Dị Thế Tà Quân

Chương 270: Ba người các ngươi đều rất ngu!




Dịch Giả
Linh Mộng công chúa cả người run lên, bị biểu tình cùng ánh mắt hung thần ác sát của hắn dọa cho sợ tới mức trong lòng co rút lại, thật sự không dám khóc lên!
- Nhất là sau khi Dạ Cô Hàn trọng thương, ngươi lại không chạy đi! Thực là rất tốt, rất cường đại, ngươi thật sự là rất trọng tình nghĩa, cũng cam tâm tình nguyện vì Dạ thúc thúc mà làm hết thảy, tốt lắm, thực cảm động a! Ta thật sự muốn nói ta bội phục ngươi vô cùng!
Quân Mạc Tà cắn chặt hàm răng hung hăng gật gật đầu, đột nhiên gầm lên giận dữ như long trời lở đất:
- Thế ngươi có nghĩ tới hay không, còn hai tỷ muội ở bên cạnh nữa! Ngươi nặng tình như vậy, chết sống không chạy, các nàng có thể bỏ mặc ngươi một mình để chạy trốn sao? Vậy ngươi, có phải là trực tiếp hại các nàng, hại chết các nàng! Nếu việc hôm nay không phải mưu đồ chỉ là bắt cóc, mà là ám sát, thì hiện tại ba người các ngươi, cũng biến thành một đống thịt rồi! Xinh đẹp thì có tác dụng cái rắm gì! Mục tiêu của địch nhân là ngươi, ngươi chết thì là hết. Nhưng còn làm liên lụy đến hai tỷ muội vô tội! Ngươi có bao giờ nghĩ tới chuyện này chưa?
- Nhưng là…
Linh mộng công chúa cảm nhận tự đấy lòng có chút sợ hãi, cũng có chút hổ thẹn, không dám nhìn vào ánh mắt Quân Mạc Tà, thậm chí cũng không dám nhìn hai vị tỷ muội bên cạnh.
- Nhưng thì mà là cái gì?
Quân Mạc Tà thanh âm sắc bén:
- Là vì Dạ Cô Hàn lúc đó nằm trên mặt đất sinh tử không biết nên ngươi lo lắng có phải hay không? Điều này càng con mẹ nó vô lý!
- Nếu Dạ Cô Hàn không chết, bảo vệ ngươi bình an, tự nhiên vô sự, nếu Dạ Cô Hàn đã chết, khi đó có thể nói hắn vì bảo hộ ngươi mà chết, cũng là chết có ý nghĩa, cam tâm tình nguyện mà chết! Hắn dùng chính sinh mệnh của mình, yểm hộ cho ngươi có thời gian chạy trốn, đây cũng là cái giá hắn phải trả! Chính là, ngươi chẳng những không có chạy trốn, lại trực tiếp đứng im, ngươi làm cho cái chết của hắn hoàn toàn mất đi ý nghĩa! Lại không có nửa điểm tác dụng! Hắn trả giá bằng sinh mệnh để đổi lấy cơ hội cho ngươi, nhưng ngươi lại nhẹ nhàng buông bỏ, có chết, hắn cũng không nhắm mắt được!
- Nữ nhân ngu xuẩn! Khi nào thì trong não nhồi đầy bã đậu của ngươi mới có thể mở mang? Ân? Thật là ngu đến hết thuốc chữa! Đầu óc như vậy còn cư nhiên không biết xấu hổ khoe khoang thông minh thuần khiết, cái này ta khinh, chướng mắt lắm…
Quân Mạc Tà mắng người có chút hơi mệt, nhưng không thể không nói, dùng lời nói nhanh như sung máy, thần sắc nghiêm nghị mắng một vị công chúa, trong lòng cảm giác vô cùng sung sướng, thống khoái a, chính là đã báo được thù lúc trước bị nàng ta coi thường.
- Còn cô nữa!
Hắn chỉ vào Độc Cô Tiểu Nghệ:
- Không có việc gì lấy thanh đao buộc trên cánh tay mình, rất thú vị, rất vui vẻ sao? Sao cô không cột luôn vào trong đũng quần ấy? Cô có biết hay không, bộ đao pháp kia cần phối hợp cùng thanh đao này mới có thể phát huy ra uy lực cường đại? Để ở trên người cô thì có tác dụng gì? Đầu cô cũng bị lừa đá hay sao?
