Dị Thế Tà Quân

Chương 355: Nội chiến




Quân Mạc Tà nâng bát rượu lên, nhắm mắt lại uống một hơi cạn sạch! Đột nhiên nhớ tới một bài thơ, nhịn không được lớn tiếng nói:
- Hôm nay mất đầu thì thế nào? Gian nan bách chiến cả đời ta! Xuống dưới hoàng tuyền tìm bạn cũ, mười vạn tinh kỳ chém diêm la!
"Choang" một tiếng, bát rượu cầm trong tay rơi vỡ tan thành từng mảnh trên mặt đất, thân thể Quân Mạc Tà run lên rồi nhảy lên lưng một con ngựa đứng đó, lớn tiếng nói:
- Chư vị, giờ khắc này, những lời dư thừa không cần phải nói! Từ nay về sau gia quyến của ba trăm người các ngươi sẽ được Quân gia chăm sóc! Vô luận là sinh lão bệnh tử hôn tang gả chồng, tất cả đều đầy đủ, chỉ cần Quân gia còn tồn tại, Quân Mạc Tà ta còn có một hơi thở, sẽ không để cho bọn họ chịu nửa điểm ủy khuất!
- Cám ơn Tam thiếu! Tam thiếu đại đức. Quân gia ân trọng, chúng ta kiếp sau sẽ lại báo đáp!
Ba trăm người như một đồng thời cảm kích hô lên. Bọn họ sở dĩ tiếp nhận lần quyết chiến này, đều là vì khí khái anh hùng của Quân Vô Ý đả động, thứ hai cũng là bởi vì đây vốn là quân pháp! Nếu như một khi e sợ không xuất chiến, lập tức đầu sẽ rơi xuống đất, ngay cả cha mẹ huynh đệ thê nhi trong nhà cũng chịu ô danh, khó có thể ngẩng đầu, mặt nào cũng khó, không thể khước từ.
Thế nhưng tóm lại từ xưa đến nay bất kì là đại anh hùng, đại hào kiệt, đại hiệp sĩ, bọn họ có thể sợ chết hoặc là có thể cảm khái đi chịu chết, thậm chí chết mà không oán, thế nhưng không ai thật sự nguyện ý đi chết! Những binh sĩ này cũng đều như vậy.
Thế nhưng giờ phút này nghe Quân Mạc Tà trịnh trọng hứa hẹn, trong lòng mọi người không khỏi dâng lên một loại cảm giác "Kẻ sĩ chết vì người tri kỉ" Cho dù biết rõ trận quyết chiến này hẳn là phải chết. Mà người phát ngôn nguyên bản lại là người gần đây nhìn không vừa mắt, thế nhưng lại làm cho đám người an tâm với lời hứa của hắn.
Nam nhân sống ở đời là vì cái gì? Vất vả cả đời là vì cái gì? Chém giết đẫm máu là vì cái gì? Xét đến cùng không ngoài chuyện cha mẹ thê nhi, đặc biệt trước khi chết cái gì là vinh hoa phú quý, vàng bạc tiền tài đều vất mẹ nó đi!
Duy nhất làm cho bản thân lo lắng cũng chỉ có người nhà mình! Mà hiện tại Quân Mạc Tà đã trịnh trọng đưa ra lời hứa! Cho dù bọn họ không biết nguyên nhân, Quân Mạc Tà làm như vậy hoàn toàn là bởi vì một điểm áy náy trong lòng. Thế nhưng không quản là vì nguyên nhân gì, bọn họ hiện giờ cũng cam tâm bán mạng!
Ba trăm người không hẹn mà cùng đồng thời quì xuống nâng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, sau đó thật sâu nhìn Quân Mạc Tà, nguyên một đám đều vươn người đứng lên, ưỡn ngực ra đi đầu không ngoảnh lại!
- Xuống dưới hoàng tuyền tìm bạn cũ, mười vạn tinh kỳ chém diêm la!
Quân Vô Ý ha ha cười nói:
- Thơ hay! Nơi đó quả thực có vô số hảo huynh đệ của ta!
Hắn trầm giọng quát:
- Đi!
Lúc này hai bên hai vạn kỵ binh áo giáp đồng thời xoay người xuống ngựa quỳ trên mặt đất cùng kêu lên:
- Cung tống đại soái! Chúc đại soái mở cờ là thắng, chiến thắng trở về!
