*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Mặc đại, có người muốn gặp cậu… cô ta nói cô ta có… con của ngài.”
Giải quyết xong ba người Diệp Hách, Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc không có thời gian nghỉ ngơi, hai người ngựa không dừng vó tiếp tục xử lý công việc.
Trước khi xuất phát, Nguyên Chiến nói với Nghiêm Mặc vấn đề khó giải quyết nhất của bọn họ lúc bấy giờ: “Bộ lạc Đỉnh Việt muốn có quả Vu Vận, Đại Tư Tế thành Lạch Trời cũng muốn, vậy các tòa thành và những bộ lạc khác thì sao? Bây giờ rốt cuộc có bao nhiêu người đang tìm kiếm con trai chúng ta? Và có bao nhiêu kẻ sắp tìm được chúng ta rồi?”
Nghiêm Mặc cũng không có phương pháp nào tốt để giải quyết chuyện này: “Hay là tôi tạm thời rời khỏi Cửu Nguyên?”
“Không được, bây giờ Cửu Nguyên có rất nhiều nhân tâm chưa thu phục, cậu và tôi đều không thể rời khỏi Cửu Nguyên, nếu không Cửu Nguyên sẽ rơi vào nội chiến.”
“Anh chờ một chút, để tôi hỏi Vu Quả xem nó có biện pháp gì không.”
Mới đầu Vu Quả không chịu trả lời.
Nghiêm Mặc liền phân tích cái hại cho nó nghe, thấy nó vẫn không có phản ứng, liền tức giận: “Mày đừng tưởng rằng kẻ địch đến, ba đánh không lại liền thả mày ra hấp thu bọn chúng, như vậy mày có thể nhanh chóng trưởng thành, nhưng dùng phương pháp này để nuôi mày, sau này mày chắc chắn sẽ không còn là mày bây giờ nữa.”
Vu Quả: “…”
“Mày cũng đã nghe lão Tát Mã nói cách nuôi như vậy sẽ biến mày thành cái gì, ba mày không muốn nuôi ra thứ ma quỷ chỉ có bản năng ăn với ăn! Lại nói, mày biến thành như vậy thì còn có niềm vui gì nữa? Mày không muốn trở thành một con người thật sự sao?”
Vu Quả: “…Ba mà nói nữa, ta đánh ba!”
Nghiêm Mặc nhíu mày, cái giọng gì đây?
“Ba, Vu Vu có cách, nhưng ảnh sợ đau.” Một giọng nói mềm mại non nớt đã lâu không nghe thấy vang lên.
“Hứ! Ta không có sợ đau!”
“Vu Vu, em không muốn anh biến thành quái vật.”
“Cậu mới biến thành quái vật!”
“Vu Vu……”
“Đừng có ầm ĩ nữa!” Vu Quả như bị Đô Đô lải nhải đến nhức đầu: “Được rồi, ta có cách. Nhưng… với điều kiện!”
Nghiêm Mặc hừ lạnh: “Nhóc con, điều này không chỉ giúp ba, mà còn là giúp mày nữa, nếu có kẻ tìm được quả Vu Vận, uy hiếp ba và Cửu Nguyên, thì ba chắc chắn sẽ giao mày cho chúng!”
“Ba sẽ không giao được!” Vu Quả tức giận.
“Ba, đừng đừng, Vu Vu, con muốn Vu Vu, muốn anh trai…”
“Câm miệng!”
Nghiêm Mặc mỉm cười, hai thằng nhóc này đã kết bái làm anh em trong bụng hắn à? Chắc Vu Quả đã thật sự xem mình là con trai lớn của bọn họ rồi, mà hắn lại nói rằng sẽ vứt bỏ nó, ầy, hình như làm tổn thương trái tim bé nhỏ của mầm non rồi.
“Ba hù mày cũng như mày thường xuyên hù ba đòi đánh em trai mày đấy.” Nghiêm Mặc nhanh chóng sửa miệng: “Sao không nghĩ đến việc em trai và mày ở cùng nhau, ba mà giao mày ra, chẳng phải là giao cả hai đứa bây à?”
Nguyên Chiến dùng ánh mắt nhắc nhở hắn những lời này cũng không đúng cho lắm đâu.
