệng dựa vào người Mộ Tuyết Đồng với vẻ mặt tủi thân vô cùng. Bởi vậy cuộc đại chiến trước mắt này cô bé chẳng có một chút hứng thú nào xem.
Mà một người khác cũng đang ngây ra, trong lòng đối với Quân Vô Ý đang lo lắng vô cùng. Mộ Tuyết Đồng đảo mắt rồi ghé vào tai Hàn Yên Mộng nói nhỏ:
- Nha đầu, con còn tủi thân làm gì? Con một khi đã không đồng ý với cuộc hôn nhân này, sao không nhân cơ hội tốt này đi? Con thật ngốc!
Thân thể mềm mại cả Hàn Yên Mộng khẽ rung, hai mắt lấp lánh trên khuôn mặt nhỏ. "Ù há" một tiếng rồi nhảy dựng lên ôm lấy cánh tay Mộ Tuyết Đồng mà lắc lắc, cảm giác hưng phấn khó nói nên lời.
Rốt cuộc thân thể Quân Vô Ý cũng bị tật nên không thể di chuyển. Mà Tiêu Hàn càng được thế bàm riết không buông nên giành được ưu thế áp đảo. Nếu không nhờ công lực Quân Tam gia đã vượt xa hắn hơn nữa hắn kiêng kỵ cây thần binh lợi khí trong tay Tam gia thì đã sớm hạ sát thủ rồi. Dù vậy một khi đem ưu thế thành thắng thế thì mọi chuyện coi như sắp kết thúc.
Mà phía Ngân Thành nhìn thấy Tiêu Hàn đang chiếm thượng phong kia, sắc mặt lẫn ánh mắt đều phức tạp. Cái kỳ quái nói không nên lời là không biết vẻ mặt đó đang vui mừng hay là mất mát, đang hưng phấn hay đang xót xa đây……
Cô gái áo trắng rốt cuộc cũng dời tầm mắt khỏi Quân Mạc Tà mà nhìn về chiến cuộc.
Liếc mắt một cái!
Chỉ nhìn thoáng qua!
Nàng thở dài một tiếng nói:
- Họ Tiêu của Phong Tuyết ngân thành xong hết rồi!
Xà Vương Thiên Tầm mặt nhăn nhíu ngươi hỏi:
- Muội cũng thấy cuộc chiến này có phần cổ quái, nhưng rốt cuộc cũng không thấy rõ nó cổ quái chỗ nào. Thực lực Quân Vô Ý rõ ràng là hơn xa Tiêu Hàn, nhưng hắn …
Cô gái áo trắng nhẹ giọng nói:
- Chân của Quân Vô Ý hẳn là sớm bình phục. Hắn đang giả bị tàn phế! Cái thế bất lợi này từ đầu đến đuôi này cơ bàn là do hắn cố ý tạo ra!
- Nói thẳng ra, giữa hai người bọn họ thì lấy tu vi huyền khí lẫn binh khí thì Quân Vô Ý nổi trội. Nhưng quả thật trước đây Quân Vô Ý đã tàn phế bao nhiêu năm, cho nên vũ kỹ của hắn không thuận tay lắm. Còn vũ kỹ của Phong Tuyết ngân thành thì vượt trội hơn, Quân Vô Ý không thể sáng bằng được. Mà đây cũng là điều duy nhất Quân Vô Ý không bằng họ Tiêu kia. Thật ra Quân Vô Ý muốn thắng cũng không quá khó, chỉ cần đánh bay bảo kiếm của đối thủ là đã phân thắng bại rồi.
- Có điều Quân Vô Ý quả thật muốn lấy đi tánh mạng đối thủ ở ngay đây. Giờ thực lực của bọn họ không qua cách biệt, bên ngoài lại có nhiều cao thủ của Ngân thành đang đứng xem cuộc chiến. Nếu Quân Vô Ý không thể đánh họ Tiêu kia chết trước thì lập tức sẽ bị đám người Ngân thành ra tay ngăn cản. Bởi vậy hắn mới tạo thành tình thế bây giờ, một mặt là muốn tiêu hao huyền khí của đối thủ, mặt khác là muốn tạo ra cơ hội để một đòn giết chết. Một khi tạo thành cơ hội này tuyệt đối không chừa họ Tiêu kia một con đường sống, cũng không để bất kỳ ai ngăn cản nổi!
- Thì ra là thế!
Xà Vương áo xanh giật mình chợt hiểu.
Một tiếng rít xé gió của kiếm vang lên, đầu tóc Tiêu Hàn điên cuồng bay loạn, trên mặt hắn giờ này đang khoái chí vì đang tàn ngược đối thủ. Trải qua một quãng thời gian đè nén, rốt cuộc trạng thái của Tiêu Hàn đã lên đến đỉnh điểm! Công lực cả đời hắn giờ đã tập trung vào trong bảo kiếm, tủy thời có thể tung sát chiêu ra!