Đột nhiên nghe thấy lời "Mở cờ là thắng, chiến thắng trở về" thân thể Quân Vô Ý bỗng trơ nên cứng lại, thế nhưng cuối cùng cũng không có quay đầu lại, huynh đệ ba người Đông Phương Vấn Tình thân hình cao ngất như thương giúp đỡ Quân Vô Ý đi về phía trước.
Sau lưng còn ẩn ẩn truyền tới tiếng nức nở nghẹn ngào của hai vạn đại quân phủ phục vẫn còn chưa đứng dậy.
Đầu thành Thiên Nam, tinh kỳ phần phật!
Bốn ngàn đại quân sớm đã lẳng lặng xếp thành hàng đứng trước cổng thành. Quân Vô Ý ngồi lên xe lăn, trên mặt hiện lên vẻ cực kỳ bình tĩnh, ở trong đội ngũ. Sinh cũng được, tử cũng được, cho tới bây giờ hắn đã hoàn toàn không để ý tới sinh tử nữa rồi!
Trong đội ngũ, Tiêu Hàn bọn người cũng ở trong nhóm này, hắn nhìn về phía Quân Vô Ý, sắc mặt giống y như tiểu nhân đắc ý vì đã thực hiện được quỷ kế của mình. Bọn họ cũng đã liệu định, cái gai trong thịt hôm nay sẽ không còn may mắn nữa! Cuối cùng không cần dùng thủ pháp gì, không cần chính mình xuất thủ, cũng có thể đưa hắn vào tuyệt lộ!
Cách đó không xa, Lệ Tuyệt Thiên, Ưng Bác Không, Lệ Vô Bi, Thạch Trường Tiếu, Phong Quyển Vân năm người đều đứng thẳng trên chỗ cao nhất nhìn về bên này. Lệ Đằng Vân cùng người của các đại gia tộc đều đứng ở phía sau bọn họ, bàng quang nhìn trận chiến này. Sắc mặt người người đều không giống nhau, hiển nhiên trong lòng còn đang suy nghĩ.
- Cuộc chiến hôm nay không biết có bao nhiêu phần thắng?
Phong Quyển Vân mặc một thân hắc y hắc bào, tóc cũng đen, kiếm cũng đen, thân thể đứng thẳng như tiêu thương ánh mắt lạnh nhạt nhìn Quân Vô Ý, trong lòng dâng lên cảm giác tiếc hận. Một vị tướng tài, một vị nam nhân tốt như vậy lại rõ ràng chết trước mắt mình! Mà chính mình lại không thể xuất thủ tương trợ!
- Một phần thắng cũng khó.
Ưng Bác Không âm trầm nghiêm mặt, trong mắt ẩn ẩn lửa giận, hiển nhiên là sắp lâm vào trạng thái bạo phát. Hắn nhìn về phía Lệ Tuyệt Thiên, sớm đã không có vẻ tôn kính, bội phục như ngày xưa. Hiển nhiên đối với chuyện ngày hôm nay, hắn đã bất mãn tới cực điểm. Về vấn đề này, hai người đã trải qua nửa đời người là Ưng Bác Không cùng Phong Quyển Vân đều có ý kiến như nhau.
Thạch Trường Tiếu ở một bên, trên mặt cũng hiện lên vẻ bất ngờ. Mà Lệ Vô Bi sắc mặt không chút biểu tình, Lệ Tuyệt Thiên chắp tay sau lưng mà đứng, trên mặt một bộ bình tĩnh, trong lòng lại tràn đầy vẻ kiêu ngạo duy ngã độc tôn!
Đối với vẻ ngang ngược gần đây của Lệ Tuyệt Thiên mà nói, đối với ánh mắt của người khác, căn bản là không quan hệ. Ta làm việc rõ ràng hay là ám muội, đó cũng là việc của ta. Ai không phục ta sẽ đánh khiến hắn phục! Mặc dù ngươi cũng là chí tôn nổi danh cùng ta thì thế nào, ngươi dám mở miệng ta cũng dám sửa ngươi, nắm tay lớn chính là vương đạo!
Phong Quyển Vân thở dài.
Phong Quyển Vân đột nhiên có loại cảm giác chán nản đối với mục tiêu truy cầu ngôi vị chí tôn bao nhiêu năm qua.
Cách làm của Lệ Tuyệt Thiên nào có xứng với khí độ của một bậc chí tôn mà thiên hạ công nhận? Ngang ngược kiêu ngạo bao che khuyết điểm, cường bạo, dã man bá đạo! Trừ một ít thần công của hắn ra, chẳng còn điểm nào đáng để người ta coi là chí tôn cả!
