*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Để tộc nhân và người nhà của cậu phải hối hận cả đời vì từng vứt bỏ cậu! Thậm chí là hối hận tới mãi mãi về sau.”
Nghiêm Mặc bảo Mãnh chờ, rồi cùng Hắc Kỳ đi qua một nơi yên lặng hơn.
Tuy Mãnh tò mò, nhưng cũng không có ý đi nghe lén.
Hắc Kỳ nhìn Nghiêm Mặc bằng ánh mắt phức tạp, như có thiên ngôn vạn ngữ nhưng lại không biết nên nói ra miệng như thế nào.
Thời gian lại không có nhiều, Hắc Kỳ cắn răng một cái, cuối cùng nói: “Cậu, cậu… quen Hắc Giảo?”
Nghiêm Mặc không phủ nhận, nhưng cũng không thừa nhận.
Hắc Kỳ càng không biết nên nói gì tiếp theo, anh ta cào cào mái tóc rối của mình, nói với Nghiêm Mặc mà cứ như tự nói với mình: “Hắc Giảo là em trai tôi, rất đần, tôi dẫn nó đi săn thú ở phụ cận, tôi đứng cạnh trông, nhưng nó vẫn rất sợ hãi, tôi nói nó thấy dã thú thì đừng có xoay người bỏ chạy, mà nó vẫn sợ đến mức vừa thấy là chạy ngay. Rồi con thú kia nhào tới, sau đó… cắn vào cổ nó.”
Lục lọi trong mớ ký ức của Hắc Giảo, đúng là có chuyện như vậy, nó khắc sâu vào trong ký ức. Nghiêm Mặc nghĩ thầm, chẳng lẽ sau cổ mình có sẹo, lại để Hắc Kỳ thấy được?
Không thể nào, thân thể này của hắn ngay cả hình xăm cũng không thể giữ thì huống chi là vết thương trước kia?
Hắc Kỳ liếm liếm môi, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Mặc: “Sau gáy em tôi có một vết cắn của dã thú, bởi vì chỗ đó bị thương nặng, lúc chữa trị tôi mới phát hiện sau cổ nó có những đốm đỏ nhỏ kéo dài thành một vệt. Mới đầu tôi còn tưởng là máu dính trên da, còn dùng tay chùi thử, nhưng không chùi được, bởi vì bẩm sinh nó đã có.”
Nghiêm Mặc nhún vai, được rồi, bẩm sinh, vậy thì hết cách.
“… Sau cổ cậu cũng có một vệt đốm đỏ tương tự, nhưng… không có vết sẹo bị dã thú cắn.” Đây là điều mà Hắc Kỳ cảm thấy rối rắm nhất, vết thương kia rất sâu, sẽ không bao giờ xóa được. Nếu cậu thiếu niên trước mặt thật sự là em trai anh, vậy vết thương ấy đâu rồi?
Nhưng nếu không phải em trai anh, vậy vệt đốm đỏ kia sao lại giống như đúc?
Nghiêm Mặc không muốn giải thích với anh ta, chỉ hỏi: “Trên người anh trai anh còn có đặc điểm nào để nhận dạng với người khác không?”
Hắc Kỳ mờ mịt lắc đầu, anh nhớ rõ vệt đốm đỏ kia cũng là vì gáy Hắc Giảo bị dã thú cắn, anh áy náy nên mỗi ngày chăm sóc, thế mới phát hiện ra.
Còn trên thân thì hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có vài nốt ruồi, theo độ tuổi tăng lên thì sẽ mọc nhiều hơn. Nhưng ngoại trừ cha mẹ, ngoại trừ đặc điểm rõ ràng, bằng không thì rất ít anh chị em có thể nhớ kỹ và để ý những dấu hiệu đặc thù trên thân thể đối phương, Hắc Kỳ cũng vậy.
“Có phải anh cho rằng tôi là em trai anh không?” Nghiêm Mặc hỏi thẳng.
Hắc Kỳ trầm mặc trong chốc lát, gật đầu, sau đó mang theo một tia kỳ vọng mà hỏi: “Vậy cậu có phải không?”
“Không phải.” Cấy một bộ phận của người khác vào cơ thể, có lẽ tính cách sẽ thay đổi đôi chút, có vài bệnh nhân còn vì cấy ghép bộ phận mà xuất hiện các tế bào ký ức không nối liền, nhưng dù vậy cũng không có nghĩa bệnh nhân sẽ biến thành người hiến bộ phận. Mà với tình huống của hắn, có thể xem như cấy ghép một thân thể hoàn toàn mới cho người chết không?
