Dị Thế Đại Lĩnh Chủ

Chương 146: Vận đào hoa bất ngờ




Lần đầu tiên Tống Mặc tham gia điển lễ đăng cơ của quốc vương. Cả quá trình không tính là kích động nhân tâm, nhưng trình tự đâu ra đó, nhớ lại hôn lễ của vương tử nước nào đó mà kiếp trước từng thấy, so với điển lễ này, chắc chắn bị bỏ xa tám thân ngựa. Đây chính là khác biệt của quân chủ chuyên chế và quân chủ lập hiến? Tống Mặc không biết.
Sau khi Nelson đội lên vương miện tượng trưng quyền lực quốc vương, điển lễ bước vào hồi cao trào nhất, xe ngựa do tám con tuấn mã kéo từ cửa lớn vương cung, đi vòng một vòng, Nelson thân mặc lễ phục quốc vương, đầu đội vương miện, tay cầm quyền trượng, đứng trên xe ngựa, xe ngựa đặc chế cho điễn lễ đăng cơ của quốc vương, không có nóc xe, mà giống như bảo tọa quốc vương đã cải tạo, người Chisa vây kín hai bên đường, khi xe ngựa đi qua, vung mũ trong tay, ném hoa tươi, thành kính hoan hô tân quốc vương.
Tống Mặc và những sứ giả nước khác đứng trên tường cung cao to của vương thành, độ cao này, có thể nhìn hết mọi thứ xảy ra trong thành. Sứ giả các nước tụ lại, thầm thì nói chuyện.
Giọng họ rất nhỏ, cách cũng hơi xa, căn bản không thể nghe được họ đang nói gì.
Tống Mặc chống tay lên tường thành, ánh mắt vẫn di chuyển theo xe ngựa của Nelson. Sứ giả khác thấy chỉ là tiếng hoan hô và ái mộ của người Chisa đối với Nelson, còn thứ y thấy, lại là thứ sâu sắc hơn.
Một khi Nelson hoàn toàn nắm quyền lực Chisa trong tay, hắn rất nhanh sẽ nghĩ biện pháp thoát khỏi sự khống chế của mình. Chuyện tương tự như công chúa Olivia, sau này vẫn có thể xảy ra lần nữa. Lời hứa ngoài miệng không có bất cứ gì bảo đảm, đặc biệt là đối với người từng nếm qua vị quyền lực.
Y có phải nên làm chút gì không?
Xe ngựa quốc vương đi một vòng thành, trở về trước đại môn vương thành, người trên thành nhận được tín hiệu, bưng lễ vật Tống Mặc tặng Nelson ra, kèm theo mấy tiếng vang lớn kỳ quái, trên không trung bùng lên hai đóa hoa rực rỡ thật lớn, một dòng thác màu lửa đỏ treo cao trên trời, người Chisa không khỏi kinh hô ra tiếng, họ lần đầu tiên thấy kỳ cảnh này. “Trời ạ, quá đẹp!”
Ngay cả Nelson và sứ giả các nước trên tường cung cũng trợn to mắt, bị cảnh tượng trên không hấp dẫn.
Tống Mặc nhìn pháo hoa nở rộ trên không, chép miệng, không văn hóa thật đáng sợ. Làm gì có kiểu bắn pháo hoa giữa ban ngày? Thật sự là phí phạm của trời, quá đáng tiếc.
Tham gia điển lễ đăng cơ của Nelson, Tống Mặc tự nhiên không thể đi tay không. Nghĩ tới nghĩ lui, đều không nghĩ ra nên tặng cái gì. Lễ vật nhẹ, mình sẽ mất mặt, lễ vật nặng, lại sẽ đau lòng.
Trước khi xuất phát, đầu Tống Mặc đột nhiên sáng lên, cử hành điển lễ, sao có thể không có pháo hoa chứ?
Thuốc nổ có sẵn rồi, lại có địa tinh và chu nho, chế tạo pháo hoa không phải là chuyện khó.