Hàn Phong Phi Tuyết Vô Tình kiếm!
Nhiệt độ giữa sân đột ngột giảm mạnh, tựa như có một cơn rét đậm đến tận xương cùng gió rạnh đang rít gào.
- Quân Vô Ý, ngươi nhất định phải chết! Huyền công của ngươi cao hơn ta thì sao, ngươi rốt cuộc cũng chỉ là một thằng tàn phế! Một thằng tàn phế! Đến chết ngươi cũng là một thằng tàn phế! Ha ha ha ha…
Tiêu Hàn cười lên điên cuồng!
Tựa như theo tiếng cười của hắn, cái rét lạnh cắt da cắt thịt cũng kéo đến!
Trên trời bắt đầu xuất hiện những bông tuyết hình lục giác, xuất hiện và rớt xuống như trong mơ. Chỉ một hồi cả trời đất như ngập vào trong kiếm quang hình bông tuyết đầy sát khí, chúng đang điên cuồng trút xuống thân hình đang ngồi của Quân Vô Ý!
Quân Vô Ý vẫn ngồi dưới đất, thật sự là có muốn tránh cũng tránh không được!
Tiêu Bố Vũ thở dài một tiếng, trong lòng gã đang do dự, là muốn tiến lên ngăn cản đây? Hay là tùy tự nhiên?
Cách đó không xa, Ưng Bác Không cùng Quân Mạc Tà đang đừng xem bỗng cùng nở nụ cười kỳ quái, kiểu cười này, có thể nói là trào phúng, là cười khoái chí. Chỉ có điều ngay giờ phút này tinh thần mọi người đều tập trung vào hai người đang chiến đấu giữa sân nên không ai phát hiện được.
Giờ phút này Tiêu Hàn đang ngập trong nỗi sung sướng khi giết được kẻ thù, tâm nguyện nhiều năm của hắn rốt cuộc hôm nay cũng làm được rồi! Hôm nay, ta ruốt cuộc cũng dùng máu tươi của ngươi rửa sạch sỉ nhục! Dao Nhi, nàng tiếp tục kiên trinh không thay đổi thì sao? Rốt cuộc người yêu của nàng cũng chết dưới kiếm của ta!
Một khi ta đã không chiếm được nàng, thằng khác cũng đừng mong có được!
Bộ mặt của Tiêu Hàn bắt đầu méo mó, hắn nắm chặt thanh trường kiếm rồi chém mạnh lên Quân Vô Ý.
Ngay lúc Quân Vô Ý tựa như bó tay không còn đường sống, thanh trường kiếm trong tay vung lên đón đỡ. Chỉ nghe "Keng" một tiếng, nó đã bị đánh bay ra giữa không trung! Tiêu Hàn lúc này vẫn cười lên điên cuồng, trường kiếm không chút do dự đâm thẳng tới!
Đột nhiên, khuôn mặt Quân Vô Ý luôn luôn bình tỉnh bỗng nở nụ cười, cười rất vui vẻ, rất đắc ý! Thậm chí đôi mắt đang trừng trừng nhìn Tiêu Hàn cũng khẽ nháy lên, làm ra một động tác mà không có kẻ nào có thể nghĩ ra được. Huyết Y đại tướng mà cũng biết nhăn mặt quỷ!
Mà lúc này, hầu như tất cả mọi người đang xem đều kinh hãi thốt lên!
Thật ra không phải kinh ngạc vì việc Huyết Y đại tướng nhăn mặt quỷ, mà là cảnh tượng trước mắt mọi người quả thật quá quỷ dị, làm cho người xem khó mà tin nổi!
Bởi vì ngay lúc này…
Quân Vô Ý đột nhiên nhảy bật lên rồi đứng thẳng dậy, dáng đi phi thường linh hoạt mạnh mẽ. Ngay trong nháy mắt khi mũi kiếm kia đâm tới, Quân Vô Ý làm ra một động tác đơn giản đến cực điểm: Đá mạnh một cú lên bụng nhỏ của Tiêu Hàn!
Tiêu Hàn vốn ra tay cực kỳ thâm độc không chết không thôi, bởi vậy tinh thần hắn tập trung hết vào nửa thân trên của Tam gia, đối với nửa thân dưới kia tự nhiên là không thèm để ý tới! Đối với một người hai chân tàn tật mà còn sợ hắn dùng hai chân tập kích sao? Đây chỉ là chuyện thằng ngốc mới nghĩ đến!
