Dị Thế Tà Quân

Chương 285: Dù trời có sập, ca cũng chống đỡ được!




Dịch Giả: Tiểu Láng
Nhìn tiếp lần nữa thì thấy đó là do mấy trăm cái bàn làm thành một cái đại linh (khoảng trống to ở giữa do nhiều bàn ghép khép kính lại mà thành), ở giữa còn có ý để trống ra một khoảng không gian không nhỏ, chẳng lẽ, yến tiệc này còn có tiết mục biểu diễn gì sao? Đại lão gia còn có thể biểu diễn ca múa sao? Bình thường lão gia chắc là không được, không thể để mất mặt ở đây được…
- Kim Thu tài tử yến khai mạc, xin mời các vị nhập tiệc.
Quân Mạc Tà đi theo một gã nội thị, ngồi xuống chỗ ngồi Quân gia, ngẩng đầu nhìn lên, đối diện một người đang nhìn hắn, đúng là Lý Du Nhiên, Lý đại công tử cũng không như Quân đại thiếu gia thản nhiên chú ý xung quanh, mà luôn luôn đặt lực chú ý chăm chú vào trên người Quân đại thiếu gia quần áo lụa là, giờ phút này thấy hắn nhìn qua, mỉm cười, nâng lên chén rượu, tỏ vẻ hỏi thăm. Quân Mạc Tà cười giễu một tiếng, đặt mông ngồi xuống, thuận thế liền bắt chéo chân, đây cũng là động tác chiêu bài của Quân đại thiếu gia quần áo lụa là.
Phía sau nhẹ nhàng truyền tới mùi thơm đặc biệt, không cần nhìn cũng biết, loại hương thơm từ trên cơ thể thanh xuân của thiếu nữ này, tuy rằng hiếm có, nhưng không hề xa lạ, Quân đại thiếu gia ở bên cạnh Độc Cô Tiểu Nghệ đã nhiều lần lãnh hội qua, xem ra phía sau là Độc Cô gia. Mặc dù không quay đầu lại, nhưng Quân đại thiếu gia cũng có thể rõ ràng cảm giác được, phía sau lưng mình có một đôi mắt đẹp đang si ngốc nhìn mình.
Phía trên kia, đồng dạng cũng có một đôi mắt như thu thủy nhẹ nhàng nhìn sang, Quân Mạc Tà ánh mắt nhìn sang, vừa khéo chứng kiến Linh Mộng công chúa hai gò má ửng đỏ, vừa quay đầu đi. (Xấu hổ ấy mà:88:)
Các nàng này sao lại thế nhỉ, không phải thực là nhìn trúng mình chứ, nàng lần trước cắt tóc huyết thệ rắm chó kia tuy rằng thật là trịnh trọng, nhưng mà chính mình lại không phải như vậy a, mới nghĩ đến đây, đột nhiên cảm thấy bên hông một trận đau đớn. A! Là ai có thể có thủ đoạn cao như vậy, có thể che dấu sát khí tốt như vậy, lẻn đến bên cạnh mình mà mình không phát hiện ra, quay đầu nhìn lại, thì ra Độc Cô Tiểu Nghệ tiến tới nói chuyện với hắn, lại thấy được hắn cùng Linh Mộng công chúa tựa hồ như đang "nháy mắt đưa tình", kết quả là, ở bên hông hắn nhéo một cái…
Quân Mạc Tà nhe răng, lão tử há có thể bị nữ nhân khi dễ? Quân đại thiếu cũng không quay đầu lại, thuận tay đưa về sau sờ, cũng không biết là đã sờ vào địa phương gì, liền dùng sức nắm một chút để trả thù. Trong tay lại chỉ cảm thấy một mảnh mềm mại, ôn như giống như nắm bọt biển, rồi lại thập phần đàn hồi, rất là thích tay.
- A!
Độc Cô Tiểu Nghệ kêu lên một tiếng sợ hãi, Quân đại thiếu gia dù da mặt dày, so với tường thành còn dày hơn mà trên mặt cũng đỏ lên, nhanh như chớp rút tay trở về, nhưng ánh mắt mọi người đều đã đổ dồn nhìn lại đây, hiển nhiên đã đem một màn này thu hết vào trong mắt.