Làm ra thành phẩm xong, Tống Mặc đặc biệt tìm chỗ không người đốt mấy cái, hiệu quả tốt ngoài dự liệu.
Lần này tặng cho Nelson, chính là hai loại thành phẩm khiến Tống Mặc vừa lòng nhất, nhưng ai biết, mấy kẻ thiếu văn hóa này lại không đợi tới ban đêm, mà lãng phí pháo hoa như thế.
Chẳng qua, cũng không kém gì.
Tống Mặc và những người khác cùng ngửa đầu nhìn trời, qua hôm nay, Grilan lại có một con đường làm ăn mới. Có tiền lệ điển lễ đăng cơ của Nelson, có những sứ giả này chứng thật, còn lo lắng buôn bán không tới cửa sao?
Vào đêm, trong vương cung Chisa cử hành yến hội long trọng, chúc mừng tân quốc vương đăng cơ. Tất cả người trong vương thành đều ra khỏi cửa, vui vẻ suốt đêm.
Tối nay, đã định là đêm không ngủ.
Tống Mặc không mấy hứng thú với loại yến tiệc này, thứ duy nhất có thể giúp y giải nhàm chỉ có thức ăn trong tiệc. Tài nghệ nấu ăn của ngự trù rất tuyệt, Tống Mặc vừa cắn thịt nướng, vừa nghĩ, có phải nên thương lượng với Nelson một chút, trừ thầy giáo cung đình, thầy dạy nấu ăn cũng cho y vài người?
Tống Mặc ăn xong một miếng thịt nướng, bụng đã no, dứt khoát đứng lên rời khỏi đại thính. Đi ra ngoài hành lưng của sảnh tiệc, gió đêm thổi qua, thổi đi hơi nóng bức bối, Tống Mặc cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Ở đây đã cách cửa sảnh tiệc một đoạn, nhưng bên tai vẫn có thể nghe được tiếng hô hào và cười lớn của mọi người trong sảnh. Mấy thị nữ dẫn một đoàn vũ nương ăn mặc diễm lệ đi ngang Tống Mặc, những vũ nương này tới trợ hứng cho bữa tiệc, đương nhiên, nếu các lão gia quý tộc nguyện ý bỏ tiền, còn có thể có vài tiếc mục hưng phấn.
Các vũ nương nhìn thanh niên tóc đen thân hình cao gầy đi trên hành lang, chu môi đỏ lên, ném mị nhãn với Tống Mặc, đôi môi đỏ lửa, lồng ngực căng tròn, trong vương cung đèn đuốc sáng trưng, mang tới sắc thái mỹ lệ.
Tống Mặc vội quay đầu đi, di chuyển ánh mắt, mỹ nhân đương nhiên tốt, nhưng những mỹ nhân này, không nhìn tốt hơn. Vị đó của y, độ ghen không phải lớn bình thường.
Các vũ nương bị bộ dáng quẫn bách của Tống Mặc chọc cười, ngay cả thị nữ dẫn đường cũng cười. Tai Tống Mặc đỏ lên, cho dù có người yêu, là nam nhân, thấy nhiều em gái hoạt sắc sinh hương như thế, vẫn không nhịn được mặt đỏ tim đập.
Các vũ nương lục tục đi ngang Tống Mặc, Tống Mặc vừa thở phào một hơi, đột nhiên bị một vũ nương đội mũ trùm đi ở cuối cùng kéo tay lại.
“Ngươi?”
Tống Mặc nhíu mày, vô thức muốn giãy cô ra, nhưng lại bị một con dao găm sắc bén kê vào cổ họng.
Tống Mặc thu lại vẻ mặt vừa rồi, con mắt đen, nhìn chằm chằm thiếu nữ dùng dao găm nhắm vào cổ mình, “Ngươi là ai? Có tin chỉ cần ta kêu lên một tiếng, ngươi sẽ mất mạng không?”
“Trước lúc đó, ta đã cắt cổ họng ngươi rồi!” Vũ nương cố ý hạ giọng, nhưng vẫn không che giấu được sự non nớt thuộc về thiếu nữ.
