Dị Thế Tà Quân

Chương 179: Thần Huyền tề tụ!




Khi tu luyện huyền khí tới một trình độ nhất định, sẽ từ từ ổn định, chỉ cần không tiến giai, sắc thái của huyền khí tuyệt đối sẽ không phát sinh thay đổi. Sau khi tiến giai, mặc dù có thể áp chế lực lượng của chính mình, nhưng sẽ không có cách nào phát ra sắc thái huyền khí thấp hơn như trước khi tiến giai.
Ví dụ như một Thiên Huyền cao thủ, cho dù hắn giả bộ tới mức nào đi chăng nữa, hắn cũng không thể phát ra sắc thái huyền khí của Địa Huyền cao thủ!
Đây là chuyện không thể thay đổi!
Muốn màu sắc huyền khí thay đổi, chỉ có một con đường duy nhất: Tiến giai!
Đây là một quá trình không thể nghịch chuyển!
Nhưng có người nào từng nhìn thấy, chỉ trong chớp mắt, một Ngọc Huyền trực tiếp tiến giai tới Địa Huyền, sau đó lại phá tan Địa Huyền sơ, đến trung giai, đến cao giai, cuối cùng tới luôn Địa Huyền đỉnh phong?
Chỉ cần người có đầu óc hơi bình thường tuyệt đối sẽ không tin vào chuyện thế này!
Nhưng hiện tại, cái lý luận quỷ dị mà không có một người nào tin tưởng lại xuất hiện trước mắt của vị Chí Tôn Thần Huyền tam trưởng lão này!
Ngay cả khi tận mắt chứng kiến, vị tam trưởng lão này vẫn không kềm được theo bản năng đưa hai tay lên dụi dụi mắt: " Cái này phải chăng là ta đang nằm mơ?!"
"Nhưng cũng không sao, cho dù hắn là Địa Huyền đỉnh phong thì đã sao? Chẳng lẽ có thể địch nổi Chí Tôn Thần Huyền như ta sao?" Tam trưởng lão tự an ủi mình rồi quát to một tiếng:
- Tiểu tử, không cần phải giả thần giả quỷ, ra vẻ huyền bí, dâng....
Hắn vốn định nói "dâng huyền đan lên cho ta" nhưng khi mới nói được chữ cầm thì những chữ còn lại vì cảnh tượng cực độ khiếp sợ trước mắt làm hắn nuốt hết mấy chữ còn lại vào bụng!
"Con bà nội nó, rốt cuộc là chuyện điên cuồng gì thế này? Chẳng lẽ lão phu già cả mắt mờ rồi sao?" (nguyên tác luôn, không thêm thắt gì hết:110:)
Trong khi hắn đang dụi dụi mắt, huyền khí hoàng sắc đại biểu cho thực lực Địa Huyền đỉnh phong trên người tên hắc y nhân trước mặt đột nhiên lại tiêu thất, thay vào đó là một tầng lam nhạt vô cùng tao nhã!
Màu lam nhạt lại từ từ mở rộng ra, từ từ biến thành màu lam da trời, rồi thâm lam, rồi cuối cùng là một màu lam xanh thẳm của biển rộng!
Thiên Huyền đỉnh phong!
Tam trưởng lão tí nữa là kích động đến té cắm đầu xuống đất!
Chỉ trong thời gian phóng một cái rắm, thậm chí là cái rắm phóng ra mà mùi thối còn chưa kịp lan tỏa, tên tiểu tử này đương nhiên đề thăng từ Ngọc Huyền đỉnh phong tới Thiên Huyền đỉnh phong? Đề thăng một lúc chín giai vị!
Chẳng lẽ tên gia hỏa này là một quỷ hồn sao?
Mới vừa nghĩ đến đây, tam trưởng lão lại trợn mắt há hốc mồm, màu sắc xanh thẳm như biển rộng đã hoàn toàn biến mất, lúc này xung quanh hắn không còn tí quang mang nào.