Nặng nề thở dốc một hơi, Quân Mạc Tà lại tiếp tục mắng chửi:
- Luyến tiếc? Có gì mà phải luyến tiếc? Đao! Dùng để làm cái gì? Đao không phải chỉ để thưởng thức, cũng không phải dùng để làm vật trang sức! Ý nghĩa tồn tại của thanh đao, chính là chém người chặt người đâm người giết người! Cột vào trên cánh tay làm gì? Ta tốn bao công sức chế tạo cho cô một thanh đao chẳng lẽ chỉ để cho cô cột trên cánh tay, sau đó mỗi ngày dính mồ hôi thúi hoắc của cô xuất ra bắt nó mục nát là xong sao? Cô có biết lúc đầu chế tạo ra thanh đao này ta tốn bao nhiêu tâm lực, tinh lực và thời gian không? Phí phạm của trời!
- Ngu xuẩn! Cô cũng dại dột hết thuốc cứu chữa! Nàng đầu đầy bã đậu, còn đầu cô nhất định là bị vô nước rồi! Một chút mạnh mẽ cũng không có!
Đầu ngón tay của Quân Mạc Tà dí vào chóp mũi Độc Cô Tiểu Nghệ, những hạt nước miếng li ti cơ hồ phun đầy trên mặt nàng. Độc Cô Tiểu Nghệ sắc mặt trắng bệch, cố gắng ngửa người về phía sau, tránh né vũ khí sinh học của hắn.
- Hơn nữa, khi đó mục tiêu của đám người đó cũng không phải cô, Linh Mộng công chúa khẳng định là không có chạy thoát. Hai người các cô còn không nhanh chóng chạy trốn tìm viện binh đến trợ giúp, lại còn ngây ngốc tiến lên đi về phía người ta? Người ta là Thiên Huyền cường giả! Thiên Huyền cường giả các cô có hiểu không? Thật giống tên ăn mày hướng về đế vương nói, ta muốn tạo phản! Đạo lý thật giống nhau mà. Một đầu ngón tay người ta thôi là có thể đem thân thể cô nghiền thành bã vụn! Không! Ngay cả bã cũng không thừa một chút! Nói các cô là châu chấu đá xe, chu bàng lay cây* đều là coi trọng các cô rồi, quả thật là làm nhục Thiên Huyền cường giả!
*Chu bàng lay cây: con nhện lay cây.
- Cô là nữ nhân thứ hai ngu ngốc!
Quân Mạc Tà hít sau một hơi, hạ giọng kết luận.
- Còn ngươi nữa! Ngươi cho rằng mình rất thông minh, rất trí tuệ sao?
Quân Mạc Tà cũng không buông tha Tôn Tiểu Mỹ:
- Nàng đã không hiểu, chẳng lẽ ngươi cũng u mê thế sao? Biết mình phải chạy trối chết, lại có thể cắm đầu chạy thẳng trên đường lớn, vừa nhìn là thấy các ngươi ngay? Đó là ngươi chạy trối chết sao? Ta nhìn càng giống như tản bộ, loại thiểu não nào mới có thể nghĩ ra chuyện chạy trốn trên đường lớn như thế này? Ngươi không nên chạy trên mấy con đường lớn, thấy mấy hộ dân bên đường, thì xông vào cửa trước luồn ra cửa sau không phải an toàn hơn rất nhiều sao? Lại có thể thẳng đường lớn mà chạy như điên! Ngươi cho rằng tốc độ của ngươi có thể chạy trốn với Thiên Huyền cao thủ sao?
- Ta biết, chính ngươi tự thấy vì dung nhan không đẹp, cho nên cách đối nhân xử thế muốn nổi bật, nhìn người cũng chuẩn, mà xem xét tình huống vấn đề cũng có thể thấu triệt! Cho nên ngươi ở phương diện này thực kiêu ngạo! Bản thân ngươi ngạo cái…cái rắm! Vậy thì có tác dụng gì? Ngươi ngay cả chính mình còn nhìn không rõ, ngươi nhìn qua người khác sẽ rõ sao, con mẹ nó sai lầm! Hiểu không? Tiểu nha đầu không thông thế sự, công chúa tâm trí mê muội, ngươi là người duy nhất hiểu chuyện, sao không trực tiếp đánh ngất xỉu công chúa, rồi mang nàng rời đi? Ta tin tưởng, chỉ cần ngươi sớm đánh ngất xỉu nàng, nữ nhân ngu xuẩn, các ngươi tuyệt đối có thể bình yên đào thoát, thậm chí Dạ Cô Hàn cũng có cơ hội thoát thân, ngươi nói đi, ta nói có đúng hay không?