“Vậy sao?” Tống Mặc híp mắt lại, đột nhiên nắm tay giữ dao của thiếu nữ, trong tiếng kêu kinh ngạc của cô, con dao đè trên cổ Tống Mặc đã chuyển lên cổ thiếu nữ, “Hiện tại, có thể cho ta biết ngươi là ai chưa?”
Thiếu nữ không cam tâm cắn môi, bướng bỉnh không nói tiếng nào.
Tống Mặc dứt khoát không hỏi nữa, cho tới khi kéo mũ trùm của thiếu nữ lên, sau đó, ánh mắt ngừng lại.
Không phải cô nương trước mắt xinh đẹp bao nhiêu, từng gặp qua một nhà thân vương Myers, người có đẹp, cũng không lọt được vào mắt Tống Mặc. Y kinh ngạc là, thiếu nữ trước mắt, chính là công chúa Olivia!
Nelson giam lỏng quả phụ và một đôi con trai con gái của quốc vương đời trước, nhưng vào điển lễ đăng cơ, thì buộc phải cho phép tất cả thành viên vương thất tham gia. Chỉ nhìn thoáng qua, Tống Mặc đã nhớ hình dạng của thiếu nữ này.
Màu tóc và màu mắt cô, đều giống y như Nelson. Nếu không nói, Tống Mặc sẽ cho rằng, cô là con của Nelson.
“Công chúa điện hạ.” Tống Mặc chớp mắt, thu lại con dao để trên cổ Olivia, “Thứ này, không nên xuất hiện trong tay ngươi. Ngươi cũng không nên xuất hiện ở đây.”
Olivia ngửa đầu nhìn Tống Mặc, trong đôi mắt thiêu đốt ngọn lửa phẫn nộ, nhưng, còn có một khát vọng khác đè ép cơn phẫn nộ này, cô nắm tay Tống Mặc, mở miệng: “Có thể cho ta một chút thời gian không? Ta muốn nói với ngươi vài câu.”
“Tại sao?” Tống Mặc cảm thấy hiếu kỳ, công chúa Olivia có gì cần nói với y, còn dùng phương thức này?
Olivia ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Tống Mặc: “Ta không muốn bị gả đi xa, suốt đời không thể trở về Chisa. Ta muốn ở lại đây, ta muốn quyền lực!”
“Công chúa điện hạ, những lời này ngài không nên nói với ta. Ta chỉ là một tiểu quý tộc của Angris, hơn nữa, Angris và Chisa còn là địch quốc.”
“Không.” Công chúa Olivia lắc đầu thật mạnh, “Ta biết, ngươi và chú của ta vẫn luôn hợp tác! Năng lực của ngươi, mạnh hơn bất cứ ai! Ngươi giúp ta đi! Một khi thành công, ta có thể cho ngươi nhiều hơn chú có thể cho ngươi!”
“Ngươi không lo lắng ta sẽ nói những lời này lại cho chú ngươi sao, tiểu công chúa lỗ mãng?”
Olivia cười khổ sở, “Còn có gì tồi tệ hơn hiện tại được sao?”
Tống Mặc nhìn Olivia, không lên tiếng, Olivia nắm tay Tống Mặc, ấn lên trước ngực mình, xúc cảm mềm mại, khiến Tống Mặc đờ người.
Hai má Olivia đỏ lên, nhưng ánh mắt thì không hề né tránh, âm thanh mang theo chút run rẩy, nhưng vô cùng kiên định. “Ta có thể cho ngươi tất cả của ta, tất cả đều cho ngươi!”
Tống Mặc rút tay về, sắc mặt có chút khó coi. “Ngươi nghĩ ta là ai? Xem bản thân là ai?”
“Ngươi là người có thể giúp ta, cứu ta!”
Một trận huyên náo và tiếng bước chân ngắt ngang cuộc đối thoại của Tống Mặc và công chúa Olivia, Tống Mặc vội kéo Olivia tới sau trụ hành lang, trốn trong bóng tối.