Nhưng chính vì không còn màu sắc gì mới làm tam trưởng lão sợ hãi: "Chẳng lẽ hắc y gia hỏa này lại tiếp tục tấn thăng cảnh giới Thần Huyền hay sao?" Tam trưởng lão nghi ngờ nhìn hắc y nhân, lúc mới gặp, hắn nhìn thấy sự nóng nảy mất bình tĩnh trong ánh mắt của thần bí hắc y nhân, nhưng hiện tại, tên gia hỏa này khí định thần nhàn, lại ung dung nhìn thẳng vào mắt hắn với một ánh mắt lạnh nhạt thương hại, sau đó lại chuyển biến thành khinh miệt.
Hiện tại, dưới sự chứng kiến của tam trưởng lão, ánh mắt phía sau mặt nạ của Quân Mạc Tà làm cho tam trưởng lãocó cảm giác thần quang như điện, tràn ngập hào khí coi thường thiên hạ, lạnh lùng vô tình tựa như nắm quyền sinh sát cả nhân loại trong tay!
Đây chính là ánh mắt của Chí Tôn Thần Huyền! Nếu so với Thạch Trường Tiếu, thậm chí là thành chủ Hàn Phong Tuyết của hắn còn muốn sắc bén hơn!
"Trời ơi! Đất ơi! Thần ơi!" Tam trưởng lão lắc lắc đầu: " Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Đúng vào lúc này, Phí Mộng Thần hú dài một tiếng, từ trên cao đáp xuống, hòa cùng Quân Mạc Tà và tam trưởng lão tạo thành hình một cái tam giác đều vô cùng cân xứng!
Phí Mộng Thần thân là quốc sư Vũ Đường đế quốc, trời sinh tính tình vô cùng cẩn thận, khi thấy vị tam trưởng lão của Phong Tuyết Ngân Thành và hắc y nhân này tạo thế giằng co thì trong lòng vô cùng hoài nghi: "Chẳng lẽ hắc y nhân kia lại có thực lực tranh đấu với một cao thủ Thần Huyền sao? Không ngờ tam trưởng lão của Phong Tuyết Ngân Thành cũng không dám tùy tiện động thủ!"
Tình thế này, ba người không ai dám động thủ trước.
Nếu vừa rồi Phí Mộng Thần không tới, tam trưởng lão dù cho trong lòng lo lắng, nhưng hắn cũng sẽ miễn cưỡng xuất thủ. Thậm chí nếu đối phương thật sự là Thần Huyền cường giả, hắn nhiều nhất là không cướp được huyền đan mà thôi!
Nếu hắn thật sư ra tay, chắc chắn có thể cướp được huyền đan!
Bởi vì thật ra, tên thần bí nhân trước mặt nếu so với Chí Tôn Thần Huyền thì hắn mạnh tương đương với con kiến!
Nhưng hiện tại, Phí Mộng Thần đã xuất hiện, làm cho hai người ai cũng không dám xuất thủ!
Tam trưởng lão mà ra tay, chẳng khác nào đem ngực giơ ra cho Phí Mộng Thần đạp! Hơn nữa, còn có tên hắc y nhân thực lực thần bí này, vạn nhất bị hai tên này trước sau tiền hậu giáp kích, tất nhiên muống không chết cũng khó. Tình hình lúc này quả thật là vô cùng xui xẻo!
Phí Mộng Thần đương nhiên cũng băn khoăn giống y như thế, chỉ có điều hắn còn nghĩ sâu xa hơn tam trưởng lão một chút: "Người có thể chiếm được huyền đan làm sao có thể là một nhận vật tầm thường? Tình thế này thật là khó xử vô cùng! Tam trưởng lão của Phong Tuyết Ngân Thành cũng không dám tùy tiện động thủ, tại sao ta lại tới sớm làm gì không biết? Tại sao ta lại không chờ tới cùng lúc với Thạch Trường Tiếu? Hối hận thật! Vừa hạ xuống đã gặp ngay tình cảnh trước sau tiền hậu giáp kích của hai tên Thần Huyền, thật là con mẹ nó xui xẻo mà! ( Cái này cũng nguyên văn nốt:61:)
Trong ba người này, chỉ có Quân Mạc Tà là cố phô trương thanh thế, dù cho có chuyện xảy ra hắn cũng không lo lắng, huyền đan căn bản chỉ là một khỏa phế đan, hắn cũng có Âm Dương Độn để phòng thân. Trong lòng hắn cũng không ngừng mắng chửi: "
Hai tên khuyển Thần Huyền Ưng Bác Không và Thạch Trường Tiếu chẳng lẽ ngã ngựa gãy cổ chết mẹ nó rồi, tại sao giờ này còn chưa xuất hiện? Các ngươi nhanh chân đến đông đủ để ta còn quăng viên phế đan này lên trời coi như cúng cô hồn cho các ngươi xông vào giành giật, sau đó ta ẩn thân xem oánh nhau nào, ta thật là khinh bỉ hai tên chí tôn các ngươi, đường đường là hai người trong Bát Đại Chí Tôn, vậy mà còn chậm chân hơn cả Chí Tôn Thần Huyền bình thường!"