- Không hiểu chính mình, mù thì đừng có đi vào trong núi!
Quân Mạc Tà vỗ bàn.
- Vậy thì ngàn vạn lần không cần nghĩ mình thông minh, có thể nhìn thấu tâm lý mọi người, ngươi tự cho là mình nắm bắt được nhược điểm tâm lý của nam nhân, nữ nhân à! Ta cho ngươi biết! Bất luận là nam hay nữ, đều có tư tưởng của riêng mình, ai cũng không nguyện ý để cho người khác nắm chính mình trong tay! Vậy cũng không cần trí tuệ của ngươi suy sét cho người khác, ngươi còn kém xa lắm, tùy tiện đưa ra một quyết định sai lầm, vừa đủ để hại chết người, hiện giờ Dạ Cô Hàn chính là minh chứng tốt nhất!
- Chính mình ngu xuẩn không sao cả! Nhưng ta xin các ngươi đừng làm liên lụy đến người khác, hơn nữa người đó lại là thân nhân của mình!
Quân Mạc tà rống một tiếng.
Quân Mạc Tà thoải mái mắng to, nước miếng văng tứ tung, sảng khoái tràn trề, đem một vị công chúa hai vị đại tiểu thư mắng cho không ngóc đầu lên được, tựa như mắng tôn tử vậy.
- Chính là, vừa rồi ngươi cũng nói qua, chúng ta bất quá chỉ là trình độ Kim Huyền, đến cấp Thiên Huyền, còn một khoảng cách xa vời, theo quy luật thực lực mới quyết định hết thảy, bọn ta phải làm thế nào?
Tôn Tiểu Mỹ hừ một tiếng, bị hắn chỉ vào mũi mắng có chút bất mãn, gân cổ lên cãi, cô nàng này có thể không giống với công chúa và tiểu nha đầu kia, cũng là cực kỳ ngạo nhân, lập tức phản kích!
- Chẳng lẽ thực lực là từ trên trời rơi xuống sao?
Quân Mạc Tà xùy một tiếng qua lỗ mũi:
- Mỗi ngày ăn mặc rồi trang điểm, có thể luyện thực lực mạnh mẽ không? Mỗi ngày cứ làm mình như bình hoa, vĩnh viễn cho rằng mình được bảo hộ rất tốt, có thể luyện được tuyệt thế võ công sao? Nếu muốn trở thành một cao thủ chân chính, cường giả chân chính, ngươi có biết cần phải trả giá bao nhiêu không!? Đó là các ngươi tư cách đại tiểu thư không thể hiểu được! Ngay cả lĩnh ngộ bình thường, cũng đều dùng tính mạng và linh hồn của mình đi tranh đấu!
Quân Mạc Tà cười một tiếng:
- Các ngươi hiện tại tuổi còn nhỏ cũng đã luyện đến Kim Huyền cảnh giới, có thể nói là thiên tài trong lớp trẻ! Có lẽ chắc có nhiều người đều nói, các ngươi tuổi trẻ mà có thể đến Kim Huyền quả nhiên là đáng quý, thậm chí ta cũng thừa nhận điểm ấy, có thể tu luyện huyền công vốn là việc nghịch thiên, khó khăn nhọc nhằn, phí tài phí vật, trái với quy luật của tạo hóa, mà các ngươi nữ nhân trong cuộc đời cũng chỉ tươi đẹp được vài năm! Nữ tử thiên tài trong thiên hạ đến bây giờ cũng không thiếu, nhưng chân chính có thể hy sinh mỹ mạo cùng tuổi thanh xuân của mình để trở thành cao thủ, từ cổ chí kim ngàn vạn năm, ít ỏi không có mấy người!
- Nói với các ngươi điều này, mục đích chính là hi vọng khi gặp tình huống như ngày hôm nay sẽ không phạm phải sai lầm ngu ngốc như vậy nữa! Bởi vì các ngươi thực lực thấp kém, cho nên cùng loại chuyện như ngày hôm nay, tin tưởng sau này nhất định sẽ còn xuất hiện! Ta tin rằng không người nào nguyện ý làm Dạ Cô Hàn thứ hai, hy sinh không chút nào giá trị! Hiểu không?