Cho tới khi tiếng bước chân đi xa, Olivia ngẩng đầu lên, nhìn Tống Mặc, trong con mắt hạnh nhân to to, mang theo giảo hoạt riêng biệt của thiếu nữ, “Ta biết, ngươi nhất định có thể giúp ta, đúng không?”
Tống Mặc cảm thấy đau đầu, y sẽ không giúp Olivia như hy vọng của cô, nhưng cũng sẽ không bỉ ổi tới mức nói chuyện thiếu nữ tới cầu cứu cho Nelson, cô vẫn là con nít, con nít mà trở nên khăng khăng, thì rất khó đối phó.
“Công chúa, ngươi từ đâu biết được ta và Nelson có quan hệ hợp tác?” Trừ số ít người đi theo Nelson tạo phản, rất ít ai biết Tống Mặc và Nelson có quan hệ hợp tác kéo dài.
“Chuyện này ta vẫn không thể cho ngươi biết.” Công chúa Olivia cắn môi, “Trừ khi, ngươi đáp ứng giúp ta.”
“…” Y bị một đứa con nít uy hiếp sao?
“Các hạ, chú của ta, không đáng tin. Hắn có thể không lưu tình giết chết cha và anh trai của ta, sao ngài dám xác định, hắn sẽ không trở mặt đối phó ngài?”
“Vậy ngươi thì sao? Đối với ta mà nói, ngươi thậm chí là người xa lạ.”
“Ta khác.” Olivia hạ giọng, hai tay ôm cổ Tống Mặc, “Ta từng nói, ta sẽ cho ngươi tất cả của ta.”
Tống Mặc vô thức tránh một chút, nụ hôn của công chúa, cuối cùng đặt lên mặt y.
“Các hạ, đây là lời hứa của ta.” Công chúa Olivia lùi lại một bước, chỉ chỉ môi, kéo mũ trùm lên, “Chú ta có thể cho ngài đất đai Chisa, nhưng ta có thể cho ngài trở thành vương không mão của Chisa. Các hạ, hy vọng ngài cẩn thận suy nghĩ.”
Nhìn bóng lưng công chúa Olivia biến mất sau hành lang, ngón tay Tống Mặc vuốt qua gương mặt bị hôn, cười nhẹ một tiếng, thật là tiểu cô nương lợi hại. Dã tâm của cô tuyệt đối không nhỏ hơn Nelson, chỉ là vẫn thiếu trình độ.
“Đại nhân, nếu ngài muốn, có thể dùng cô ta để kiềm hãm Nelson.”
Bên tai Tống Mặc đột nhiên vang lên một giọng nói xa lạ, y ngẩng phắt đầu lên, thì thấy thân ảnh một ma tộc khoác áo trùm lơ lửng trên không.
Tên này từ đâu ra?
Ma tộc cong lưng với Tống Mặc: “Chào ngài, đại nhân tôn kính! Ta phụng lệnh đại nhân Rhys Myers, suốt đường đi theo bảo vệ ngài.
“Ngươi vẫn đi theo ta?”
“Đúng.”
“Chuyện vừa rồi, ngươi thấy rồi sao?”
“Đúng.”
“…” Suy nghĩ tới độ ghen của Rhys, y có phải nên giết người diệt khẩu, hủy thi diệt tích không?
“Ta biết ngài đang nghĩ gì, nhưng, trừ ta, còn có một vài người khác, ngài không thể nào giết sạch tất cả chúng ta.”
“…”
“Chẳng qua ngài yên tâm, tất cả chúng ta đều giữ kín như bưng, xem như mình không thấy gì cả. Bất luận là vũ nương yêu diễm, hay là công chúa thuần tình.”
“…” Y quả nhiên nên giết người diệt khẩu!
Khi vương thành Chisa cuồng hoan, hành động cướp thân của các cự long cũng đã kéo màn.
Suy nghĩ tới vũ khí kỳ quái trong tay Tống Mặc, các cự long lập ra kế hoạch bí mật, nhất định phải một kích tất trúng, tuyệt đối không thể cho Tống Mặc cơ hội tổ chức phản kháng, tập kích ban đêm, là biện pháp tốt nhất.