Về phần hai phương diện Huyết Hồn sơn trang cùng Phong Tuyết ngân thành liên thủ, Phong Quyển Vân càng xem thường. Ân oán cá nhân há có thể giải quyết vào lúc mấu chốt này?
Phải biết rằng trận chiến này có quan hệ tới lợi ích giữa huyền giả trên đại lục cùng Thiên Phạt sâm lâm! Thế nhưng đám người kia lại dùng âm mưu mang binh tới hãm hại chính tướng lãnh của bên mình, lương tâm ở đâu? Đạo nghĩa ở đâu!
Huống chi nếu như sau trận chiến với huyền thú này, loài người bất hạnh bị thua, tin tưởng thực lực mạnh mẽ như Lệ Tuyệt Thiên, Băng Tuyết Ngân Thành có khả năng thoát ra, thế nhưng nếu như huyền thú thừa cơ xâm lấn đánh sâu vào nội lục, đó chính là liên quan đến mấy ngàn vạn tính mạng của thường dân!
Đây mới thực sự là kinh thiên hạo kiếp, Lệ Tuyệt Thiên cùng đám chí tôn, Thần Huyền bọn người không nhìn thấy sao? Mặc dù Phong Tuyết ngân thành ở trong tuyết sơn chi hoành, tránh xa trần thế, thế nhưng chẳng lẽ có thể vĩnh viễn đặt mình ở bên ngoài thế sự sao?
Phong Quyển Vân tuy chỉ là một kiếm khách độc lai độc vãng. Nhưng mặt lạnh tim nóng, bên trong là một mảnh nhiệt tình, rất có phong phạm hiệp nghĩa. Xem thường nhất chính là loại người dùng âm mưu quỷ kế, huống chi là lấy mạnh hiếp yếu, dùng âm mưu lấy thế đè người, hèn hạ nhất vô sỉ nhất để đối đãi với một nhân vật anh hùng. Điều này càng đáng kinh hơn!
Tâm tính như thế há có thể xứng với cái danh chí tôn? Vạn nhất chiến bại khiến cho Nam Cương ngàn dặm lâm vào hạo kiếp, bị thiên cổ bêu danh chẳng lẽ có thể thoát được? Tuy là chí tôn thế nhưng liệu có thể gánh vác được không?
- Ta chẳng lẽ không biết trận chiến này ngay cả một phần cơ hội thắng cũng không có hay sao? Hừ, chỉ để bốn ngàn người xuất chiến, đi ra chiến đấu chẳng phải là chịu chết sao? Không biết chúng ta rốt cuộc là làm gì? Đứng xem tuồng sao?
Phong Quyển Vân cười lạnh một tiếng, lớn tiếng nói:
- Phong mỗ lần này không quản xa xôi ngàn dặm mà tới, trợ chiến cho Thiên Nam, chính là muốn góp một phần khí lực giúp thiên hạ, cũng không phải là tới làm chó săn cho Huyết Hồn sơn trang! Tại sao đến đây lại không cho ta xuất chiến? Chỉ để một vài người Thiên Huyền, Địa Huyền tiến lên, rốt cuộc có là dụng ý gì?
Hắn vốn là người có tâm cao khí ngạo, đối với chuyện ngày hôm nay đã sớm không thể nhẫn nại, giờ phút này thấy đại chiến sắp tới, rốt cuộc không thể nhẫn nhịn được nữa. Mặc dù phía trước có là Thiên vương lão tử, hắn cũng phải thống khoái nói ra.
- Rốt cuộc là có dụng ý gì? Ở đây chỉ sợ còn không tới phiên Phong Quyển Vân ngươi lên tiếng! Mà Huyết Hồn sơn trang ta cũng không mời nổi tên chó săn có cấp bậc cao như ngươi!
Lệ Tuyệt Thiên chắp tay mà đứng, y nguyên không có quay lại, nhàn nhạt nói:
- Nếu như Phong huynh thật sự nhìn không vừa mắt, hoặc cảm thấy không có đất dụng võ, có thể tự mình rời đi. Đương nhiên nếu như Phong huynh cảm thấy ta làm không đúng, muốn chỉ giáo một hai chiêu, Lệ mỗ cũng rất hoan nghênh.
- Chỉ giáo Tuyệt Thiên chí tôn, tại hạ còn không đủ tư cách, cũng không có đủ năng lực.
