Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

Chương 36: Lần đầu gặp Hắc Viêm 3




Người không cần mặt mũi, thiên hạ vô địch.
Nhìn biểu tình Hắc Viêm và Murphy khó thể hình dung, Tống Mặc quyết định, y nhất định phải kiên trì tiếp tục vô địch!
Tể tướng Murphy tự nhận từng gặp vô số người, nhưng lãnh chủ Grilan tới từ Angris này, hoàn toàn đánh vỡ tất cả nhận thức trước kia của ông. Ông chưa từng gặp qua một người nào, bất kể là nam nhân hay nữ nhân, có thể vừa khóc, vừa nói chuyện rõ ràng như thế. Rõ ràng là đang thể hiện yếu thế, nhưng lại khiến người ta có xúc động muốn bóp chết.
Hắc Viêm tựa hồ cuối cùng chịu không nổi ma âm xuyên não của Tống Mặc nữa, dứt khoát bóp cổ Tống Mặc. Trong đôi mắt màu vàng nhạt phản chiếu bóng Tống Mặc, mái tóc dài đen theo động tác cong lưng của hắn mà lướt qua đầu Tống Mặc, chạm vào mặt y. Xúc cảm như tơ lụa, lạnh lẽo, khiến Tống Mặc không khỏi rùng mình.
Tiếng khóc như tuyết bay tháng sáu lập tức dừng lại.
“Nếu ngươi còn khóc nữa, ta sẽ giết ngươi.”
Cánh tay bóp cổ Tống Mặc dần thu chặt, Hắc Viêm không phải đang đùa. Tống Mặc vội lắc đầu, kiên định biểu thị, y không khóc nữa, đánh chết cũng không khóc nữa.
“Tốt lắm.” Hắc Viêm buông tay xuống, “Tể tướng, ngươi tới hỏi y.”
“Tuân lệnh, bệ hạ.” Murphy đi tới một bước, chỉ hình vẽ trên án quốc vương, nói thẳng vấn đề với Tống Mặc: “Lãnh chủ Grilan, vũ khí kiểu này ngươi có còn hay không?”
Tống Mặc chớp chớp mắt, thì ra lão đầu này là tể tướng, may là lúc đầu nuốt lại không gọi công công! Vội lau khô nước mắt, dùng khăn tay xì mũi hai cái rẹt, phát ra tiếng vang chói tai.
Cái này giống như một thôn trưởng nửa quê mùa chạy tới trước mặt nguyên thủ quốc gia ngoáy mũi, còn ngoáy tới say mê, làm sao mà người ta không ghét cho được?
Sắc mặt tể tướng trở nên xanh mét, Hắc Viêm lại lần nữa có xúc động muốn giết người.
Tống Mặc thì không lo nhiều như thế, mũi sảng khoái rồi, đứng lên, phủi phủi bụi trên y phục vốn không có chút bụi, dùng lễ nghĩa tiêu chuẩn nhất hành lễ với Hắc Viêm, thanh âm trong vắt, hoàn toàn không nghe ra cái giọng này không lâu trước đã kêu gào đánh trống, “Bệ hạ, xin tha thứ cho ta vừa rồi mất khống chế.”
Chỉ cần Hắc Viêm không còn tiếp tục truy cứu chuyện y và Saivans âm thầm câu kết buôn bán vũ khí, Tống Mặc không còn gì phải lo lắng nữa.
Nếu mạng nhỏ không phải lo nữa, thì phải bắt đầu phấn đấu vì kim tệ. Nghĩ tới quốc khố của quốc vương, lãnh chủ đại nhân liền bừng bừng đấu chí.
“Bệ hạ, ta có thể đưa ra vũ khí tốt hơn nữa, tuyệt đối sẽ không khiến ngài thất vọng.”
“Hử?” Nghe Tống Mặc nói thế, Hắc Viêm nhướng một bên mày, “Thật là như vậy?”
“Đương nhiên, nhưng mà,” Tống Mặc ngừng một chút, trên mặt nổi lên nụ cười như thành khẩn nhưng thực chất là gian xảo, “Bệ hạ, tin rằng ngài cũng từng nghe một câu, thiên hạ không có bữa cơm miễn phí.”