Hiện tại hai gã gia hỏa chặn một trước một sau, loại tư vị này thật khó chịu, toàn thân công hạ lập tức một đầu ngón tay cũng không dám động, chỉ sợ khẽ động sẽ lộ ra sơ hở, vậy kế hoạch này tính sao đây! Ta ta ta, mẹ nó ta đúng là người xui xẻo nhất trên đời này mà.
Chuyện gì cũng đoán chắc rồi, chỉ không ngờ Ưng Bác Không cái loại người chiến đấu như cuồng nhân cùng Thạch Trường Tiếu này cũng đến a!
Ba người mắt to trừng đôi mắt nhỏ, mỗi động tác của mọi người ở đây không có bị khóa, thế nhưng cũng không ai dám động đậy, cũng không ai bị sứt mẻ gì, ba người đều đứng quan khán, toàn bộ đều lộ ra vẻ phong phạm của tuyệt thế cường giả, nhưng mà hết lần này tới lần khác lại ước thúc lẫn nhau, không ai chịu làm cánh chim đầu đan a!
Quân Mạc Tà chỉ cảm giác mồ hôi lạnh sau lưng mình đang tuôn ra ào ào, may mà có màm mưa che đậy, nếu không chỉ sợ trước mắt hai lão gia hỏa này sẽ lộ ra sơ hở. Cao thủ hàng thật giá thật nha!
Rốt cục...
Xa xa truyền tới hai tiếng kêu đau đớn, phăng phăng hai tiếng, tựa hồ như có vật gì bị bẻ gãy, tiếp đó là một cỗ khí tức cổ kinh khủng lăng không đè xuống, thanh âm Thạch Trường Tiếu từ xa truyền tới: "
Phí huynh, ngươi đã bỏ qua mất cơ hội tốt như vậy, bây giờ Huyền Đan này là của ta!"
Lời còn chưa dứt, hắc y thân ảnh của Thạch Trường Tiếu đã thoáng hiện ra giữa không trung, áo choàng màu đen ở giữa không trung phất phơ, không ngờ giống như đem màn mưa rào đẩy ra.
"
Ha ha ha, Thạch Trường Tiếu, ngươi cao hứng quá sớm đó, Huyền Đan lão tử cũng muốn!" Một thanh âm giống như sói tru vang lên, thanh âm giống như kim loại va chạm vào nhau, khi lọt vào tai mọi người, không ngờ lại làm cho huyết khí đám người nhộn nhạo, cảm giác khó chịu nói không lên lời!
Một thân ảnh màu đen từ sát mặt đất bay tới, giống như Thương Ưng kiếm ăn trên bầu trời, thân hình ưu nhã, ánh mắt tàn khốc, sắc mặt cô tịch mang theo vẻ bễ nghễ, phi tốc mà đến, ẩn ẩn lại có phong phạm của bậc vương giả.
Lại một vị cao thủ trong bát đại chí tôn tới! Thảo nguyên ưng thần, Ưng Bác Không!
Thạch Trường Tiếu biến sắc, vội vã hạ xuống, thế nhưng luận thân pháp, Ưng Bác Không so với hắn còn cao hơn một bậc, hai người đối diện bốn con mắt lạnh nhạt nhìn nhau, quang mang xạ kích ra tứ phía, lại giống như tia chớp trên bầu trời khiến cho đám người bắt gặp mà giật mình thon thót.