Phong Quyển Vân lạnh lùng nói:
- Cũng không phải không muốn chỉ giáo một hai chiêu.
Ngụ ý trong đó tự nhiên là: Nếu như ta đánh thắng được ngươi đã sớm đánh cho ngươi răng rơi đầy đất rồi.
- Phong Quyển Vân, ta kính ngươi là một trong những người tiền bối, nhưng ngươi lại được một tấc lại muốn tiến một thước, ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi cho rằng ở đây là chỗ nào? Dám can đảm vô lý đối với cha ta như vậy, ngươi thật to gan!
Lệ Đằng Vân ở phía sau hoa chân múa tay kêu gào.
Phong Quyển Vân biến sắc, ánh mắt sắc như đao nhìn hắn!
"Bốp!" một tiếng, Lệ Đằng Vân té ngã lộn ra ngoài, trên mặt sưng phồng lên.
- Làm càn chính là tiểu tử hỗn đản ngươi đó! Phong Quyển Vân là cái tên mà ngươi có thể gọi sao?
Chát chát hai tiếng, thân ảnh như thiểm điện, xuất thủ chính là Ưng Bác Không, mọi người tại đây cũng chỉ có tốc độ của Ưng Bác Không là có thể nhanh hơn Phong Quyển Vân.
Hắn thấy Phong Quyển Vân đột nhiên giơ tay lên, chỉ biết là không ổn, vội vàng xuất thủ trước, đánh cho Lệ Đằng Vân một cái tát văng ra ngoài. Vừa rồi khi hắn tát xong, Phong Quyển Vân cũng vừa lúc đưa tay lên chuôi kiếm bên hông.
Phong Quyển Vân là ai? Há lại để một tên tiểu bối như Lệ Đằng Vân nhục mạ? Cho dù tên tiểu bối này là con của đệ nhị chí tôn, nhưng ở trong mắt của Phong Quyển Vân, hắn vẫn chỉ là một con kiến hôi mà thôi! Nếu để cho Quân Mạc Tà đến nói, chỉ có một câu thơ cổ có thể hình dung Phong Quyển Vân: mười bước giết một người, ngàn dặm bất lưu hành!
Nếu như bàn tay của Phong Quyển Vân hành động trước Ưng Bác Không, rút ra trường kiếm, như vậy người trong thiên hạ không ai có thể cứu được Lệ Đằng Vân nữa! Cho dù là Lệ Tuyệt Thiên đích thân xuất thủ cũng không được! Cuồng phong kiếm thần Phong Quyển Vân một khi kiếm tới tay, đó cũng chính là ngang tay với nhân vật đứng đầu trong bát đại chí tôn, để đối phó với một tên Lệ Đằng Vân, căn bản không cần kiếm thứ hai!
Ưng Bác Không xuất thủ dạy dỗ Lệ Đằng Vân, cũng coi như là cứu Lệ Đằng Vân một mạng, nhưng mà cũng đồng thời cứu Phong Quyển Vân, dù sao một khi Phong Quyển Vân đánh chết Lệ Đằng Vân, tất nhiên sẽ gặp phải sự đuổi giết tử vong của Lệ Tuyệt Thiên, khi đó Phong Quyển Vân coi như xong rồi.
Vì một tên hỗn đản không ra gì Lệ Đằng Vân mà để mất đi một người cuồng phong Kiếm Thần quả là không đáng!
Ưng Bác Không đã trải qua hơn mấy chục năm trong chiến đấu cùng Phong Quyển Vân, sớm đã tạo thành sự tương tích. Hai người tuy vừa thấy mặt là muốn đánh nhau, thế nhưng trong nội tâm lại sớm coi nhau như tri kỷ. Tự nhiên là muốn thay hắn hóa giải phen nguy cơ này.
Mà người còn lại, chính là sinh tử chí tôn Thạch Trường Tiếu. Hắn cũng có cùng suy nghĩ như Ưng Bác Không, thậm chí còn nghĩ xa hơn so với Ưng Bác Không. Nếu như hai đại chí tôn cao thủ sinh tử tương bác, sẽ tạo thành sự sụp đổ nghiêm trọng bên liên quân, nếu như liên quân tan vỡ, đối với toàn bộ đại lục cũng không phải là chuyện tốt, chẳng qua là thân pháp của Thạch Trường Tiếu kém hơn Ưng Bác Không một chút, cho nên đã chậm một bước.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.