Dịch giả: dakbring
Quân Mạc Tà ta tới bây giờ cũng không phải người tốt! Cũng không phải là một quân tử! Cho nên, các ngươi không nên lấy tiêu chuẩn người tốt hay quân tử để so sánh với ta."
Mạc Tà thản nhiên nói: "Ta đối với thiên hạ, chẳng thèm quan tâm! Ta đối với muôn dân, hoàn toàn không có cảm tình! Ta muốn, chính là tự do, thực lực, được làm theo ý mình, không ai có thể ngăn cản! Lạnh lùng nhìn thiên hạ, kiêu ngạo đối hồng trần (Lãnh nhãn thiên hạ, ngạo đối hồng trần), chính là ta, Quân Mạc Tà!"
Ta có thể đối với núi vàng núi bạc coi như không, cũng có thể đem vinh hoa phú quý coi là rác rưởi! Thậm chí, cho dù là thiên hạ chí tôn, đệ nhất tuyên cổ huy hoàng, ta cũng sẽ không để trong lòng, cho nên khi đến thời điểm cần buông, ta sẽ dứt khoát buông bỏ! Không có gì do dự, hay là lưu luyến!"
Điều ta quan tâm, là người nhà ta; trong mắt ta, chỉ có thân nhân của ta; cái ta sẵn sàng vứt bỏ, chính là vướng bận của ta!"
Mạc Tà chậm rãi nói: "Nữ nhân, đối với tuyệt đại đa số nam nhân trên thế giới này mà nói, chỉ là một món đồ tùy thời có thể bỏ đi, sinh ra chỉ để cho nam nhân sử dụng, đùa bỡn… Nhưng, Quân Mạc Tà ta lại không cho là vậy!"
"Ta thích giang sơn, nhưng cũng yêu mỹ nhân!"
Mạc Tà cười ha ha: "Nếu là so sánh với giang sơn, ta tình nguyện lấy mỹ nhân của ta! Bên người nếu có hồng nhan làm bạn, thì thiên hạ tính là gì?"
( NB: pá đạo a khéo lại "Bỏ cả giang sơn vì người đẹp. Ai ngờ người đẹp thích giang sơn")
Hắn vui sướng cười lớn một tiếng: "Ta tự hỏi ta không có tài làm kiêu hùng, cũng không phải nhân tài làm anh hùng! Ta không phải nhân tài tổ chức, lại càng không phải bá chủ giỏi lãnh đạo! Làm lãnh đạo một phương thế lực, với ta mà nói, tất cả chỉ là một trận kích thích, một trò chơi có chút khiêu chiến thôi. Chờ ta chơi đủ rồi, tự nhiên cái gì cũng sẽ không quan tâm nữa."
"Nhưng nữ nhân của ta, nữ nhân được ta thừa nhận, tương lai vô luận ta đi tới chỗ nào, ta cũng đều mang theo! Mang theo toàn bộ!"
Mạc Tà chậm rãi lắc đầu: "Tư tưởng của ta, các ngươi sẽ không thể lý giải, cũng sẽ không đồng ý! Bởi vì tư tưởng của chúng ta vốn có chênh lệch…"
Mạc Tà thở dài một hơi thật dài, dùng ánh mắt bi ai nhìn đám người Miêu Trảm: "Tư tưởng của chúng ta chênh lệch… ít nhất hơn kém năm nghìn năm… có khi còn nhiều hơn!"
"Ta cần chính là tâm tình hoàn hảo, mọi chuyện dung hòa."
Mạc Tà thoải mái thở ra một hơi: "Thực sự mà nói, ta là một người vô tình, nhưng đồng thời, ta cũng là một người đa tình!"
"Theo ý tứ của ngài, phủ chủ ngài tự cho mình là loại người đa tình?"
Miêu Đao ánh mắt lộ ra thần sắc kỳ quái.
"Không! Ta trước giờ cũng không có đa tình! Cùng lắm thì ta chỉ thừa nhận nhiều nữ nhân đa tình thôi."( NB: cái này tại hạ pó tay thật là vô sỉ)
Mạc Tà mỉm cười: "Không phải nữ nhân của ta, cho dù là phong hoa tuyệt đại, cho dù là quốc sắc thiên hương, với ta mà nói, cũng chỉ như phong cảnh, còn như làm địch nhân của ta thì chỉ là một đống xương trắng! Không có điểm khác biệt!"