Chỉ thấy tiểu nha đầu kia khuôn mặt đỏ bừng lên, tư thế có chút quái dị, đôi tay nhỏ bé thì muốn xoa xoa địa phương vừa bị "bóp" rồi lại ngượng ngùng, vừa thẹn vừa vội, trong mắt cơ hồ sắp nhỏ lệ.
Thì ra nàng bị Quân Mạc Tà bóp vào mông, đây cũng là Quân đại thiếu gia, nếu mà là người khác, phỏng chừng tiểu nha đầu này liền trực tiếp động đao rồi…Trong phút chốc, bốn phía tiếng thảo luận ào ào nổi lên, tiếng thở dài, thanh âm khinh bỉ, sự khinh thường, đồng thời đồng loạt vang đầy đại điện. Lại có thể ở trường hợp nghiêm túc bậc này, cư nhiên còn không quên trêu chọc con gái người ta, thật sự không hổ biệt danh được kinh thành đặt cho a! Huống chi, bị hắn trêu chọc chính là tiểu thư của Độc Cô thế gia, vậy càng thêm chính là sắc đảm bao thiên rồi…
Tiểu nha đầu vốn là cực kỳ hứng thú muốn tới nói chuyện với hắn, lại thấy Quân tiểu tặc cùng với Linh Mộng công chúa liếc mắt đưa tình, trong lòng cực kì tức giận, vừa nhéo hắn một cái xoay người muốn đi, còn đang tưởng hắn nhất định sẽ không kịp bắt mình đâu, nào ngờ vừa mới quay người lại, Quân đại cao thủ tay cũng đã lặng yên không một tiếng động rất nhanh đưa tới, thời cơ, vị trí, đều là vừa đúng. Bộ mông xinh đẹp vểnh cao ngạo nghễ, sau đó thuận tay nhéo (ta thích dùng từ "bóp" hơn:16:) một cái, quả thực liền giống như trước đó đã luyện tập rất thành thục, mọi người đều nhìn sang, tiểu nha đầu xấu hổ ngay cả cổ cũng đỏ ửng, vội lủi trở về chỗ ngồi của mình, cúi gằm đầu xuống ngực, sau đó lại dùng tiểu thủ che mặt, vẫn cảm thấy khô nóng không thôi…Trước mặt công chúng bị sờ mông, thực là mắc cỡ chết mất, tuy nói là tiểu tặc kia động vào, nhưng mà chính mình với hắn còn chưa có làm cái kia, hắn làm sao lại…
Tư thế ngồi của tiểu nha đầu vẫn là có chút quái dị…Bị nắm một phen ở chỗ kia thật là đau, đi đường cũng không lưu loát, ngồi cũng đau, đành phải điều chỉnh một chút, nhưng mà tư thế này càng điều chỉnh lại càng quái dị. Quân đại thiếu nơi này cũng tóat mồ hôi, như thế nào cũng không nghĩ tới lại xảo hợp như vậy, một lần trực tiếp chộp vào chỗ đó, một phen cảm giác này, chính xác là rất tiêu hồn a…Nhưng thế nào cũng không ngờ rằng nha đầu kia xem ra giống như quả táo còn xanh, trên người lại không ngờ sớm thành quả đào chín mọng…Cái này nếu mà cắn một ngụm…
Không khỏi nghĩ tới, nếu mà Độc Cô Tiểu Nghệ không có xoay người lại…Dựa theo độ mạnh yếu cùng vị trí này, sẽ là tóm ở chỗ nào đây? (chỗ mà ai cũng biết là chỗ nào ấy:0 (4):) Tưởng tượng như vậy, đột nhiên hắn hắc hắc cười rộ lên, tay xoa xoa, cảm thấy được vẫn là một mảnh mềm mại, cảm giác tinh tế kia vẫn còn lưu lại như cũ, nhịn không được liền đưa lên mũi hít hà, mùi hương từng trận bay vào mũi, Quân Mạc Tà vẻ mặt thật đáng khinh. (Vãi hà cái đoạn này:2 (39):. Ta ngồi dịch mà tưởng tượng cũng toát mồ hôi:21:)
- Đồ vô sỉ! Thật là một tên bại hoại hỗn đản!
Mấy vị lão phu tử ở đây mỗi người đều tức giận mặt đỏ bừng, chòm râu dê vểnh lên, đối với Quân tam thiếu đến bực này không cho là nhục, trái lại nghĩ đến hành vi hạ lưu của hắn thật hận không thể chặt bỏ bàn tay của tên tiểu tặc này.