Không cần biết là cấy ghép bao nhiêu, đó cũng chỉ là thay đổi thân thể, hắn là Nghiêm Mặc chứ không phải Hắc Giảo, điều này không phải nói dối.
Hắc Kỳ thất vọng, đầu cúi thật thấp, có điều trong lòng anh cũng không ôm quá nhiều hy vọng Nghiêm Mặc là Hắc Giảo, nên không bị hiện thực đả kích trầm trọng, chỉ là thất vọng mà thôi.
Nghiêm Mặc đột nhiên sinh ra một cảm giác quái dị trong lòng, như là thương xót, còn có một chút khó chịu, Nghiêm Mặc cảm thấy chắc đây là tế bào ký ức còn sót lại sau khi cấy ghép bộ phận, có thể gọi là tế bào cảm xúc.
“Anh cảm thấy tôi là em anh phải không?”
Hắc Kỳ rất muốn nói phải, nhưng anh nói không nên lời. Nếu không phải vì vệt đốm đỏ kia, thì anh đã sớm dẹp cái suy nghĩ Nghiêm Mặc có khả năng là Hắc Giảo đi rồi. Hai người ngoại trừ diện mạo, còn lại đều có khác biệt rất lớn, anh càng hiểu em mình thì càng không thể nói hai người này là một.
“Các cậu trông thật sự rất giống, còn có cái vệt đốm đỏ sau gáy hai người…”
Nghiêm Mặc lại bắt đầu gạt người, nghiêm túc nói: “Vệt đốm đỏ là ký hiệu.”
“Hả?” Hắc Kỳ ngây ra, há to miệng.
Nghiêm Mặc càng thêm nghiêm túc nói: “Phàm là tư tế được nhận truyền thừa thật sự của thần, thì trên người đều sẽ có ký hiệu mà thần để lại, tựa như trên mặt chúng ta tự động hiện lên hình xăm chiến sĩ. Nhưng không phải chiến sĩ nào cũng thức tỉnh năng lực thần huyết giống nhau, cũng không phải sinh vật trí tuệ nào mỗi khi tiếp nhận truyền thừa của thần đều có thể trở thành tư tế.”
Hắc Kỳ quả thực đã sợ tới ngây người: “Cậu, ý cậu là em tôi, nó nó nó có thể sẽ trở thành tư tế của thần giống như cậu?!”
“Trước kia có phải cậu ta rất ngu ngốc không? Làm việc gì cũng không nên hồn, đầu óc thì không được tỉnh táo?”
Hắc Kỳ cảm thấy rất giống, gật đầu.
“Khi còn nhỏ tôi cũng vậy, có nguyên nhân cả. Bởi vì thần truyền thụ tri thức cho chúng tôi trong mộng, nhưng truyền thừa của thần sao có thể dễ hiểu và tiếp thu như vậy? Cho nên trước khi chúng tôi thức tỉnh thì sẽ thường hay dại ra, hoặc là ngẩn người, hoặc là thích ngủ, lại rất vụng về.”
“Chẳng trách, chẳng trách! Em tôi rất thích ngủ, buổi sáng không dậy nổi, ban ngày thì mơ mơ màng màng, cả ngày cứ ngây người ra, bảo nó học cái gì nó cũng không nhớ được. Thì ra, nó đang tiếp nhận truyền thừa của thần trong mộng sao?” Hắc Kỳ lẩm bẩm, kích động muốn khóc.
“Nếu các anh không vứt bỏ cậu ta, có lẽ cậu ta sẽ thật sự giống như tôi, có thể thức tỉnh.” Nghiêm Mặc nói xong câu đó liền sửng sốt, kỳ thật trong tâm hắn không muốn nói những lời này, nhưng vừa rồi không biết sao hắn lại xúc động mà nói ra như thế.
Đây là oán niệm chưa tan của Hắc Giảo đối với tộc nhân và người nhà của mình trước khi chết sao?
Tuy xét trên toàn cục của tộc Diêm Sơn, bọn họ là bất đắc dĩ, người tộc Diêm Sơn và người nhà Hắc Giảo ở một mức độ nào đó có thể xem là đã tận tình tận nghĩa, nhưng đứa con luôn được cha mẹ và huynh trưởng yêu thương đột nhiên bị chính tay họ vứt bỏ, trong lòng sao có thể không oán không hận?