“Cho nên?”
“Ta có thể cho ngài thứ còn tốt hơn máy bắn đá, pháo công thành và nỏ, nhưng, không thể cho không. Ngài nói đúng không?”
Tống Mặc xoa xoa ngón tay, ý tứ rất rõ, muốn vũ khí, y có! Nhưng kim tệ cũng phải có. Thứ tốt không thể cho không, cho dù là quốc vương cũng không được.
Hắc Viêm nhìn Tống Mặc quái dị, quý tộc nghèo khó của Grilan này, đang ‘làm ăn’ với hắn? Mạng của y còn đang nằm trong tay mình, vậy mà dám đòi tiền mình?
“Đừng nhìn ta như thế, ta sẽ xấu hổ, bệ hạ.”
Hắc Viêm: “…”
“Ngài nghĩ xem, đồ cho không, chất lượng luôn không tốt, dùng cũng không yên tâm bằng đồ bỏ tiền mua về đúng không?
Hắc Viêm: “…”
“Phí độc quyền, phí thiết kế, lại thêm phí nhân công, ngài chỉ cần cho ta năm ngàn kim tệ, ta sẽ cho ngài vũ khí đơn binh ai cũng không thể chống lại, giúp quân đội vương quốc Obi hoành hành bá đạo, đánh người tan tác cả đại lục!”
Hắc Viêm: “…”
Thấy Hắc Viêm chỉ nhìn mình không nói, Tống Mặc cắn răng: “Nếu ngài cảm thấy năm ngàn kim tệ quá mắc, ta có thể ra giá hữu nghị, bốn ngàn năm trăm!”
Hắc Viêm: “…”
“Bốn ngàn hai trăm! Không thể hạ giá nữa, ta có mấy trăm miệng ăn phải nuôi, ít nhất phải cho ta chút phí khổ cực chứ?”
Hắc Viêm: “…”
“Được hay không, ngài cũng phải nói một câu chứ?”
Tống Mặc thân thiết nhìn ‘khách lớn’ của mình, hai mắt lấp lánh tia sáng khát vọng với kim tệ, nhưng lại không ngờ Hắc Viêm không để ý tới y, mà quay đầu đi, nói với tể tướng Murphy: “Tể tướng.”
“Vâng, quốc vương bệ hạ.”
“Đem người này tha ra ngoài chém đi.”
“Tuân lệnh!”
Tể tướng Murphy ngẩng đầu lên, hai mắt lóe hàn quang phóng dao nhỏ vào Tống Mặc, chỉ thiếu điều la lên: Bệ hạ, ta sớm đã trông đợi giờ phút này.
Tống Mặc lập tức tuôn mồ hôi lạnh, mọe, sao đang nói chuyện bình thường lại muốn giết người rồi?!
Nếu bị tha ra ngoài, có lẽ y thật sự phải nói bye bye với thế giới này. Tống Mặc không cho rằng mình còn có thể thành công xuyên một lần nữa, cho dù có thể xuyên, vạn nhất xuyên vào người một kẻ còn thê thảm hơn, y còn sống nổi không chứ?!
Thế là, trước khi vệ binh cung đình đi vào, Tống Mặc siết chặt nắm tay, nghiến răng, sử ra kỹ thuật tất sát cuối cùng!
Chỉ thấy y ngẩng phắt đầu lên, mắt phóng hàn quang, nhắm chuẩn mục tiêu, bổ nhào tới chỗ Hắc Viêm! Dùng tư thế tiêu chuẩn của Lưu Tường vượt sào vượt qua cản trở của tể tướng Murphy, nhào xuống dưới vương tọa, ôm đùi Hắc Viêm!
Ôm xong liền bắt đầu gào: “Bệ hạ, ta có đưa giá trên trời, ngài hoàn toàn có thể trả giá xuống đất mà! Huống hồ buôn bán không thành thì vẫn còn nhân nghĩa, nếu ngài thật sự muốn giết ta, thì sẽ không có cái gì nữa cả!”