Người cướp được rồi, lập tức bay đi, cho dù là kỵ sĩ tốt nhất, cũng không đuổi kịp tốc độ bay của cự long. Chỉ cần dẫn Tống Mặc về vương thành Obi, lập tức cử hành hôn lễ, đem gạo nấu thành cơm, muốn nuốt lời cũng không kịp nữa!
Trong các cự long đực, trên bốn mươi phần trăm đều từng có kinh nghiệm như thế, bọn họ cung cấp thật nhiều kiến nghị cho hành động của Hắc Viêm, dù sao bước cuối cùng, vẫn phải do Hắc Viêm đích thân động thủ.
Truyền thống của các cự long là: Ai cướp được, thì của người đó.
Nếu bọn họ thay Hắc Viêm đi cướp Tống Mặc về, bà xã cướp về thuộc về ai, thật sự không tiện định luận.
Các cự long vẫn không biết tin Tống Mặc đã đi mất, kế hoạch định xong, lập tức vực tinh thần, nhân trời đêm, lặng yên vô thanh xâm nhập Grilan, không ngờ, lại gặp phải ma quân đang làm ca đêm. Vương phi Laurent đã hạ lệnh, người kế thừa thân vương vĩ đại muốn cầu hôn với lãnh chủ Grilan, nhất định phải hoàn thành tất cả công tác trùng kiến Grilan trước đó, làm món quà nhà Myers tặng cho lãnh chủ Grilan!
Các ma quân vì tăng nhanh tốc độ, chỉ có thể làm cả ngày lẫn đêm, cự long bay trên trời, tự nhiên không thoát được ánh mắt của ma tộc. Thấy ma quân múa xẻng công binh làm việc, cự long cũng hơi ngẩn ra. Những ma quân này vậy mà không ngủ, nửa đêm chạy ra công trường làm việc?
Đêm hè mát mẻ, trên mảnh đất thần kỳ của Grilan, cự long ma tộc, mắt to trừng mắt nhỏ, cùng nhau câm nín.
Đối với ma quân mà nói, lãnh chủ Grilan là một nửa kia của người kế thừa thân vương đã như chuyện ván đóng thuyền, đó chính là người của mình! Bọn họ có trách nhiệm bảo vệ an toàn nhân thân và tài sản của Tống Mặc Grilan! Những cự long này nhân đêm xâm nhập, khẳng định không mang ý tốt!
Đối với cự long mà nói, những ma quân này rất chướng mắt, không giải quyết họ, thì sao để Hắc Viêm cướp bà xã?!
Nếu đều đã ngứa mắt đối phương, thì không cần phải phí lời, trực tiếp đánh.
Người Grilan đang trong mộng bị ồn tỉnh, ra khỏi cửa, liền thấy cảnh ma tộc và cự long đại chiến. Người Grilan quay mặt nhìn nhau, đây là chuyện gì? Ngủ mê nằm mơ sao?
Cùng lúc này, một nhà thân vương trở về ma giới, sau khi kiểm kê xong tiểu kim khố dím riêng của thân vương Myers, ngồi vây quanh trước thủy tinh cầu thật lớn, nhìn từng cảnh diễn ra tại vương thành Chisa của Tống Mặc được chiếu trên thủy tinh cầu.
Ma tộc đi theo Tống Mặc hứa bọn họ sẽ không nói chuyện này ra, nhưng không bảo đảm, sẽ không dùng phương pháp khác ột nhà thân vương biết.
Đợi khi tất cả cảnh tượng trong thủy tinh cầu biến mất, Laurent vỗ vai Rhys, “Con trai, con phải nhanh lên thôi.”
Rhys gật đầu, “Yên tâm đi, mẹ, người yêu của con, sẽ không đặt nữ nhân này vào mắt.”
“Tự tin như thế?” Laurent nhướng một bên mày.
“Đương nhiên.” Rhys cong miệng lên, “Con đẹp hơn cô ta nhiều.”
Laurent: “…” Tuy nói không sai, nhưng tại sao bà vẫn muốn đánh người?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.