Dị Thế Tà Quân

Chương 1220: Đánh không chết!




Dịch giả: Chim Ruồi
Trên người quái vật tản ra ánh sáng âm u, dù không ra hình dạng gì nhưng lại dễ dàng né tránh tấn công của Cửu U Thập Tứ Thiếu, hơn nữa còn có thể đánh trả. Cũng may Cửu U Thập Tứ Thiếu công thủ toàn diện nên cũng không chịu thiệt nhiều.
Tình hình chiến cuộc hiện tại đã không như dự tính của Cửu U Thập Tứ Thiếu, lúc này hắn gần như liều mạng, thân pháp trở nên mơ hồ toàn lực ngăn chặn quái vật.
Mà quái vật cũng đang liều mạng xông về phía liên quân!
Quân Mạc Tà tập trung linh lực vào hai mắt, tuy không thể theo kịp tốc độ của Cửu U Thập Tứ Thiếu nhưng vẫn có thể trông thấy ngực hắn đã ướt đẫm mồ hôi!
Kinh dị!
Đồng tử Quân Mạc Tà co rút lại, quay nhìn sang Cổ Hàn, cả hai người đều đang vô cùng khiếp sợ!
Quái vật kia thoạt nhìn vô cùng yếu ớt có thể bị gió thổi bay nhưng lúc này lại khiến Cửu U Thập Tứ Thiếu phải mệt mỏi đến dạng này, thực lực quái vật quả thực không vừa!
Tốc độ Cửu U Thập Tứ Thiếu ngày càng nhanh, "Phanh" một tiếng, một chưởng đã vỗ thẳng vào người quái vật khiến nó lảo đảo lui về sau. Cửu U Thập Tứ Thiếu lại hét to một tiếng, phi thân lên phía trước liên tục tấn công!
Chỉ trong nháy mắt song chưởng Cửu U Thập Tứ Thiếu đã hóa thành hư ảnh, âm thanh liên tục phát ra tạo thành một chuỗi dài!
Quân Mạc Tà chép miệng tính toán, chỉ trong một nháy mắt Cửu U Thập Tứ Thiếu đã tung ra hơn ngàn chưởng, hơn nữa mỗi chưởng đều ngưng tụ rất nhiều linh lực đánh vào quái vật!
Quái vật bị tấn công không ngừng lui về sau, Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng không ngừng lại, liên tục tiến sát tới công kích. Một đánh một chịu đòn, trong phút chốc hai người đã di chuyển hơn ba mươi dặm!
"Ầm" một tiếng, thân thể quái vật hoàn toàn dập nát hóa thành một đoàn quang hoa bay vút lên cao.
Xong rồi? Chỉ thế thôi sao? Quân Mạc Tà Nhíu mày, Cổ Hàn lúc này cũng ưu tư nhìn vào cột sáng trước mặt. Cửu Ư Thập Tứ Thiếu đáp xuống đất, không ngờ "Ầm" một tiếng, mặt đấy dưới chân đã biến thành một hố nhỏ. Với công lực của Cửu U Thập Tứ Thiếu hẳn phải vượt qua trình độ đạp tuyết vô ngân, đặng bình độ thủy vô cùng ưu nhã. Nhưng một hồi chiến đấu xảy ra có thể nói đã khiến hắn tiêu hao nhiều lực lượng đến nỗi không thể khống chế huyền lực bản thân!
Sau đó hắn lập tức đứng thẳng người, hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn cột sáng kia, ánh mắt vô cùng kiêng kị và khó tin.
-Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Quân Mạc Tà nhẹ giọng hỏi?
Cửu U Thập Tứ Thiếu vẫn chăm chú nhìn lên không trung, trầm giọng:
-Cẩn thận, vẫn chưa kết thúc đâu!
Quân Mạc Tà ngẩn người, vẫn chưa kết thúc? Quái vật đã bị đánh tan hóa thành một đoàn thanh sắc quang thải, như thế vẫn chưa kết thúc sao?
Lúc này giữa không trung, đám thanh sắc quang thải kia chậm rãi di động sang hai bên, không bay lên cao cũng không hạ xuống đất.
-Đây là cái dạng đồ chơi gì thế? Việc như thế này cũng có thể phát sinh?
Quân Mạc Tà trầm giọng tiến lên sánh vai cùng Cửu U Thập Tứ Thiếu.
Cửu U Thập Tứ Thiếu vẫn nhìn lên không trung, chăm chú quan sát đoàn thanh sắc quang thải, thanh âm có phần chán nản:
-Cũng không biết đây là thứ gì. Ta vốn chỉ muốn đến Đoạt Thiên chi chiến xem náo nhiệt, cũng muốn xem bọn dị tộc nhân là dạng gì mà khiến nhân loại phải kiêng kị như thế!
-Lúc đến gần một ngọn núi, ta đột nhiên cảm nhận được nguy hiểm.
Ánh mắt Cửu U Thập Tứ Thiếu lộ vẻ buồn bực:
-Đã lâu lắm rồi chưa ai có thể tạo cho ta cảm giác nguy hiểm, vì thế lòng hiếu kì trong ta nổi dậy, lúc ta vừa tiến tới lập tức trông thấy một quái vật đang hấp thụ gì đó trên thi thể dã thú.
-Hấp thụ gì đó trên thân thể dã thú…
Quân Mạc Tà nhíu mày, chẳng lẽ là cương thi? Cũng không phải, cương thi dù gì cũng có thực thể, một khi thể xác bị đánh nát cũng phải tiêu đời. Hơn nữa thế công của Cửu U Thập Tứ Thiếu vô cùng mãnh liệt, cho dù là nham thạch cũng có thể bị nóng đến bốc hơi, dã thú thì thân thể cũng đã bị linh lực làm héo khô rồi!