Hành động của Tống Mặc dọa tới tể tướng Murphy, tên to gan bằng trời này, thế nhưng dám mạo phạm quốc vương!? Y sẽ bị quốc vương xé thành mảnh vụn! Ném xuống dưới vách núi cho sói ăn!
Hắc Viêm không một cước đá bay Tống Mặc như Murphy đã nghĩ, mà nhìn Tống Mặc một lát, vung tay bảo các đại binh vừa vào đã bị dọa đi ra ngoài, nói với Tống Mặc: “Đưa giá trên trời, trả giá xuống đất?”
“Đương nhiên! Mua bán làm gì có chuyện không trả giá, ngài nói đúng không?”
“Ừ, ngươi nói đúng, rất đúng. Nếu đã vậy.” Hắc Viêm đỡ gáy Tống Mặc, nói từng chữ: “Vũ khí ngươi nói, ta muốn. Nhưng kim tệ, không có.”
Mấy câu nói ra, Tống Mặc ngốc lăng, Murphy cũng ngẩn người.
Murphy cảm thấy mình chắc chắn đang nằm mơ, quốc vương của ông, vương của Obi cao quý, chủ của Hắc thành, lại nghiêm túc trả giá với một tiểu nhân vật?! Quang Minh thần, lẽ nào người Sabisand đã thi ma chú với quốc vương của ông rồi sao?
Tống Mặc ngẩng đầu nhìn Hắc Viêm, lòng chảy lệ. Y thật ngốc, thật ngốc, y chỉ cho rằng thế gian sẽ không có sinh vật bá đạo hơn tinh linh, nhưng không ngờ, ác bá vô hạn, sẽ không ngừng đổi mới!
Tuy Tống Mặc căn bản chưa từng nghĩ sẽ toàn thân mà lui, đã chuẩn bị sẵn sẽ mất chút máu, nhưng không thể mất quá nhiều! Mất quá nhiều máu sẽ mất mạng!
Thỏ tới đường cùng cũng sẽ cắn người đó! Huống hồ, y không phải ăn cỏ, y ăn thịt!
Trước mặt ác bá có tiền có thế, có tay sai có trợ thủ thế này, y còn có thể làm sao?
Nghĩ tới đây, tay Tống Mặc nhịn không được sờ tới súng ngắn giấu bên eo. Đây là súng ngắn K54, trước khi xuất phát, đặc biệt cầm hình vẽ đi tìm anh em người lùn chế tạo, ngay cả lão John cũng không biết y có vũ khí này. Quan thị tùng và vệ binh cung đình Obi càng sẽ không biết thứ lớn bằng lòng bàn tay này lại là một vũ khí lấy mạng người!
Nếu, y giết chết quốc vương này, hoặc là uy hiếp quốc vương này…
Tống Mặc rũ mắt, nửa ngày không nói.
Hắc Viêm tuy không mấy để ý việc Tống Mặc ôm đùi mình, nhưng tể tướng Murphy thì lại chịu không nổi, quá vô lễ mà! Thân là tể tướng một nước, ông còn chưa từng ôm đùi quốc vương, tiểu nhân vật này có tài đức gì mà có thể!
“Khốn kiếp, mau buông quốc vương bệ hạ ra!”
Chửi mắng của Murphy gọi lý trí Tống Mặc về, không được, không thể làm thế!
Cho dù có giết chết Hắc Viêm, y cũng không chạy thoát khỏi vương cung này, huống hồ, y cũng không nhất định có thể giết chết hắn, vạn nhất hắn thật sự là cự long lại giống thì làm sao?
Nghĩ tới đây, Tống Mặc đã buông tay sờ ở eo xuống, chủ động buông đùi Hắc Viêm ra, cung kính đi xuống dưới vương tọa, nói với Hắc Viêm: “Quốc vương bệ hạ, xin tha thứ cho ta thất lễ, ta nghĩ kỹ rồi, ta có thể không cần kim tệ của ngài, vẫn đưa hình vẽ vũ khí cho ngài. Nhưng, ta có một yêu cầu, nếu ngài không đáp ứng, thì cho dù ta thật sự bị ngài giết chết, cũng sẽ không giao vũ khí cho ngài!”
“Nói thử xem.”
