Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

Chương 97: Thần côn xui xẻo




Sau khi lập khế ước với Gerrees, phòng vệ của phủ lãnh chủ lập tức trở nên kiên cố như vàng. Rhys muốn thành công vượt ải độ khó lập tức tăng lên năm sao, Tống Mặc cuối cùng có thể ngủ an ổn.
Động tâm thì động tâm, thích thì thích, làm cũng làm rồi, nhưng muốn sống cả đời, thì vẫn cần phải suy nghĩ thận trọng.
Tuy kết hôn rồi còn có thể ly hôn, nhưng so với ly hôn rồi lại kết hôn lần hai, còn không bằng ngay từ đầu đã mở to mắt chọn thật kỹ. Huống hồ kết hôn với mấy phi nhân loại như thế, có thể ly hôn hay không, còn phải nói lại. Cột mình lên một cái cây cổ nghiêng chỉ có thể nhìn được vỏ bên ngoài, mà không thể nhìn được ruột bên trong sớm như vậy, lãnh chủ đại nhân cho rằng, chuyện nhìn đã biết mình chịu thiệt thế, kiên quyết không thể làm!
Người yêu có thể, đăng đường nhập thất miễn bàn!
Cho dù thật sự có ngày đăng đường nhập thất, cũng phải lột hết vỏ cây trước, xem thử bên trong rốt cuộc có gì hãy nói!
Lãnh chủ đại nhân quyết tâm kiên định, động tác nhanh chóng, thủ đoạn hiệu quả. Sau khi liên tiếp cả tháng trời dạ tập thất bại, Rhys hết hy vọng qua ải, chỉ có thể thu cờ thu trống tạm thời, cảnh báo của phủ lãnh chủ mấy ngày liền không còn vang lên.
Nhưng, không có nghĩa là hắn từ bỏ. Trực tiếp leo lên giường không được, mỹ sắc dụ hoặc cũng bị bẻ ngoặc, Rhys dứt khoát đi đường khác, thứ có thể đả động lòng lãnh chủ đại nhân nhất là gì? Kim tệ!
Ma tộc quyết định tiến hành thế công kim tệ tới cùng, tổ chức phản chính phủ nào đó trước nay vẫn không hợp với ma tộc liền gặp tai ương, bị bức cống hiến một phần sức lực a tộc trên con đường cầu ái.
Giáo đình Quang Minh các nơi liên tiếp gặp phải xâm lược của nhân sĩ bất minh, kẻ xâm lượng không tạo ra bất cứ tổn thương nào với tu sĩ và chủ giáo trong giáo đình, chỉ là cướp sạch sẽ kho của giáo đình. Đặc biệt là mấy giáo đình của thành phố thương nghiệp, càng trở thành khu ảnh hưởng nặng nhất, mấy lần như thế, kho sạch sẽ tới mức ngay cả chuột cũng không thèm tới thăm viếng nữa.
Chuyện này, căn bản là không thể che giấu.
Trong nhất thời, các lời đồn nổi lên xôn xao, có người nghi ngờ là tinh linh làm, cũng có người nghi ngờ là nhân viên trông coi của chính giáo đình tự biển thủ, nhưng tra tới tra lui, vẫn không có một chút đầu mối nào.
Người bình thường chỉ biết kim tệ trong kho của giáo đình bị trộm, nhưng không biết, trừ kim tệ, còn có hai thánh vật cũng không cánh mà bay.
Đối với Quang Minh giáo hội mà nói, kim tệ mất chỉ là chuyện nhỏ, nhưng thánh vật mất, còn mất cả hai cái, mới chân chính đòi mạng.
Thần côn sở dĩ có thể trở thành thần côn, không phải chỉ dựa vào miệng lưỡi mà thôi, không có chút nguyên liệu thực chất, không có một hai thứ có thể lấy ra xuất thủ, sớm muộn cũng bị đuổi xuống khỏi thần đàn.