Quái vật kia rốt cuộc là hấp thụ thứ gì?
-Lão tử trông thấy nó quá dơ bẩn lập tức muốn ra tay tiêu diệt, không ngờ là đánh mãi vẫn không chết.
Thanh âm Cửu U Thập Tứ Thiếu vô cùng buồn bực.
-Trên đường đến đây ta đã đánh hắn tan xác ít nhất là bảy tám lần, nhưng mỗi lần như thế hắn đều biến thành dạng này, chỉ một lúc sau lại ngưng tụ thành thực thể tiếp tục đánh. Cứ thế đã hai ngày hai đêm rồi!
Cửu U Thập Tứ Thiếu thở dài:
-Hai ngày rồi, một giọt nước ta cũng chưa đụng tới, toàn lực đánh hắn, thủy chung vẫn như thế, hóa thành quang thải rồi lại ngưng tụ thành thực thể, nếu cứ thế hắn còn chưa chết ta đã mệt chết rồi!
Hai tròng mắt Quân Mạc Tà như lồi ra:
-Thế gian còn có quái sự như thế sao?
Ta ngất, đây không phải là game trên máy tính chứ, chết một lúc lại ra con mới….
-Hừ, còn chưa hết đâu! Sáng hôm nay ta lại gặp một bầy sói…
Cửu U Thập Tứ Thiếu mắng to:
-Cũng chỉ có bốn năm mươi con, vốn ta không xem ra gì. Nhưng quái vật nọ bay đến bầy sói, đám sói bỗng ngã lăn ra chết, sau đó nó lại cùng ta giao thủ. Lúc này thực lực của nó đột nhiên tăng mạnh không ít, nguyên nhân chắc chắn liên quan đến bầy sói! Vì thế lúc trước ta bảo các ngươi lập tức tránh xa!
Quân Mạc Tà sửng sốt!
Đây là quái vật gì, sao lại có năng lực biến thái như thế?
Chẳng trách vừa rồi Cửu U Thập Tứ Thiếu vội vã quát to, nghĩ đến đây Quân Mạc Tòa toát mồ hôi lạnh.
Nếu để quái vật này tiến vào trong liên quân, bao nhiêu người phải mất mạng đây, mà chiến lực của quái vật sẽ nâng cao thành dạng gì?
Quân Mạc Tà cũng không dám nghĩ tiếp.
Đây cũng đủ gọi là tại nạn hủy diệt rồi, có lẽ không cần đến ngoại tộc ra tay đâu, chỉ riêng quái vật này đã có thể hủy diệt Huyền Huyền đại lục rồi!
Sắc mặt Cổ Hàn lúc này cũng vô cùng khó coi!
Quân Mạc Tà cũng có thể lí giải được tâm tình Cổ Hàn lúc này, trước lúc đại chiến bùng nổ lại xuất hiện một quái vật vô cùng biến thái như thế này…
Cũng may Cửu U Thập Tứ Thiếu đột nhiên tham gia vào nên đã giảm mức độ nguy hiểm đi rất nhiều, nhưng kết cục cuối cùng của Huyền Huyền đại lục đã không thể đoán trước được nữa!
Trong lúc mọi người nói chuyện, thanh sắc quang thải đột nhiên xoay tròn càng lúc càng nhau, sau đó phát ra thanh âm phì phò, cuối cùng hình thành một hư ảnh giữa không trung.
Từ bên trong hư ảnh một bóng người dần được ngưng tụ.
-Ta kháo, lại còn thế nữa!
Cửu U Thập Tứ Thiếu bi phẫn quát to:
-Rốt cuộc làm thế nào mới giết được nó đây!
-Sau khi bị đánh nát nó không có khả năng công kích, sao ngươi không nhân lúc đó mà hoàn toàn hủy diệt nó?
Quân Mạc Tà hỏi.
-Đúng thật lúc đó nó không thể phản kích, nhưng đám thanh sắc quang thải đó vốn là không khí, cho dù là lực lượng gì cũng không thể tổn thương nó được.
Cửu U Thập Tứ Thiếu hung hăn liếc Quân Mạc Tà:
-Nếu có thể dễ dàng tiêu diệt nó lão tử đã xé nó ra làm chục mảnh, một ít ném vào Tây Vực, một ít vứt vào Đông Dương, một ít lại ném đến Thiên Trụ Sơn, còn lại ta sẽ tặng cho Phong Tuyết Ngân thành bọn ngươi, còn chờ ngươi phải nhắc sao?
Quân Mạc Tà còn muốn lên tiếng lập tức bị Cửu U Thập Tứ Thiếu chặn ngang:
-Vô dụng thôi, tất cả mọi biện pháp ta đã thử qua, cuối cùng chẳng có cái nào hiệu quả!
-Bá đạo thế sao?
Quân Mạc Tà cũng mắng to.
-Ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai?
Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng trợn mắt lên.
Lúc này, "Hưu" một tiếng, đám thanh sắc quang thải biến mất, một quái vật lại xuất hiện, xoẹt một tiếng bay về phía trước, phương hướng chính là đại doanh!
Soạt!
Lần này người phản ứng nhanh nhất lại là Cổ Hàn, chỉ trong nháy mắt hắn đã xuất hiện trước người quái vật, trọng chưởng liên tiếp xuất ra.
Ầm vang vài tiếng, động tác quái vật khẽ chậm lại, sau đó thân thể lại càng linh hoạt hơn, trong chốc lát thân pháp đã ngang ngửa với Cổ Hàn.
Hơn nữa quái vật này còn có sinh mệnh bất diệt, độ uy hiếp của nó so ra còn lớn hơn cả dị tộc!
Quân Mạc Tà ngưng trọng quan sát, càng nhìn càng thấy kỳ quái.
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.