Nhất là lúc đánh bật kiếm khỏi tay Quân Vô Ý, Tiêu Hàn lại càng không lo ngại gì, cơ hồi sự đề phòng với nửa thân trên cũng quăng qua một bên. Hắn lúc đó đang định dùng tư thế của kẻ chiến thắng, chuẩn bị tùy ý làm nhục đối thủ, đùa giỡn đối phương. Tựa như muốn nói với tất cả mọi người: Quân Vô Ý ngươi cuối cùng cũng nằm dưới bàn chân ta. Bất kể ta sử dụng thủ đoạn gì cũng là bản lãnh của ta, chỉ cần ta thắng là có thể tùy ý lăng nhục người, đùa bỡn ngươi, thoải mái chém giết ngươi!
Có điều thằng khùng Tiêu Hàn này nằm mơ cũng không ngờ rằng, kẻ tàn phế trước mắt lại thình lình đứng dậy đá cho hắn một cái! Hơn nữa lại "Nặng" như thế!
Quân Vô Ý sao có thể đá mình một cái đây? Không phải hắn tàn phế sao? Hai chân tàn tật làm sao có thể đá người? Hơn nữa người bị đá lại là ta?
Một đá này sức lực tung ra quả thật rất mạnh mẽ, thân hình Tiêu Hàn bị đá văng lên giữa không trung như diều đứt dây. Còn kiếm quang quanh người cũng theo bản thân hắn bay ngược ra sau, mà lúc này miệng mũi Tiêu Hàn đã ọc ra máu tươi.
Nhưng ánh mắt của hắn lại tỏ vẻ không thể tin nổi. Thậm chí cái miệng đang há hốc vì khiếp sợ kia cũng không ngậm lại được! Sao lại như thế này? Không phải hắn đã tàn phế hơn mười năm sao? Vì sao hắn có thể đá ta một cú được?
- Tại sao?
Mãi cho đến khi rơi xuống đất, cảm xúc mâu thuẫn, phẫn nộ, kinh ngạc của Tiêu Hàn mới bộc ra.
Quân Vô Ý cũng không đứng chơi, một tiếng kêu dài, thân hình đã như mũi tên nhọn phóng thẳng đến trước mặt tiêu Hàn rồi đạp mạnh một đạp xuống giữa ngực hắn. Tiêu Hàn đau đớn hét lớn một tiếng, lập tức "crắc cụp", xưong sườn hắn đã bị bẻ gãy một cây. Giờ phút này trong mắt hắn chỉ tràn đầy bối rối lẫn hoảng loạn, thanh thần binh Ngân thành bảo kiếm kia đã vuột tay bay đi đâu mất rồi.
Nhưng Quân Vô Ý đâu rảnh hơi để hắn có thời gian suy nghĩ kỹ càng gì. Hai nắm tay của Quân tam gia đã hăng hái nện lên huyệt Thái Dương của Tiêu Hàn. Ngay khi hai nắm tay tiếp xúc với mặt Tiêu Hàn, hai mắt Quân Vô Ý trong nháy mắt trở nên đỏ bừng!
Cài này, cái cảm giác sảng khoái này, là cảm giác sung sướng khi tự tay báo thù sao?
Mười năm thù! Mười năm hận! Mười năm sinh ly tử biệt! Mười năm gánh chịu nỗi bi phẫn! Mười năm chia ly! Mười năm tàn phế!
- A!
Quân Vô Ý ngửa mặt lên trời cười lên một tiếng điên cuồng, tay đấm chân đá điên cuồng mà nước mắt đã chảy dài trên mặt!
- Đại ca đại tẩu! Đệ báo thù cho hai người!
- Nhị Ca! Là tiểu đệ đối với nhị ca không đúng!
- Hai cháu, các cháu có thấy không!? Có thấy không?
- Dao Nhi! Dao nhi của ta!
Hết thảy đều là do thằng khốn nạn bỉ ổi này gây ra! Quân Vô Ý đổ lệ, trong lòng gào lên từng câu, rồi nắm tay chặt lại đấm mạnh lên đan điền của Tiêu Hàn. Chỉ nghe "bạch bạch" một hồi, một luồn khí lạnh như băng tản ra cũng là lúc đan điền của Tiêu Hàn bị phá nát!
"Veo" một tiếng, thân hình của Tiêu Hàn văng ra ngoài. Mà giờ phút này thnẳg khùng đó cũng chẳng cảm thấy đau đớn của thân thể, hai mắt hắn vẫn trợn trừng mang vẻ khó hiểu lẫn khiếp sợ, ngay khi bay giữa không trung vẫn không ngừng gào to:
- Không thể nào! Không thể như thế được! Làm sao lại như thế? Đây không phải sự thật! Không phải thật!
Quân Vô Ý thở gấp một cái, trong nháy mắt đã lao đến tiếp!
Tiếng "Rầm rầm" dồn dập và kịch liệt vang lên. Máu thịt bay tán loạn!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.