Nghiêm Mặc vỗ trán một cái: “Kỳ thật dù hai đứa có thể tách ra, thì ba cũng sẽ không giao mày ra. Mày cũng đã ở trong bụng ba lâu như vậy, ba đã sớm xem mày như con trai lớn rồi, mày xem, ba vừa nói muốn tặng mày cho người khác, là cha Chiến của mày liền khẩn trương kìa!”
Nguyên Chiến gật đầu: “Con là con trai của cha và Mặc, cha sẽ không đưa con cho bất luận kẻ nào, nên nếu con có biện pháp khiến những kẻ đó không tìm thấy con, hoặc có thể kéo dài đến khi Cửu Nguyên mạnh lên, thì nói cho cha biết. Nếu không, những người đó mà tìm được Cửu Nguyên, dù cha không giao con ra, thì bọn họ cũng sẽ mang con và Mặc đi, một khi rơi vào tay Tam Thành, đến lúc đó cha có muốn cứu cũng khó. Có lẽ bọn họ sẽ có biện pháp lôi con ra khỏi bụng Mặc, ngẫm lại đi, con muốn biến thành một con quái vật chỉ biết ăn thịt uống máu thôi sao? Dù chúng sẽ không biến con thành quái vật, nhưng con… vứt bỏ cha và Mặc, cả em trai con được sao?”
Vu Quả trầm mặc, Đô Đô nói cái gì đó, nhưng giọng nói rất mơ hồ, không nghe ra được nó đang nói cái gì.
Sau đó Đô Đô đột nhiên khóc òa.
Vu Quả như không chịu nổi: “Ta có cách, nhưng nó gây ra tổn thương rất lớn với ta. Cậu đừng có khóc nữa! Ta biết hai người muốn đi tìm đá Thần Huyết thuộc tính thủy, nếu hai người đáp ứng, thì khi Nguyên Chiến dung hợp hai viên đá Thần Huyết, cho ta tiến vào thân thể hắn hấp thu năng lượng của đá Thần Huyết, thì ta mới nói ra phương pháp.”
Đô Đô không khóc nữa, nhưng vẫn còn thút tha thút thít, làm Nghiêm Mặc nghe mà con tim bủn rủn.
Nguyên Chiến bỗng nhiên thốt ra một câu: “Gọi cha đi!”
Vu Quả: “…Gọi cha là đồng ý?”
“Ừ.”
“Cha!”
Nguyên Chiến đang định đồng ý ngay thì bị Nghiêm Mặc đá một cái, ý bảo hắn đợi chút, đừng có vội vã như vậy.
“Ba có một câu hỏi, mày trả lời đúng sự thật cho ba, nếu Nguyên Chiến có thể hấp thu hết hai viên đá Thần Huyết thì sẽ như thế nào?”
Lần này Vu Quả trầm mặc lâu hơn: “… Trong ký ức truyền thừa của ta, nó nói nếu có ai hấp thu được năng lượng hoàn chỉnh của một viên đá Thần Huyết, một cách an toàn, thì người đó sẽ đột phá cấp mười hai, trở thành sự tồn tại có sức mạnh gần với thần nhất.”
“Cấp mười hai?” Nghiêm Mặc siết chặt nắm tay, nhưng vẻ mặt của Nguyên Chiến thì hết sức bình tĩnh.
“Rất lâu trước kia có người đạt tới cấp mười hai, nhưng sau khi trải qua quá nhiều cuộc đại chiến, rất nhiều sự tồn tại gần với thần đã biến mất, ta cũng không biết từ khi nào chỉ còn lại nhận thức tới cấp mười.”
Nghiêm Mặc nhìn về phía Nguyên Chiến, Nguyên Chiến khẽ gật đầu với hắn. Sức mạnh gần với thần đương nhiên làm hắn rất động tâm, nhưng không biết vì sao, vào lúc này, hắn lại không cách nào cự tuyệt yêu cầu của quả Vu Vận. Vì đây là con trưởng của hắn và Mặc không phải sao? Hơn nữa vấn đề về tung tích của quả Vu Vận cũng cần phải giải quyết!
“Ba và cha đáp ứng mày.” Nghiêm Mặc nghiêm túc nói.
Vu Quả không đòi bọn họ phải dùng chiến hồn thề, liền nói ra biện pháp có thể làm xáo trộn thính giác và thị giác.
Sau đó, Nguyên Chiến và Cửu Phong gánh hai sứ mệnh trọng đại đi ra ngoài một chuyến, không biết âm thầm bố trí cái gì.