"Ngài đa tình với nữ nhân của mình như thế, vậy thì ngài không nên trêu chọc nhiều nữ nhân như thế! Ngài hiện tai đã có ba vợ bốn nàng hầu, ngài như thế nào thổi phồng rằng tình cảm của mình là hoàn hảo?"
Miêu Kiếm lạnh lùng nói: "Ngài cần gì phải tự khoe khoang chính mình như vậy?"
"Khoe khoang chính mình? Ở trước mặt các ngươi khoe khoang chính mình?"
Mạc Tà cười dài một tiếng: "Ba vị, mọi người coi như là người quen, ta có lời nói thẳng, không phải xem thường các ngươi chứ, chỉ bằng các ngươi, còn không xứng để cho ta ở trước mặt các ngươi tự tâng bốc!"
Ba người sắc mặt nhất thời biến đổi.
"Ta tịnh không để ý các ngươi, cũng không cần quan tâm Huyễn Phủ, bởi vì có cùng các ngươi hợp tác, hay có đối địch thì với ta mà nói cũng không có khác biệt lớn! Đồng dạng, ta cũng không thèm để ý tam đại thánh địa! Chiến hay không chiến, cho tới bây giờ ta cũng chỉ cần một ý niệm! Nếu ta muốn chiến, ngay cả dị tộc nhân có giết tới đây, ta cũng sẽ không thay đổi ý định lúc đầu! Nếu ta không muốn chiến, cho dù là Miêu Khuynh Thành tiền bối tự mình đến, cũng không làm gì được ta!"
Mạc Tà xuy xuy cười lạnh: "Ta chính là Tà Chi Quân Chủ, ngay cả chết đi thành tro bụi, đó cũng là tro cốt của Quân Mạc Tà! Cũng sẽ không có gì thay đổi! Chỉ vậy mà thôi! Ta đa tình, chính là do những nữ nhân kia đối với ta không muốn xa rời! Các nàng đối với ta bằng chân tình, ta đây tất nhiên là phải đáp lại, che chở các nàng, quan tâm thương yêu các nàng! Nữ nhân của ta thật là không ít, nhưng mỗi một người, đều là có trước có sau, mỗi người đều độc lập! Ta chưa bao giờ ngăn trở các nàng, cũng sẽ không can thiệp tư tưởng các nàng. Nữ tử vốn trời sinh yếu đuối, ta tự nhiên là muốn cẩn thận che chở."( NB: đệ nhất vô sỉ là đây:220:)
Mạc Tà thản nhiên nói: "Ta đối với nữ nhân của ta rất coi trọng! Đối với mỗi người, đều là toàn tâm toàn ý bảo vệ! Thiên hạ giang sơn, vương đồ bá nghiệp, so sánh với các nàng, còn xa mới bằng! Hay nói là, cái trước với cái sau mà so sánh, đúng là một sợi tóc so với ngàn cân!"
"Trước mặt các nàng, ta chỉ là một nam nhân, một nam nhân thuộc về các nàng. Chứ không phải là một Tà Chi Quân Chủ cao cao tại thượng, cũng không phải là cái gì cường giả Thánh Tôn!"
Mạc Tà mỉm cười: "Đạo lý này, các ngươi hiểu được thì là hiểu được, không hiểu thì là không hiểu. Tóm lại một câu, ta quan tâm người nhà của ta, nữ nhân của ta trên hết thảy việc khác! Mà Tiểu Miêu chính là một nữ nhân ta vừa thừa nhận, chỉ vậy thôi!"
Miêu Trảm thở ra một hơi thật dài: "Lão phu minh bạch rồi! Các hạ quả nhiên không giống người thường, Nguyện bỏ ngàn vàng vì một nụ cười, tình nguyện khuynh thành cũng muốn tận hoan; hoàng đồ phách nghiệp coi như không, càn khôn vứt bỏ vì hồng nhan! Lão phu từng cho là, đây chẳng qua là người phong lưu trong truyền thuyết, thật thật sự không nghĩ tới, trên thế gian, lại chân chính tồn tại loại nam tử chí tình chí nghĩa này!"