Nghiêm Mặc có được toàn bộ ký ức của Hắc Giảo, hắn không thể cảm nhận được tất cả những uất ức của Hắc Giảo, nhưng hắn vẫn nhớ rõ cảnh tượng khi Hắc Giảo bị vứt bỏ, lúc đó cậu ta nửa mê nửa tỉnh, khóc lóc cầu xin Hắc Kỳ và Hắc Thạch đừng bỏ cậu, cầu xin bọn họ dẫn cậu theo, nói rằng cậu rất sợ.
Nhưng Hắc Kỳ và Hắc Thạch cứ thế mà đi mất, lúc ấy Hắc Kỳ còn muốn cho em mình một cái chết thống khoái nhẹ nhàng, nhưng chung quy vẫn không nhẫn tâm xuống tay được. Nói thật, khi đó còn không bằng anh cứ trực tiếp giết cậu ta đi.
Hắc Giảo khóc rất lâu, sợ hãi và tuyệt vọng, còn có nỗi thương tâm cực độ, khi đứa nhỏ này bị người nhà vứt bỏ, nó đã không còn ý chí để sống. Mà sau đó, không đến nửa ngày nó đã chịu không nổi mà ra đi, rồi hắn tới.
Sau khi Hắc Kỳ nghe Nghiêm Mặc nói những lời này, vẻ mặt trong một khoảnh khắc rất khó để dùng ngôn ngữ miêu tả. Thương tâm, khổ sở, hối hận, áy náy… tất cả những cảm xúc đó đều ập tới mãnh liệt, mãnh liệt đến mức làm anh không thể phản ứng.
Nghiêm Mặc cảm thấy anh ta đang khóc, nhưng lại không thấy nước mắt anh ta rơi, chỉ có đôi mắt là đỏ bừng như bị đau mắt đỏ.
Có hơi đáng thương, hình như hắn bắt nạt người ta quá trớn rồi. Nhưng mà, từ sâu trong nội tâm Nghiêm Mặc lại cảm thấy một chút sảng khoái kỳ dị, còn có… không đành lòng và khổ sở.
Nghiêm Mặc ngửa mặt nhìn lên tán lá xanh um trên đầu, dùng thân thể người khác và có ký ức của người khác thật không tốt chút nào, đôi khi sẽ phải đeo một thứ tình cảm không thuộc về mình.
Hắc Kỳ há mồm, nghẹn ngào như trong miệng chứa đầy cát: “Cậu… sao lại biết chúng tôi vứt bỏ nó? Cậu…” Cậu rốt cuộc là ai? Cậu rốt cuộc có phải Hắc Giảo không?!
Nghiêm Mặc nhìn vào mắt anh ta, nhàn nhạt nói: “Trước khi cậu ta chết tôi có gặp cậu ta, tôi đã từng nói với các anh rằng mình nợ nhân tình của một người tộc Diêm Sơn, kỳ thật không có, cậu ta thấy tôi trông giống như cậu ta, còn có thể cảm nhận được nhau vì cũng là tư tế của Tổ Thần, nên cậu ta nhờ tôi, nếu sau này tôi có gặp được người nhà cậu ta, nếu họ gặp nguy nan thì hãy giúp họ một lần, để trả lại ân nuôi dưỡng của người nhà cậu ta. Cho nên bây giờ tôi mới kéo tới một áp lực cho thủ lĩnh của chúng tôi, mạo hiểm gây chiến với Ma Nhĩ Càn để trợ giúp các anh.”
Hắc Kỳ không tin, anh không tin có người chỉ đơn giản vì trông giống nhau mà đồng ý trợ giúp toàn bộ tộc nhân của một người xa lạ.
Nếu trước kia anh không dám nghĩ Nghiêm Mặc là Hắc Kỳ, chỉ cảm thấy cái hoài nghi này của mình thật buồn cười. Nhưng hiện tại anh không cảm thấy như vậy, nếu truyền thừa của Tổ Thần mà Nghiêm Mặc nói đều là thật sự, vậy đó chính là lời giải thích cho sự khác biệt của em anh khi trước và bây giờ.
Em trai anh… em trai Hắc Giảo bị chính tay anh vứt bỏ, chịu đựng đau đớn khổ sở và nguy hiểm của cái chết, để rồi thức tỉnh!