Trong lúc đó, Nghiêm Mặc nói chuyện với nhà Thiết Bối Long, đổi một lượng nước tiểu từ cả nhà đối phương, sai người đi tạt lên những nơi mà ba người Diệp Hách có thể đã đi qua, còn ném thêm một ít phân Thiết Bối Long.
Đồng thời, trước khi Nguyên Chiến đi hắn đã nhờ ủ chín một đợt củ cải, thu được không ít hạt giống, sau đó nhân dịp mùa hạ, gieo hết toàn bộ hạt giống.
Ba trăm nô lệ mà Đóa Phỉ đưa tới, có già có trẻ, phần lớn là các dã nhân, chẳng những không nói được ngôn ngữ thông dụng, mà ngay cả việc diễn đạt ý nghĩ cũng rất khó. Ba trăm người này chỉ biết làm một ít công việc đơn giản, Nghiêm Mặc tạm thời sắp xếp cho bọn họ đào móng nhà và làm gạch với người lùn ở ngoại thành, người nào già yếu thì chỉ cần nhặt củi nhóm lửa, cắt cỏ dại là được.
Một ngàn bảy trăm người vừa đưa về đều được sắp xếp ở ngoại thành, những người này được chia ra, người thì đi làm nông, người thì phụ trách chăn nuôi, có vài người được bổ sung vào các chiến sĩ đoàn.
Liệp và Điêu lúc trước phạm sai lầm mà bị đuổi ra ngoại thành, nên vị trí thủ lĩnh của chiến sĩ đoàn thứ hai bị bỏ trống, được mọi người đề cử, Hào trở thành thủ lĩnh mới của chiến sĩ đoàn thứ hai, toàn bộ người Nguyên Tế tiến vào nội thành để ở, nguyên đệ tử tư tế Thu Ninh được vào đội trị liệu, đi theo Thảo Đinh và lão Vu học tập các kiến thức về thảo dược và y học.
Khi Liệp và Điêu đang buồn rầu bao giờ mới có thể trở về Cửu Nguyên, thì Nghiêm Mặc giao người tộc Diêm Sơn cho bọn họ, cuối cùng Liệp và Điêu cũng yên tâm rằng mình không bị tư tế đại nhân ghét bỏ thật sự.
Hiện giờ, tổng dân cư của Cửu Nguyên là 4276 người.
Kiếp trước của Nghiêm Mặc, con số này còn chưa bằng một vài thôn xóm cỡ trung, nhưng ở thời đại này, nó đã vượt quá chỉ tiêu bình thường của những bộ lạc cỡ nhỏ.
Người nhiều thì việc cũng nhiều.
Nguyên tộc trưởng tộc A Ô – Mục Trường Minh xung phong nhận quản lý việc chăn nuôi, Nghiêm Mặc đang mày chau mặt ủ vì được bẩm báo lại số dê bò mà bộ lạc nuôi có rất nhiều con bị bệnh.
“Tôi đã mời bọn lão Vu và Thảo Đinh qua xem, nhưng bọn họ cũng không có cách nào.”
“Không cần gấp, tôi với anh cùng đi.” Nghiêm Mặc vốn là nhân y trong nháy mắt hóa thân thành thú y, đi theo Mục Trường Minh xem bệnh cho dê bò.
Đáp Đáp vác thanh cốt đao mới được cho đuổi theo.
Nghiêm Mặc không hiểu biết lắm về nghành nghề thú y, có điều, trong thú y đôi khi cũng có cách xem bệnh giống người, nhưng dưới tình huống không chuyên môn, Nghiêm Mặc đành phải ‘không trâu bắt chó đi cày’.
Hắn chỉ có thể nhanh chóng bồi dưỡng ra một hai người chuyên nghề thú y, nếu không thì bộ lạc muốn nuôi một lượng lớn gia súc sẽ không đủ sức.
Sau khi kiểm tra lũ dê bò sinh bệnh, Nghiêm Mặc dặn dò Mục Trường Minh: “Chuồng gia súc phải giữ sạch, không thể có quá nhiều ruồi muỗi, phân và nước tiểu phải xử lý mỗi ngày, nếu không chúng nó sẽ mắc phải ký sinh trùng… là mấy con giun trong cơ thể ấy, bọn chúng sẽ ăn dê bò của chúng ta từ trong ra ngoài. Mặt khác, cỏ mà không ăn hết cũng phải thay, không được thảy chồng cỏ mới lên, như vậy lớp cỏ bên dưới sẽ thối rữa biến chất, chúng nó ăn vào sẽ trúng độc, nhiễm bệnh.”