Xoạt xoạt hai tiếng, Phong Tuyết ngân thành sáu trưởng lão cùng chín trưởng lão đồng thời rơi xuống, trong tay mỗi người đều nắm một thanh kiếm cụt, sắc mặt hơi tái nhợt, giống như con chó ăn vụng bị chủ đáng đuổi, rơi xuống sau lưng ba vị đại trưởng lão, ba người sóng vai mà đứng, trong lòng đều âm thầm cân nhắc!
Ba lục cửu tam trưởng lão tụ làm một, kỳ thực thực lực cũng không yếu hơn thần huyền chí tôn!
Một lát sau, lại có sáu người phá tan màn mưa lẳng lặng đứng thẳng sau lưng Thạch Trường Tiếu, đúng là mấy người dưới tay Thạch Trường Tiếu.
Dường như người còn chưa tới đủ.
"
Nguyên lai mấy vị tiền bối đã sớm tụ tập tại chỗ này, vãn bối Lệ Kiếm Hồng bái kiến các vị Ngân Thành tiền bối, bái kiến Thạch sư bá, Ưng sư thúc. Vãn bối thay mặt gia sư đều ra mắt vấn an các vị tiền bối!" Một người trung niên Bạch y nhân mang theo chín Bạch y nhân chậm rãi đi ra, chính là mười vị sư huynh đệ Lý Du Nhiên.
Điều này cũng không kỳ quái, thực lực của bọn họ trong đám người là yếu nhất, cho nên tới cũng chậm nhất.
"
Kỳ quái, lão tử cùng Lệ Vô Bi thì có quan hệ gì? Đồ đệ của hắn sao lại gọi lão tử là sư thúc? Các ngươi từ đâu mà nhận bừa thế." Ưng Bác Không híp mắt lại, lạnh lùng nói: "Thạch Trường Tiếu, chẳng lẽ ngươi cùng Lệ Vô Bi là sư huynh đệ sao?"
Lệ Vô Bi!
Lý Du Nhiên bọn người này thì ra là đệ tử của một người đứng thứ năm trong bát đại chí tôn, lãnh huyết chí tôn Lệ Vô Bi!
"
Cái đuôi ưng ngốc! Ngươi nói bậy cái gì đó?" Thạch Trường Tiếu khẽ đảo mí mắt nói: "Mặc dù ngươi cùng Lệ Vô Bi có oán thù, thế nhưng tiểu bối tới vấn an, ngươi lại có thái độ phá hoại như thế? Còn có phong độ của một vị tiền bối thần huyền hay không! Lão tử như thế nào lại sáng ngang với ngươi chứ!"
"
Phi, tính cách của lão tử, không đến phiên ngươi dạy!" Ưng Bác Không hừ hai tiếng, đĩnh đạc hướng tới mười người kia, nói: "Bọn tiểu bối các ngươi, khỏi phải làm quen dây dưa, tốn nước miếng làm gì! Các ngươi hôm nay đã tới đây khẳng định là vì Huyền Đan, đừng nói kêu một tiếng sư thúc, cho dù dập đầu chín cái, Thạch sư bá của các ngươi cũng không đem Huyền Đan nhường cho các ngươi đâu. Tốt hơn hết là thành thành thật thật chuẩn bị đấu võ đi! Không phát hiện ra vị Thạch sư bá này trông thấy Huyền Đan tròng mắt đã lập tức đỏ lên sao? Thật ra với chút thực lực của các ngươi cũng dám tới đâu góp vui, lão tử ngược lại muốn đối đầu với các ngươi đó!"
Lệ Kiếm Hồng trong lòng đã sớm hỏi thăm tới mười tám đời tổ tông của Ưng Bác Không rồi, thế nhưng trong miệng lại cười hiền lành, nói: "
Tiền bối nói rất đúng." Đã không thừa nhận giao tình này, hắn cũng không có gì phải xưng hô là sư bá sư thúc gì cả.
Thực tế người trong bát đại chí tôn, từ trước tới nay đều xưng danh tự của đối phương là sư thúc sư bá, Ưng Bác Không này thuần túy là muốn cưỡng từ đoạt lý cố tình gây sự. Bởi vì trong bát đại chí tôn, người cô độc không môn không phái cũng chỉ có hai, mà Ưng Bác Không lại chính là một trong số đó.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 2: Thiên Hương phong vân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.