Mà cậu ấy không nhận bọn anh, là vì oán hận khi bị vứt bỏ. Giúp bọn anh, không cần phải nói, đương nhiên là vì cậu ấy cũng từng là người tộc Diêm Sơn, là em trai anh, không đành lòng nhìn người tộc Diêm Sơn chết đi và biến thành nô lệ.
Hắc Kỳ chùi mặt một cái thật mạnh, anh không dám cũng không muốn chất vấn Nghiêm Mặc có phải Hắc Giảo hay không, chỉ có thể hỏi: “Cậu gặp nó, vậy có phải cậu đã cứu Hắc Giảo không? Bây giờ nó có còn sống không?”
Nghiêm Mặc không trả lời vấn đề này, vừa rồi hắn có chút mất khống chế mà nói ra một vài thứ hắn không muốn nói, nhưng cẩn thận nghĩ lại, những lời này cũng không phải vô ích, nếu lợi dụng tốt, nói không chừng sau này sẽ là một trợ lực lớn để hắn thu phục tộc Diêm Sơn.
Hắn vốn nghĩ, giữ tộc trưởng và tư tế tộc Diêm Sơn lại sẽ vừa có lợi mà cũng vừa gây hại trong việc thu phục tộc Diêm Sơn, lời thoại để nói với tộc Diêm Sơn sẽ không giống lời khi nói với tộc A Ô lúc trước, chỉ cần tư tế tộc Diêm Sơn còn tồn tại một ngày, thì sức ảnh hưởng đối với tộc Diêm Sơn của tư tế đó vẫn sẽ lớn hơn hắn.
Nhưng bây giờ, có lẽ Hắc Kỳ đã ‘kiên định’ tin rằng hắn chính là thằng em trai Hắc Giảo bị hai anh em bọn họ vứt bỏ, mà thằng em này còn có được truyền thừa của Tổ Thần, đã thức tỉnh rồi.
Nếu tư tế tộc Diêm Sơn không bài xích hắn thì không sao, nhưng nếu tư tế tộc Diêm Sơn vì bài xích tư tế Tổ Thần là hắn mà không chịu cho tộc Diêm Sơn gia nhập Cửu Nguyên, hoặc muốn gây bất lợi cho Cửu Nguyên, thì Hắc Kỳ đang áy náy và hối hận cùng cực vì đã vứt bỏ em trai mình khi xưa liệu có thể nhịn sao?
Rõ ràng tư tế của Tổ Thần phải là của tộc Diêm Sơn bọn họ, rõ ràng tộc Diêm Sơn cũng có thể cường đại và giàu có như Cửu Nguyên, nhưng vì bọn họ không biết kiên nhẫn chờ tới khi tư tế Tổ Thần thức tỉnh thì đã vứt bỏ hắn, kết quả là tư tế Tổ Thần vốn thuộc về tộc Diêm Sơn nay lại biến thành tư tế Cửu Nguyên.
Mặt Nghiêm Mặc không có chút cảm xúc, nhưng trong lòng lại nhộn nhạo không thôi, bỗng nhiên hắn có chút chờ mong cái ngày mà Hắc Kỳ không thể nhịn được nữa hoặc vì nguyên nhân nào đó mà nói huỵch toẹt ra thân phận thật của hắn, thì vẻ mặt của người tộc Diêm Sơn sẽ đặc sắc thế nào đây?
Hắc Giảo, đây là thù lao cuối cùng mà tôi trả cho thân thể cậu.
Để tộc nhân và người nhà của cậu phải hối hận cả đời vì từng vứt bỏ cậu! Thậm chí là hối hận tới mãi mãi về sau.
Mà đã từng có tiền án vứt bỏ người, thì tộc Diêm Sơn sao lại không biết xấu hổ mà lấy thân phận tư tế tộc khác ra chiếm lợi của hắn chứ? Càng đừng nói đến việc làm mưa làm gió ở Cửu Nguyên. Khi người nhà cậu ta chỉ cần còn biết thẹn với lòng thì sẽ tuyệt đối không tự cho mình là Thái thượng hoàng đâu.
Đương nhiên, nếu có người thật sự không biết xấu hổ, hắn sẽ có biện pháp đối phó. Hắn cũng đâu phải Hắc Giảo thật sự, nợ nần gì đó đã trả xong, hắn tuyệt đối sẽ không nương tay khi xử lý những người này.