Trên thân bình chứa nước linh hồn có khắc phù văn theo dấu, bình bạc thánh nữ và kiếm kỵ sĩ bị mất lần này, lại không có thứ này. Bình chứa nước linh hồn chỉ là đồ chứa, khắc thì khắc thôi, nhưng trên chính thánh vật lại khắc cho vài vết, đại chủ giáo cũng không có cái gan đó. Tội danh phá hoại thánh vật mà ấn xuống, lập tức sẽ phải thoái vị nhường cho người hiền, nói không chừng còn phải tới sở phán xét ở một thời gian.
Dù sao, trong giáo hội cũng tồn tại tranh quyền đoạt lợi, các thần côn cũng có giang hồ.
Càng huống hồ, ý nghĩa tượng trưng của hai thánh vật này còn lớn hơn ý nghĩa thực dụng. Nước linh hồn nói cho cùng vẫn còn có tác dụng rót máu phục sinh, trộm bình nước và một thanh kiếm không lưỡi làm gì? Đâm người cũng đâm không chết, còn phải mạo hiểm bị đoàn kỵ sĩ giáo hội truy sát, ăn no rững mỡ à?
Sau khi thánh vật bị trộm, sáu đại chủ giáo của giáo đình tụ lại, mở một cuộc tọa đào cấp bậc đại lão, trải qua thảo luận ngắn ngủi nhưng kịch liệt, hội nghị truyền đạt tin thánh vật bị mất, tinh thần khẩn trương lửa cháy chân mày, hơn nữa giao nhiệm vụ gian nan mang tính lịch sử là tìm thánh vật về cho đoàn kỵ sĩ giáo hội.
Kỵ sĩ vàng kế nhiệm đấm ngực thề thốt nhất định kế thừa ý chí của ‘liệt sĩ’ Airth, tìm thánh vật về cho giáo hội, nhưng các chủ giáo vẫn nhíu mày không thôi, các thánh nữ cũng liên tục than thở, mấy thứ trụ cột gia đình đều bị trộm rồi, không biết kẻ trộm là ai, anh minh và thể diện cũng bị mất sạch!
“Nhất định phải bảo vệ tốt nước linh hồn và thủy tinh cầu hy vọng!”
Một chủ giáo nói thế, người phụ trách coi quản nước linh hồn của giáo đình lập tức bảo chứng kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ! Nhưng chủ giáo coi quản thủy tinh cầu hy vọng của giáo đình thì lại biến sắc.
Mọi người cũng phát giác được không đúng, ánh mắt vút vút nhìn qua, làm chủ giáo đại nhân tuổi quá bảy mươi như bị đèn soi, đổ mồ hôi lạnh như thác nước Nicaragua, cuối cùng không chịu nổi áp lực, để lộ thật tình, “Thủy tinh cầu hy vọng, bị người đánh tráo rồi…”
“Cái gì?!”
“Sao ngươi không nói sớm?!”
“Trước đó vẫn không biết, không lâu trước mới phát hiện…”
Tất nhiên chuyện bị đánh tráo cũng là mới đây?!
Một ông già chọt ngón tay rất ủy khuất, năm ông già khác cùng thổi râu trừng mắt, thánh vật bị mất từ hai thứ lên tới ba thứ, lại thêm kho các nơi bị cướp sạch, rốt cuộc là ai gây khó dễ cho giáo hội?!
Cùng lúc này, Tống Mặc ở cách ngàn dặm, đang đứng trong phòng chất đầy kim tệ, nửa ngày không nói ra lời. Giây tiếp theo, một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy eo y, đôi môi đỏ tươi lướt qua vành tai, “Thân ái, thích không?”
Tống Mặc nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Rhys gác cằm lên vai mình, cầm một đồng kim tệ có khắc hình đại chủ giáo lên thổi thổi, “Mấy chuyện giáo hội, là ngươi làm?”
“Ừ.”
“Nghe nói, giáo hội không chỉ bị mất kim tệ?”
“Đúng. Chẳng qua chuyện này giáo hội sẽ không truyền ra ngoài, ngươi từ đâu mà biết?”