Một loạt thanh niên nhìn Quân Mạc Tà vô cùng khinh bỉ, trong miệng đều tức giận mắng hắn không dứt, tên này lại dám…Thật là giỏi a, đây chính là mông của một trong hai đại mỹ nhân Thiên Hương thành a! Nhìn vẻ mặt hưởng thụ của hắn, lại còn ngửi ngửi ngón tay của mình, xem ra…Thật sự là thoải mái a…Vô cùng thơm a. Ngồi cách mấy bàn Linh Mộng công chúa không biết nghĩ tới điều gì, nhất thời cảm thấy được trên mông của mình cũng tê tê, khuôn mặt đỏ lên, hừ một tiếng, trong lòng mơ hồ lại có chút ghen tị…
Ngoài cửa tiếng bước chân trầm trọng vang lên, hiển nhiên là nhân vật quan trọng tiến vào rồi. Hai vị giáo viên của Văn Tinh thư viện, các lão gia tử của các đại gia tộc, một đám người cử chỉ ổn trọng, tiên phong đạo cốt, chính là đang từng bước khoan thai, nghiêm túc đi tới.
Nhất thời trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh.
Những lão gia này, tùy tiện là người nào, cũng không thể trêu chọc vào a.
Đi theo mà tới chính là ba vị hoàng tử, từng người hòa ái dễ gần, mặt mày rạng rỡ.
Đến lúc này, Kim thu tài tử yến mới xem như chính thức bắt đầu! Các loại rượu và thức ăn từng lượt không ngừng được đưa lên, trong đại điện hương khí xông vào mũi, nhưng không ai dám nhúc nhích trước, cho dù quần áo lụa là như Quân đại thiếu gia cũng không dám vọng động.
Chỉ bởi vì, hoàng đế bệ hạ còn chưa tới! Nhân vật quan trọng thật sự, luôn ở một khắc cuối cùng mới xuất hiện. (Anh em nhớ câu này nhá:88:)
Quân đại thiếu gia dĩ nhiên không có để lão hoàng đế kia vào trong lòng, nhưng lúc này là thời buổi rối loạn, không nên gây ra nhiều phiền toái. Thời điểm mọi người ở đây ngồi nghiêm chỉnh, ngoài điện vang lên một thanh âm thong thả mà trầm trọng.
Trang nghiêm và thận trọng, hơn nữa còn rất cẩn thận, mọi người cùng nhau vươn dài cổ nhìn lại.
Chỉ thấy một tên rất mập, dưới sự dẫn dắt của một vị thái giám, đang hướng bên này đi tới, đúng là Đường Nguyên! Mọi người cả kinh, lập tức đột nhiên cười lên ha hả. Đường Vạn Lý lão gia tử đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt giận dữ:
- Nghiệp chướng! Ngươi phát phát điên cái gì vậy?
Chỉ thấy Đường Nguyên thần tình mất hồn mất vía, giống như cái xác không hồn, đờ đẫn bước đi tới, mà điều kỳ quái nhất chính là, hắn cong lưng hướng bên này đi tới, phía sau cư nhiên còn kéo theo một cái ghế, giống như là mọc ra trên mông hắn vậy…
Bị hoàng đế bệ hạ hỏi xong mà nói, tuy rằng vẫn chưa liên lụy đến Quân Mạc Tà, nhưng lại bị hoàng đế bệ hạ tự cho là thông minh chụp cái chủ ý này lên đầu Quân Vô Ý. Ở trong mắt Đường Nguyên mà nói, điều này chẳng phải là giống nhau sao?
Lớn chuyện rồi! Đây là suy nghĩ duy nhất của Bàn Tử vào lúc này! Nghe được hoàng đế để cho hắn lui ra, Đường Nguyên thất hồn lạc phách đứng lên, lại có thể quên thi lễ cáo biệt, cứ như vậy lảo đảo đã đi ra rồi. Cái mông của hắn quá to, ghế dựa lại quá nhỏ, khi hắn đứng lên, ghế dựa cũng bị kéo theo, trực tiếp gắn ở trên mông hắn theo đi ra, một đường tới đây, Đường Nguyên thất hồn lạc phách, tâm sự nặng nề, cái ghế kia so với cân nặng của hắn, quả thật là không đáng kể, vì vậy cho đến giờ phút này hắn cũng chưa phát giác ra.