Quân Mạc Tà lèm bèm hai tiếng, phát tiết xong, hứng thú mất hết, thân mình hướng chiếc ghế khẽ dựa vào, nhắm hai mắt lại, giọng không còn nhẫn nại nói tiếp:
- Không cần tiếp tục tranh luận cái đạo lý trống rỗng, vô dụng đó nữa! Nếu các ngươi có thể tự tin dùng đạo lý chó má đó mà thuyết phục được địch nhân. Vậy thật là tốt a. Nếu là không thể, liền im lặng cho ta, thiếu gia nói nhiều quá rồi, cần nghỉ ngơi một chút!
Tam nữ mới đầu mặt đỏ tai hồng, nhưng sau khi nghe Quân Mạc Tà nói những lời khó nghe đến cực điểm, nhưng cũng có đạo lý. Không khỏi làm cả đám đều cúi đầu thấp xuống trầm tư.
Độc Cô Tiểu Nghệ phồng miệng lên, con mắt trợn lên hầm hừ hai tiếng, nhăn cái mũi nhỏ, than thở nói:
- Thật sự là không thể nói lý! Hừ, người ta nâng niu đồ ngươi tặng thế cũng là sai lầm à, mọi người a, tức chết ta mất, khi trở về ta sẽ đem thanh đao kia vứt xuống, xem ngươi còn nói nữa không!
Ngay lúc này, bên ngoài một tiếng chân trầm trọng truyền đến, chợt nghe thanh âm thật giống như là có một con voi kềnh càng hướng về phía này chạy như điên, tốc độ làm người ta phải sợ hãi, không phải nhanh đến nỗi làm cho người ta sợ hãi, mà là quá chậm làm cho người ta sợ hãi.
Tam nữ đưa mắt nhìn nhau, chỉ thấy bên ngoài có một âm thanh thở hổn hển nói:
- Ta nói này tam Thiếu, tam tổ tông, ngươi mưu đồ cho ta chạy gãy chân nha, đáng thương ta đi đoạn đường này toát mồ hôi cũng giảm mấy chục cân nha. Cần gì phải gấp dùng thuốc tốt như vậy chứ, còn bắt ta tự mình đưa tới, thật sự là bà nội nó cũng xong rồi, xế chiều chúng ta đi Linh Vụ hồ khoái hoạt một chút nhé?
- Chậc chậc, nhớ tới các cô nương nơi đó trắng nõn mịn màng, miệng của ca ca ta đầy nước miếng rồi. Sức mạnh như dòng nước oa, đúng rồi, trước ngươi từng nói cái gì "Bóc bánh xong không trả tiền, sẽ không tính là mua" quả là chuẩn xác thủ pháp, thật là tuyệt a! Tam Thiếu, ngươi đúng là người có nghề trong tay, tiểu đệ bội phục ngươi, bội phục tới nỗi "tiểu kê kê" của ta vương thẳng chỉ trời không nhúc nhích luôn!
Người đến là ai, miêu tả thật sinh động, không cần nói ai cũng biết.
Chợt nghe những lời này, trong phòng ba nữ nhân sắc mặt đồng thời biến thành như đáy nồi, đen đến dọa người! Ba nữ nhân cùng lộ ra ánh mắt giống nhau: Muốn giết người!
Chân chính là ánh mắt muốn ăn thịt người!
Theo tiếng oán giận hòa cùng âm thanh như rắm ngựa, Đường đại thiếu gia đưa mình mang theo hơi thở hổn hển đi vào cửa. Ngưỡng cửa khá cao, Đường bàn tử phải phí sức lực dùng hai tay đỡ lấy bụng của mình mới từng bước từng bước tiến vào. Vừa vào đến cửa còn chưa kịp nói chuyện, liền kinh hoàng khi thấy tam vị mỹ nữ trừng mắt nhìn mình, giống như là chỉ cần cắn một phát đem mình nuốt vào bụng, lập tức sững sờ tại đương trường, đột nhiên kêu thảm một tiếng:
- Má ơi!
Thảo dược đang ôm trong lòng chỉ một thoáng tuôn ra đầy đất, lập tức cất bước muốn chuồn ra ngoài.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.