“Ta muốn tiếp tục dùng thân phận lính đánh thuê ở lại trong quân đội của hành tỉnh tây bắc, ngài nhất định phải hứa cho ta và lãnh dân của ta hưởng đãi ngộ mà lính đánh thuê Obi nên có.”
“Có thể.”
Hắc Viêm đáp ứng rất sảng khoái, yêu cầu này của Tống Mặc không quá đáng.
Tống Mặc cúi đầu, cắn chặt môi, mới có thể miễn cưỡng đè nén lửa giận xông đầy mắt đầy họng mình. Y chưa từng phải chịu thiệt như thế! Chưa từng có!
Hắc Viêm, Obi, y nhớ rồi!
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Nhưng, nên cho hắn vũ khí thế này đây?
Vũ khí nóng thì nghĩ cũng đừng nghĩ! Nhưng hàng tồn vũ khí lạnh trong đầu y cũng chỉ còn lại hai ba kiểu, nếu Hắc Viêm nguyện ý bỏ kim tệ ra mua, Tống Mặc khẳng định sẽ sảng khoái lấy ra, nhưng, hắn một cọng lông cũng không bứt…
Ánh mắt Tống Mặc chuyển lên án bên cạnh vương tọa của Hắc Viêm, máy bắn đá, pháo công thành, nỏ…
Đợi đã!
Tống Mặc lóe linh quang, y còn cho Saivans máy bắn tên! Có vẻ như, tên đó không dâng thứ này cho quốc vương?
Nghĩ tới đây, Tống Mặc liền nảy chủ ý, dù sao thứ này cũng là điều kiện phụ kèm để Saivans mang y tới thủ đô Obi, nếu anh bạn Sai đã bán y, thì cũng đừng trách y.
“Bệ hạ, hiện tại ta có thể vẽ một vũ khí khác cho ngài…”
Nơi trú quân của quân đội hành tỉnh tây bắc, Saivans vẫn luôn đứng ngồi không yên từ khi Tống Mặc bị mang đi. Hắn không xác định được Tống Mặc có bán đứng hắn không, cũng không xác định được quốc vương rốt cuộc sẽ xử trí hắn như thế nào.
Nỗi sốt ruột này khiến Saivans đã trải qua sóng to gió lớn lại giống như một con ruồi mất đất đi qua đi lại trong phòng, ngay cả cơm tối cũng không ăn.
Người Grilan thì lại rất bình tĩnh, vẫn nên ăn cơm thì ăn cơm, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, cứ như người bị xe ngựa của quốc vương dẫn đi không phải là lãnh chủ của họ. Harold và ba tu sĩ đồng hành thấy biểu hiện của mấy người Johnson, vô cùng khó hiểu.
“Lẽ nào các ngươi không lo lắng cho lãnh chủ đại nhân sao?”
“Không cần lo lắng.” Johnson cắn nửa cái bánh mì, “Lãnh chủ đại nhân tuyệt đối sẽ bình an vô sự.”
“Tại sao các ngươi tự tin như thế?”
“Các ngươi tới trễ cho nên không biết, lãnh chủ đại nhân ngay cả sét đánh trúng cũng không chết, sẽ không dễ dàng bị nắm thóp. Nên lo lắng, chắc là cái kẻ gây phiền phức cho lãnh chủ đại nhân, hê hê, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt!”
Johnson vừa nói, vừa cười lạnh mấy tiếng với Harold. Rất rõ ràng, đây chính là cách nghĩ thật sự của hắn.
Nhìn người Grilan cắn bánh mì, ăn canh đặc, Harold và ba tu sĩ quay mặt nhìn nhau, lần đầu hoài nghi, bọn họ nương nhờ Grilan, rốt cuộc là đúng hay sai?
Những kẻ lối suy nghĩ có vấn đề này, bị một kẻ khác không thể dùng thường lý để đánh giá lãnh đạo, tiền đồ, thật đáng lo a…
Cùng lúc này, Rhys Myers trong địa lao phủ lãnh chủ Grilan đột nhiên thay đổi thần sắc, vừa rồi khí tức truyền về trên người Tống Mặc, là rồng?
Y có thể trực tiếp chạm vào cự long?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.