Nghe thấy mọi người cười to, lại nghe thấy ông nội quát mắng. Đường Nguyên tỉnh mộng, trợn mắt vừa nhìn, thì ra là đã đến Hàm Hương điện. Nhất thời rơi lệ đầy mặt, giống như hài tử bị ủy khuất.
- Ha ha, Đường công tử quả nhiên là cao nhân hành sự không giống người thường, việc này cũng đã dự tính trước rồi sao. Sợ nơi này không có chỗ ngồi, lại chính mình mang theo ghế dựa đến đây, ý tưởng này thật được đó.
Mạnh Hải Châu há có thể buông tha cơ hội này, liền dẫn đầu nham hiểm nói ra. Lời vừa nói ra, mọi người nhất thời càng cười to hơn.
Đường Vạn Lý mặt già đỏ lên, vọt nhảy tới, đem chiếc ghế bành đánh tan thành vụn phấn, râu bạc trắng tung bay, ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua xung quanh, mỗi người đụng tới ánh mắt của hắn, đều là kìm lòng dừng lại không cười, cúi đầu xuống.
Nhìn thấy cháu trai thất hồn lạc phách như vậy, Đường Vạn Lý thở dài, cực kỳ đau lòng.
Thấy được nhất định là ở chỗ bệ hạ đã xảy ra chuyện gì bất trắc, chẳng lẽ bệ hạ lại hoàn toàn không nhớ đến giao tình vài thập niên, thực sự làm khó cháu trai mình sao? Nhưng giờ không phải là lúc hỏi, không thể làm gì khác đành phải tạm thời bỏ qua việc này.
Lại cảm thấy được bên người thoáng vụt một cái, một người nhẹ nhàng tới gần, người tới không phải ai khác chính là Quân đại cao nhân.
- Bàn Tử, ngẩng đầu lên.
Quân Mạc Tà thanh âm tựa hồ rất khẽ, động tác cũng là nhẹ nhàng thoáng qua, nhưng chỉ có một mình Đường Nguyên có thể từ góc độ của hắn mà nhìn ra được, ánh mắt Quân Mạc Tà đã tràn ngập ấm áp và kiên quyết:
- Dù trời có sập, ca cũng chống đỡ được! Qua đây cùng ta uống rượu!
Quân đại thiếu gia cười ha ha, hai câu trước của hắn được ẩn dấu thành một tia chui vào trong lỗ tai Đường Nguyên, nhưng lại trộn lẫn pháp quyết định tâm của Khai Thiên Tạo Hóa Công. Chỉ có câu nói sau cùng là dùng phương thức bình thường, lớn tiếng nói ra:
- Dù trời có sập, ca cũng chống đỡ được!
Chỉ mấy chữ như vậy, lại tràn ngập khí phách, tràn ngập không có chút sợ hãi nào! Giống như một viên thuốc an thần, đánh thẳng thông vào sâu trong tâm linh Bàn Tử! Đường Nguyên nhất thời trong lòng chấn động, trong lòng đang mê muội tựa hồ đột nhiên thông suốt, trong mắt chậm rãi khôi phục lại thần thái, thấy Quân Mạc Tà vẻ mặt không sao cả, đột nhiên trong lòng ấm áp, hắc hắc cười, nói:
- Có vẻ như hôm nay rượu chiêu đãi khách thật đúng là rượu của Quý Tộc Đường chúng ta đấu giá đây. Cũng đúng, cuộc tụ hội long trọng như vậy mà không dùng rượu ngon như thế thì thật không còn gì để nói…Tam hoàng tử cũng không tệ, không có nuốt làm của riêng, thật sự là không tồi.
Hai người cười hắc hắc, đồng thời đi về phía trước.
Đường Vạn Lý lão gia tử kinh ngạc há to miệng. Vừa rồi nhìn bộ dáng cháu mình, chính là một bộ mất hết can đảm, quả thực không có chút sức sống, vậy mà vì sao tên Quân gia tiểu tặc kia chỉ nói một câu "cùng ta uống rượu", liền lập tức khôi phục bình thường?
Đây là chuyện gì vậy?
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.