“Ta tự nhiên có nước bước của mình.” Tống Mặc khều cằm Rhys, hỏi: “Mỹ nhân, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Huênh hoang khiêu chiến với cả Quang Minh giáo hội như thế, chuyện ngu xuẩn này không giống như ngươi sẽ làm. Còn nữa, kim tệ thì thôi đi.” Tống Mặc ngừng một chút, nói tiếp: “Ngươi lấy thánh vật giáo hội làm gì?” Ma tộc trộm thánh vật giáo hội, quả thật giống như quỷ hút máu đi trộm cây thánh giá của đức cha, Bạch Nương Tử cướp bát ăn của Pháp Hải, đầu bị rút gân hay bị giật gân chứ?
“Nếu ta nói với ngươi, những thứ gọi là thánh vật này, vốn là đồ của ma tộc, ngươi tin không?” Rhys lấy lòng cọ cọ lòng bàn tay Tống Mặc, vẻ mặt lười biếng, đôi mắt màu xanh lam thì lại nhìn chằm chằm Tống Mặc.
“Bao gồm nước linh hồn?”
“Ừ.” Rhys gật đầu, cười một tiếng, “Buồn cười không?”
“Khó trách…” Tống Mặc sờ cằm, khó trách bình nhái của Rhys, rượu nho đã cải tạo, cho tới nay vẫn không bị lộ tẩy.
Chẳng qua, nói những thứ có thể gọi là cơ mật này cho y biết, tên này đang đánh chủ ý gì?
Tống Mặc nhéo mặt Rhys, kéo mạnh, “Ngươi cho ta biết mấy thứ này, là dự định hoàn toàn kéo ta xuống nước?”
“Không.” Rhys cười, “Thân ái, ta chỉ muốn thẳng thắn với ngươi, dù sao người ta đều là của ngươi rồi.” Vừa nói, vừa liếc mắt đưa tình phóng mị nhãn với Tống Mặc.
Lãnh chủ đại nhân lập tức buông tay, xoa xoa tay, tiếp theo vỗ lên mặt Rhys chỗ vừa mới bị mình nhéo, “Kim tệ ta nhận. Nếu ngươi muốn ta giúp, tốt nhất nói thẳng, nếu không, đừng trách ta trở mặt, hiểu không?”
“Hiểu.” Rhys nắm cổ tay Tống Mặc, “Ta sẽ không che giấu ngươi nữa, ngươi muốn biết bất cứ chuyện gì, đều có thể trực tiếp hỏi ta. Ngươi muốn bất cứ thứ gì, ta cũng có thể cho ngươi. Cho nên…”
“Cho nên?”
“Khế ước này.” Rhys kéo tay áo Tống Mặc, ngón tay vuốt qua dây mây xanh trên tay y, “Mau sớm xóa bỏ với tinh linh đi, thân ái.”
Bạn đang �
“Tại sao?”
“Ngươi thật không biết khế ước này đại biểu cái gì sao?” Rhys nghiến răng nghiến lợi.
“Thật không biết.” Tống Mặc vô cùng vô tội.
Rhys kéo Tống Mặc qua, cúi đầu chặn môi y, giây tiếp theo, dây mây trên tay Tống Mặc bùng lên ánh sáng xanh, thoáng chốc thực thể hóa quấn lên cổ Rhys. Trên dây mây dựng thẳng gai nhọn sắc bén, bảo đảm đâm một cái là một lỗ máu.
Rhys kéo dây mây, “Hiện tại biết chưa?”
Tống Mặc gật đầu, “Biết rồi.”
“Vậy giải trừ khế ước với tinh linh chứ?”
Tống Mặc ý chí kiên định lắc đầu, vỗ vỗ dây mây đã hóa thành hoa văn quấn lại lên tay mình, đây quả thật là trang bị tất yếu của người lữ hành, lợi khí phòng sói màu xanh không ô nhiễm, lựa chọn hàng đầu để phòng kẻ leo giường phòng dạ tập!
Ma tộc tim thủy tinh vỡ nát đầy đất phát thệ, hắn và tinh linh đáng chết kia không đội trời chung!
Gerrees trong phòng lau xong cung nỏ, búng tay một cái, một dây mây mảnh nhỏ thò ra sau tai, giống như động vật nhỏ lấy lòng cọ cọ vào mặt Gerrees, sờ dây mây, tinh linh chậm rãi cười.
.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.