Mục Trường Minh nhớ kỹ, thuận tiện nói với hắn rằng mấy người được phân tới đội chăn nuôi không chịu khó làm việc, còn ngược đãi gia súc.
“Cảnh cáo bọn họ, dạy lại, nếu tái phạm thì xử phạt theo quy tắc, ba lần trở lên thì phạt nặng!”
“Vâng!”
Nghiêm Mặc trở về từ trại chăn nuôi, tắm rửa sạch sẽ rồi đổi một bộ đồ đơn giản, tiếp tục đến sảnh nghị sự xử lí mấy chuyện vặt vãnh chồng chất.
Chưa ngồi được bao lâu.
“Đại nhân, đám dã nhân đó lại đánh nhau nữa! Tôi giết mấy tên có được không?” Lam Điệp giận đùng đùng chạy vào bẩm báo.
“Không được! Bọn họ đánh nhau vì cái gì?” Nghiêm Mặc bóp trán.
Đáp Đáp đứng bên cạnh ôm cốt đao, tranh thủ thời gian cầm trái cây đặt trên bàn cắn hai miếng.
Nghiêm Mặc ghen tỵ nhìn gã, hận không thể đuổi gã ra ngoài.
Lam Điệp xem Đáp Đáp như không khí: “Có một tên dã nhân nói hắn là con trai của trâu sừng và thần gì gì đó, cho nên tất cả thịt và tim của trâu bò đều phải đưa cho hắn ăn! Tộc nhân của hắn cũng nói như vậy, rồi cùng một đám người khác cướp giật tim trâu, sau đó đánh nhau.”
“Anh đi nói với bọn họ, bảo bọn họ tự ra ngoài mà săn trâu sừng, ai săn được thì tim trâu của kẻ đó! Nhưng trước đấy, những ai tham gia vụ ẩu đả này thì chỉ cho ăn rau dại và nước trong ba ngày, một miếng thịt cũng không được cho!”
“Đúng! Phải bỏ đói bọn hắn!”
Lam Điệp đi rồi, Băng mang theo vẻ lạnh lẽo tiến vào.
Nghiêm Mặc cố ý nhìn ra ngoài một cái, mặt trời còn treo trên đầu, làm hắn nóng đến độ muốn lột đồ ra.
Đáp Đáp thấy người trước mặt mình không ngừng đổ mồ hôi, liền đứng dậy rót một ly nước cho Nghiêm Mặc.
Băng cảm thấy cái gã rậm lông này thật chướng mắt.
Nghiêm Mặc đẩy ly nước đến cho hắn: “Nói đi, xảy ra chuyện gì mà anh phóng sát khí ra dữ thế?”
Vẻ mặt của Băng hơi dịu lại một chút, cầm ly nước lên uống: “Đại nhân, tôi kiến nghị ngài giết hoặc đuổi hết ba trăm nô lệ mà bộ lạc Đóa Phỉ Nhĩ Đức đưa tới, bọn chúng không thể ở Cửu Nguyên!”
Đáp Đáp nhìn hắn chằm chằm, tựa hồ như muốn cướp ly nước lại.
“Bọn họ làm gì?”
“Cưỡng hiếp, cướp bóc, trộm cắp, đánh người, bỏ trốn… tất cả những việc bộ lạc không cho làm, chúng đều làm hết!”
“Tôi nhớ tôi đã bảo Ô Thần xếp người dạy họ ngôn ngữ và quy tắc của Cửu Nguyên.”
“Bọn chúng không hiểu, cũng không muốn hiểu. Mỗi lần phát đồ ăn đều như một đám linh cẩu, cấu xé tranh giành nhau, đến khi làm việc thì lười biếng!”
“Tôi biết rồi, chuyện này tôi sẽ nghĩ cách giải quyết, nếu anh lại thấy bọn họ phạm lỗi, thì cứ xử theo quy tắc của bộ lạc, không cần phải báo lại cho tôi. Mặt khác, nếu có kẻ muốn bỏ trốn, thì cứ để họ trốn. Đáp Đáp!”