"Quân Mạc Tà, ngươi mặc dù không thể yêu chỉ một người, nhưng, ngươi có thể vì nữ nhân của ngươi làm được một bước này, lão phu không khỏi phải nhìn ngươi với cặp mắt khác."
Miêu Đao mỉm cười, trên mặt nhiều hơn vài phần vui mừng, hiển nhiên là cảm thấy may mắn Miêu Tiểu Miêu không có chọn sai người phó thác chung thân, nhưng lập tức rồi lại thở dài một hơi: "Nhưng ngươi tâm tính như thế, tư tưởng như thế, cũng làm đám người lão phu vừa vui mừng, lại vừa đáng tiếc."
"Tài trí võ công của ngươi, có thể nói là thiên hạ độc nhất! Lấy tiến cảnh huyền công trước mắt của ngươi mà nói, cho dù là Cửu U Đệ Nhất Thiếu năm đó, cũng thấy không bằng…! Nhưng ngươi lại cứ lệch lạc như thế!" nói xong thở dài một tiếng, hiển nhiên là chỉ trích Quân Mạc Tà có chút chỉ lo tư tình nam nữ, quá coi trọng tình yêu, không thể nghi ngờ là quá lãng phí.
"Ta cũng vừa nói qua, ta trước giờ cũng không biết cái gì là thiên hạ đại nghĩa, nhưng ta vẫn còn biết, một nữ nhân đem cả cuộc đời nàng hết thảy giao cho ta, lựa chọn tin cậy ta, như vậy, là một người nam nhân mà nói, làm cho nữ nhân của hắn hạnh phúc, chính là trách nhiệm của hắn."
Mạc Tà thản nhiên nói: "Làm cho nữ nhân của ta hạnh phúc, đó là trách nhiệm của ta! Có thể ta không thể đem toàn bộ tình yêu cho một người, nhưng ta sẽ tận lực làm cho những nữ nhân của ta đều cảm thấy hạnh phúc thỏa mãn!"
"Điều này đối với ta mà nói, chính là việc có ý nghĩa nhất."
Mạc Tà lãnh đạm, kiên quyết kết thúc lời của mình.
Đúng theo lời hắn nói, chính là Quân Mạc Tà, không phải quân tử, cũng không phải người tốt; nhưng đối với thân nhân hay người yêu của mình chính là người chí tình chí nghĩa! Hắn không phải đại hiệp, sẽ không vì thiên hạ muôn dân mà cố gắng lựa chọn ném đi cái đầu đầy nhiệt huyết của mình, nhưng sẽ vì thân nhân của mình mà liều mạng! ( NB: thà làm chân tiểu nhân còn hơn ngụy quân tử a)
Có thể hắn có chút kích động, có chút cố chấp, thậm chí là có chút cực đoan. Đây đều là nhược điểm trong tính cách của hắn, nhưng hoàn toàn nhờ nhược điểm này, mà làm cho nhân sinh của hắn càng hoàn mĩ hơn, là cho vị "Tà" này, Tà Chi Quân Chủ, trở nên đáng yêu.
Miêu Đao Miêu Kiếm cùng Miêu Trảm ba người trầm mặc thật lâu, không nói được một lời, dường như đang cân nhắc gì đó.
Lời vừa rồi của Quân Mạc Tà, có rất nhiều câu mà đối với bọn họ, lấy thân phận của bọn họ mà nói, chính là cực kỳ bất kính, nhưng bọn hắn lại không thể ngờ, lời của Quân Mạc Tà, đồng dạng cũng mang cho bọn hắn rung động lớn lao.
Bọn hắn hiện tại đang sâu sắc tự hỏi, lời nói của Quân Mạc Tà, đến cùng có phải hay không sự thật!?
Thật sự, chỉ là vì Miêu Tiểu Miêu sao?
Trên đời, thật sự tồn tại nam nhân như vậy sao?
Một người có được bảy tám tuyệt sắc mỹ nữ, lại chịu vì bất kỳ ai trong đó mà quan tâm không chừa mặt nào!
Đối với mỗi một người, đều có thể toàn tâm toàn ý vì người đó trả giá?