Nghiêm Mặc đã có cái suy nghĩ đó thì chuyện xấu xa gì cũng làm được. Hắn nhìn sắc trời, phẩy phẩy tay: “Thời gian không còn sớm, anh nên đi cùng Mãnh đi.”
Các người cứ hoài nghi đi, hối hận đi, ha ha ha!
Hắc Kỳ và Mãnh đi, trước khi đi, anh ta nhìn theo bóng lưng Nghiêm Mặc hồi lâu, thẳng đến khi Mãnh thúc giục.
Hắc Kỳ quay đầu, giờ khắc này, vẻ mặt của anh đã kiên quyết như thể tìm được một niềm tin nào đó.
Mãnh đầy bụng tò mò, không biết Mặc nói gì với tộc nhân của anh ta nữa, cậu sắp nghẹn chết rồi, nhưng lại không thể hỏi bậy.
Lúc này nếu không phải Hắc Kỳ còn chìm trong trạng thái dị thường, lấy sự thông minh và phản ứng nhanh nhạy thường ngày của anh ta, anh chỉ cần thuận miệng nói một câu như: ‘Tôi vừa gặp lại em trai mình’ gì gì đó, thì trăm phần trăm có thể lừa được Mãnh khai hết sự thật, dù sao thì ngày trước Nghiêm Mặc đã từng nói với Mãnh hắn là đệ tử tư tế tộc Diêm Sơn mà.
Tiếc là Hắc Kỳ bỏ mất cơ hội này, có điều anh cũng không cần, bởi vì trong lòng anh đã nhận định Nghiêm Mặc chính là Hắc Giảo, còn vì sao vết sẹo sau gáy cậu thiếu niên lại biến mất, anh cũng đã tìm được lý do —— hình xăm chiến sĩ có thể tự động xuất hiện trên mặt và cũng có thể giấu đi, vậy một vết sẹo nhỏ thì có là gì?
Không nói tới Hắc Kỳ mang theo tâm tình gì đi cùng Mãnh tới chỗ ở của tộc Diêm Sơn, thông báo cho các tộc nhân tị nạn, quay trở lại Nghiêm Mặc, sau khi bọn họ rời đi, hắn liền đi tìm Cửu Phong và Thiên Ngô.
Nếu có thể thu phục được Thiên Ngô, tù trưởng và tư tế Ma Nhĩ Càn chỉ cần không quá điên cuồng thì có chín phần sẽ không đuổi giết Cửu Nguyên, dù có ‘đuổi’, thì cũng sẽ không có ‘giết’, cùng lắm chỉ tạo chút áp lực cho bọn hắn mà thôi, thuận tiện xem xem bọn hắn có xui xẻo mà chết sạch dọc đường hay không.
Mà chỉ cần Ma Nhĩ Càn không ra tay, thì bọn họ sẽ có thời gian đi tiếp ứng tộc Diêm Sơn và xây bộ lạc mới.
…
Thiên Ngô biến thành hình dáng một cô gái, ngồi trên bờ sông trò chuyện với Cửu Phong.
Nghiêm Mặc còn chưa tới gần thì cả hai cũng quay đầu nhìn hắn.
Lúc Nghiêm Mặc nhìn thấy Thiên Ngô liền…xúc động.
Đây là vẻ đẹp hoàn mỹ không trọn vẹn ư?
Không phải hắn chừng từng gặp ai bị mất đôi mắt, nhưng những bệnh nhân đó phần lớn đều là vì hai mí mắt dính vào nhau, chứ không thật sự không có mắt, cho dù có vài người bị khuyết tật nặng, bộ phận mắt không trọn vẹn, nhưng chỉ cần chụp X quang sẽ phát hiện, bọn họ vẫn có tròng mắt.
Mà khoảng thời gian hắn ở thế giới này không có mấy ai bị bệnh về mắt, phần lớn sẽ không phẳng lì, mà có những mụn thịt thừa trông như khối u, hoặc hơi nhẵn một chút, nhưng tuyệt đối không thể gọi là đẹp.
Còn cái cô Thiên Ngô này, trong hốc mắt không có cái gì hết, mà chỉ làm người ta cảm thấy thật đáng tiếc, chứ không cảm thấy ghê sợ hay xấu xí gì, thậm chí còn cảm thấy trông cô ta thật đẹp.
Tuy vẻ đẹp này có hơi quỷ dị, nhưng thật sự không đáng sợ chút nào.