Đáp Đáp cướp cái ly lại để tới trước mặt Nghiêm Mặc, rót đầy, rồi tự uống.
Băng chỉ chỉ gã: “Có gan thì tối nay tới sân khiêu chiến!”
Đáp Đáp gầm nhẹ một tiếng với hắn.
Nghiêm Mặc che mặt lại.
Băng mang theo sát khí mà đến rồi lại mang theo sát khí mà đi, Tranh ở bên ngoài gõ gõ cửa.
Nghiêm Mặc khổ sở, nhịn không được rên rỉ trong lòng: A Chiến, mau mau trở về đi!
Nhưng hắn vẫn đeo nụ cười lên mặt, ra hiệu với Tranh.
Tranh vừa vào liền nói: “Đại nhân, tôi biết cậu rất bận, nhưng tôi có chuyện cần cậu ra mặt giải quyết.”
“Chuyện gì?”
“Con nít… khụ, con nít của bộ lạc chúng ta dẫn mấy đứa mới tới đi đánh con nít của người lùn.” Tranh lại thêm vào ba chữ: “Đánh hội đồng.”
Nghiêm Mặc: “…”
Đáp Đáp: “Grào!”
Tranh xin lỗi, nói: “Chuyện ở trường học náo loạn đến tận chỗ tôi, tộc trường tộc người lùn và cha mẹ mấy đứa bị đánh nói muốn quyết đấu với cha mẹ của mất đứa đánh con mình.”
Nghiêm Mặc: “…”
Đáp Đáp: “Grào!”
Tranh nhìn Nghiêm Mặc: “Đại nhân, làm sao bây giờ?”
Nghiêm Mặc rất muốn nói ‘kệ mẹ nó’, nhưng lời ra đến miệng liền sửa thành: “Tìm ra thủ phạm, sai thì phạt, bồi thường người bị đánh, nếu cha mẹ nhà ai dám chủ động gây sự, đội duy trì trật tự chờ bọn họ.”
“Tôi biết nên làm cái gì rồi, Mặc đại, hôm nay cậu trở về nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Không phải Tranh không biết nên làm cái gì, nhưng các vấn đề liên quan đến người lùn, anh không dám tùy tiện xử lí.
Nghiêm Mặc xoa xoa huyệt Thái Dương: “Ừm, anh cũng vậy.”
Đáp Đáp há mồm với Nghiêm Mặc.
Nghiêm Mặc đập bàn cái rầm: “Anh dám gào thêm một cái nữa xem! Nói chuyện đàng hoàng cho tôi, tôi biết anh nghe hiểu!”
Đáp Đáp rầm rì hai tiếng, đi qua một bên tiếp tục lau chùi cốt đao —— bo xì Nghiêm Mặc.
Tư tế đại nhân tức muốn chết.
Tranh rời đi, Đinh Phi bế Tiểu Hắc vào muốn nói cái gì đó với Nghiêm Mặc, nhưng thấy vẻ mặt của hắn thì lại bế Tiểu Hắc chạy ngược trở ra.
Nghiêm Mặc rất hài lòng với sự thức thời của Đinh Phi, lười biếng vươn vai đứng dậy, hắn không muốn ngồi ở chỗ này xử lý mấy chuyện lung ta lung tung đó, hắn muốn trở về nghiên cứu thảo dược, nghiên cứu cốt khí, nghiên cứu cách làm sao để nâng cao tố chất thân thể của những người thường trong bộ lạc!
Vừa đi đến cửa.
“Mặc đại, có người muốn gặp cậu, cô ta đã tới rất nhiều lần rồi, bọn tôi không cho cô ta vào, nhưng hôm nay… cô ta nói cô ta có… con của ngài.” Khi nói những lời này, vẻ mặt và giọng nói của hộ vệ đều rất quái dị.
Nghiêm Mặc dừng bước, nhìn người đang đứng phía sau mà hộ vệ mang tới.
Đáp Đáp xách cốt đao chạy qua, thò đầu ra từ sau lưng Nghiêm Mặc.
“Hắc Giảo! À, không, Mặc đại nhân.” Một cô gái trẻ có thể coi là khá xinh xắn cười một nụ cười đầy vẻ vui mừng với Nghiêm Mặc: “Rốt cuộc em cũng được gặp anh!”
Nghiêm Mặc: A Chiến, xin anh mau trở về!