Loại sự tình này khi nghe, đúng là vớ vẩn thật, ít nhất đối với bọn họ mà nói, thật khó có thể tin…
Bất quá ba người nghĩ đến tình báo trước đó, lại có chút tin là thật, thật sự là không thể không tin, không có khả năng không tin!
Khi trước, vì Quản Thanh Hàn, Quân Mạc Tà đại náo Huyết Hồn sơn trang, hơn nữa lấy tu vi ngân huyền, không e ngại đại lục bát đại Chí Tôn Chí Tôn Lệ Tuyệt Thiên.
Trong khi đó, Quân gia thậm chí còn có Phong Tuyết Ngân Thành Tiêu gia cường đại là kẻ địch! Đồng thời trêu chọc Huyết Hồn sơn trang, Phong Tuyết Ngân Thành hai thế lực mạnh mẽ nhất trong trần thế, lấy thực lực Quân gia lúc đó mà nói, bất luận kẻ nào cũng sẽ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, làm việc đó đúng là ngu xuẩn tới cực điểm!
Nhưng Quân Mạc Tà lại làm vậy, nghĩa vô phản cố!( trước đạo ngĩa không thể chùn bước)
Sau đó, cũng lại vì Quản Thanh Hàn, giận dữ huyết tẩy Thiên Hương thành!
Vì một nữ nhân, không tiếc đối đầu với đạo đức thiên hạ! Việc này càng làm cho mọi người khó lý giải.
Nhưng Quân Mạc Tà vẫn cứ làm!
Ngày đó, vì Mai Tuyết Yên, lấy thân phận một cái thế gia thế tục, trùng quan nhất nộ, ngang nhiên đối kháng tam đại thánh địa!
Đây là chuyện làm cho người ta ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ!
Nhưng Quân Mạc Tà vẫn làm, hơn nữa còn oanh oanh liệt liệt đem người của tam đại thánh địa giết gần một nửa!
Đây có thể nói là một hành động điên cuồng vĩ đại!
Hiện giờ, vì Miêu Tiểu Miêu tự xưng là Mặc Quân Dạ, tiến vào Huyễn Phủ vì có mục đích khác, tuy rằng có vẻ không thể tưởng tượng, nhưng khi so sánh với hai chuyện trước kia, lại làm cho người ta dễ dàng tiếp nhận hơn nhiều!
Quân Mạc Tà này, căn bản là không dùng lẽ thường để đo được!
Mà chủ yếu là, từ đầu đến giờ, Quân Mạc Tà hoàn toàn không đề cập đến hắn có yêu cầu gì, hắn căn bản không có gì cần đòi hỏi ở Phiêu Miễu Huyễn Phủ.
Điểm này, theo thái độ của Quân Mạc Tà, cùng với giọng điệu nói chuyện của hắn, đều có thể nhìn ra rất rõ ràng, Phiêu Miễu Huyễn Phủ mặc dù to lớn, ngay cả tam đại thánh địa cũng không dễ dàng trêu chọc, nhưng còn không được Quân Mạc Tà để trong mắt!
Tiểu tử này cuồng vọng, quả thực là lên tới trời rồi…
Nghĩ đến đây, trong lòng ba người lại có một chút buồn bực.
"Ân, có lẽ Quân Mạc Tà ngươi vốn có tính cách điên cuồng như vậy!"
Miêu Trảm châm chước cách dùng từ, nói: "Bất quá việc này phải xử lý thế nào, ba người lão phu cũng không tính toán được, coi như hiện tại ngươi có hứa hẹn gì, cũng là vô ích. Tất cả đều cần sau khi trở về, thỉnh phủ chủ định đoạt!"
Mặc dù hắn nói vậy, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: lúc trước phủ chủ có ám chỉ, chính là muốn trước tiên phải biết rõ. Phải làm sao để đối phó hắn? Nói vậy việc này chắc hẳn cũng mặc kệ. Mà cũng phải nói lại, có Tà Quân phủ mạnh như vậy, đối với Huyễn Phủ mà nói, cũng là chuyện tốt, hơn nữa còn không cần trả giá gì lớn, cớ sao không làm? Còn có, ở đây chính là con rể Miêu gia, chẳng khác gì trong lòng Miêu Trảm đã có phân nửa muốn nhận thân thích rồi.
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.