“Tôi có thể sờ đôi mắt cô không?” Nghiêm Mặc không nhịn được đi tới chỗ Thiên Ngô, nhìn đôi mắt cô ta đầy vẻ si mê.
Thiên Ngô không giận, chắc cô cũng không cảm thấy mắt mình có gì khuyết tật hay không được trọn vẹn, thấy Nghiêm Mặc vươn tay ra với mình, cũng không tránh né, cô có thể cảm nhận được nhân loại có thể nói chuyện với mình này không có ác ý.
Nghiêm Mặc nhẹ vuốt lên phần da trên mắt Thiên Ngô, hơi ấn vào, theo thói quen hỏi: “Đau không?”
“Không đau.” Giọng của Thiên Ngô khi biến thành người có hơi kỳ quái, nhưng cũng không khó nghe, ừm, nếu thả nhẹ và kéo dài thì sẽ hơi giống tiếng cá voi.
“Có thấy đường không? Lúc bình thường dùng cái gì để nhìn?”
“Có thể thấy, dùng mắt nhìn.” Thiên Ngô cảm thấy mấy câu hỏi của nhân loại này thật kì quái, có điều khi nhân loại này chạm vào người, cô thấy rất thoải mái, chưa có người nào tùy ý và nhẹ nhàng vuốt ve cô như vậy, cô rất vui, hy vọng hắn có thể sờ lâu thêm một chút.
“Mắt ở đâu?”
Thiên Ngô chỉ vào giữa trán mình.
Nghiêm Mặc không thấy ở ấn đường của Thiên Ngô có cái gì giống như con mắt.
Chẳng lẽ là nhìn xuyên thấu? Sử dụng bằng thể tùng?
Nghiêm Mặc rất tò mò với cấu trúc thân thể của Thiên Ngô.
“Cô có tám đầu, sao mấy cái đầu khác đều có mắt, mà cái này lại không?”
“Bởi vì cái này mạnh nhất.” Thiên Ngô nói như thể đương nhiên lắm.
Nghiêm Mặc nghĩ, nếu tinh thần lực có thể quan sát bốn phương tám hướng, vậy thị giác bình thường… chính là hai con mắt phía trước quả thật còn không bằng không có mắt.
“Kiệt!” Cửu Phong bay lên đầu Nghiêm Mặc, vươn móng vuốt nhỏ ra cào hắn.
Quái hai chân nhỏ nuôi để giữ nhà nhìn thấy nó mà không nói chuyện với nó trước, còn sờ Thiên Ngô mà không sờ nó, Cửu Phong ghen tị, còn ghen rất lợi hại.
“Kiệt! Không được sờ nó! Sờ nữa, mổ sạch tóc cậu!” Cửu Phong đã sớm phát hiện ra quái hai chân nhỏ của nó rất coi trọng mớ lông trên đầu, hồi trước nó mổ tóc hắn đều là cố ý ăn hiếp hắn, khặc khặc!
Nghiêm Mặc giơ tay sờ Cửu Phong: “Ngài chim, xin tha cho tôi!” Nếu mổ nữa, chắc hắn phải cạo trọc quá! Cơ mà, có khi nào lúc ấy tới lượt da đầu gặp họa không?
Cửu Phong dùng cái mỏ cong cong của mình ngậm lấy tóc cậu thiếu niên, ra sức kéo giật.
Mấy cọng tóc theo gió tung bay, Nghiêm Mặc yên lặng thu lại cái tay đang sờ Thiên Ngô.
Thiên Ngô thấy Nghiêm Mặc không sờ mình nữa, liền không vui, phát ra tiếng rên rỉ nhè nhẹ.
Nghiêm Mặc nghe xong liền cười khổ: “Thiên Ngô đại nhân, Thiên Ngô cô nương, tôi tới tìm cô để thương lượng, chứ giao phối thì thôi.”
Thiên Ngô hừ hừ: “Ta cũng không muốn giao phối với mi, mi quá yếu.”
Yếu cái mẹ cô! Là đàn ông thì đều không thể chịu đựng được việc người khác nói mình yếu. Nghiêm Mặc ngứa tay, rất muốn giải phẫu cái hốc mắt của cô ta ra.
Thiên Ngô lại nhấn mạnh thêm một câu: “Người ta muốn là tên nhân loại cường tráng có đá Thần Huyết trong cơ thể kia!”