Dị Thế Chi Tuyệt Thế Vô Song

Chương 94: Manh mối




“Xem mức độ hư hại của rương, ít nhất đã bị quăng vào biển 4, 5 năm, nữ thi trong thùng đại khái vì bị phong bế cùng nhiệt độ biển khá thấp nên mới hư thối không nghiêm trọng lắm.”
“Như vậy xem ra, nữ nhân này 5 năm trước bị người tên Hoàng Phủ Tĩnh Nghi sát hại, sau đó sử dụng vu thuật phong ấn nàng vào rương rồi quăng xuống biển!”
“Nàng có thể viết tên người sát hại mình, có thể chứng minh bọn họ quen biết nhau!”
“Nữ nhân này là người của tộc Ma Vu Sư, bọn họ quen biết, hơn nữa, người tên Hoàng Phủ Tĩnh Nghi kia cũng biết vu thuật, như vậy rất có khả năng người này cũng là một thành viên của tộc Ma Vu Sư.”
“Nhưng mà người của tộc Ma Vu Sư sao lại có họ Hoàng Phủ?”
“Trên gia phả hoàng thất Nam Việt tuyệt đối không có người gọi là Hoàng Phủ Tĩnh Nghi.”
“A~~~ bệ hạ, họ Hoàng Phủ, trên gia phả hoàng thất Nam Việt lại không có ghi chép, như vậy khả năng lới nhất là nhi tử của Hoàng Phủ Hân, Hoàng Phủ Dịch bị lọt lướt năm đó!”
“A!!! Nếu vậy, người gọi là Hoàng Phủ Tĩnh Nghi này nhất định rất oán hận bệ hạ, sẽ nghĩ mọi biện pháp để báo thù, như vậy…… như vậy……”
“Như vậy, Ma Vu Sư đã chủ động tiếp cận Cẩn quý phi để tiến cung, sau đó dạy Tương Linh • Âu Lí Tư vu thuật, hại con nối dòng của bệ hạ rất có khả năng là người tên Hoàng Phủ Tĩnh Nghi này.”
“Đúng vậy, ha ha~ thật là không ngờ, sắp lật hết đất của Nam Việt cũng tìm không ra manh mối, cư nhiên lại xuất hiện ngoài đại dương mênh mông!”
Mọi người không ngừng suy đoán, sắp xếp các dữ liệt bắt đầu phân tích.
“Như vậy xem ra, Mễ Á lần này không chỉ không gặp họa, ngược lại còn lập được công lớn a!”
“Chính là………”
Tạp Ân vừa định đồng ý với quan điểm của Khải Tề, nhưng đột nhiên nghĩ tới huyết chú trên nữ thi kia, gương mặt béo tròn lập tức suy sụp.
“Hiện tại cao hứng cái gì? Huyết chú kia vẫn còn chưa giải a.”
“Không phải có Tiểu điện hạ sao, ngươi lo cái gì.”
Khải Tề cũng từng kiến thức bản lĩnh của Thanh Việt, không chút lo lắng nói, huống chi hắn còn là Kiếm Thánh, tuy có chút sợ hãi vì vu thuật xa lạ, nhưng Khải Tề tin rằng tự bảo vệ mình đối với hắn hẳn là không khó.
“Ta đương nhiên biết có Tiểu điện hạ ở đây a, chúng ta hẳn là không chết được, chẳng qua…… chẳng qua……” Chẳng qua ta sợ hãi thủ đoạn huyết tinh, khủng bố của Tiểu điện hạ a, ta không bị huyết chú giết, ngược lại lại bị Tiểu điện hạ hù chết a!
Những lời còn lại Tạp Ân đương nhiên không có gan nói ra, chỉ đành than thở trong lòng.
“Tiểu điện hạ, chúng ta đâu có sát hại nữ nhân kia, vì sao lại trúng huyết chú?”
Mễ Á nhìn Thanh Việt, khó hiểu hỏi.
“Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì huyết chú trên nữ thi kia cô đọng trong mắt cô ta, trước khi chết người cuối cùng nàng nhìn thấy chính là kẻ đã giết mình, ánh mắt nàng đã nhớ kĩ người kia.
Về phần các ngươi, không may là lúc mở thùng đã nhìn vào mắt nàng, hình ảnh các ngươi đập vào mắt nàng ta, vì thế ánh mắt nàng cũng nhớ kĩ các ngươi, trúng huyết chú là đương nhiên.
Huyết chú trên nữ thi kia rất lợi hại, đại khái là bị phong ấn trong rương quá lâu, không thể báo thù, oán khí chồng chất. Bằng không lúc các ngươi nhìn thoáng qua, đường đường một người là Kiếm Thánh, một người là Đại Kiếm Sư, tuy không thể kịp phòng bị, nhưng không thể bị mê hoặc, không có chút phản kháng nào như vậy.
Bất quá may mắn là oán niệm của nàng với các ngươi không sâu, không dốc hết toàn lực để trả thù.”
Khải Tề cũng Mễ Á nghe Thanh Việt giải thích, cảm giác thực là mất hết mặt mũi, hai người cúi đầu không nói thêm gì.
“Ân, ta đột nhiên nghĩ ra một biện pháp tốt lắm.”
Ánh mắt Thanh Việt lóe sáng, khóe miệng cũng nhếch lên.
Tạp Ân vừa thấy biểu tình này của Thanh Việt, xuất phát từ trường kì bị sợ hãi, cộng thêm kinh nghiệm phong phú vì xử lí hậu quả của Thanh Việt, Tạp Ân có trực giác rất nhạy bén, da đầu hắn run lên.
“Tiểu điện hạ, ngài nghĩ ra biện pháp gì a, ngài ngàn vạn lần đừng ngoạn nữa, lá gan tiểu nhân rất nhỏ a!”
Thanh Việt không để ý tới lời cầu xin của Tạp Ân, xoay người nhào vào lòng Hoàng Phủ Ngạo.
“Phụ hoàng, Việt nhi nghĩ ra một biện pháp tốt lắm, có thể bảo trụ được tánh mạng của bọn Tạp ân, lại có thể lấy được hồn phách của nữ thi kia, tuy đã qua vài năm, không biết hồn phách của nàng còn bao nhiêu, nhưng rất tiện cho việc điều tra người tên Hoàng Phủ Tĩnh Nghi kia, phụ hoàng nói vậy được không?”
“Hảo, biện pháp vẹn toàn như vậy đương nhiên rất tốt.”
Hoàng Phủ Ngạo hôn nhẹ lên gương mặt nhỏ nhắn của Thanh Việt, đồng ý nói.
Kì thật, Hoàng Phủ Ngạo rất hiểu cái mà Thanh Việt gọi là biện pháp rất tốt kia, đối với bọn Tạp Ân nhất định sẽ không dễ làm.
Nhưng mà thế thì sao chứ, dù sao đứa con bảo bối của y nhất định sẽ bảo trụ tánh mạng của bọn Tạp Ân, vậy là đủ, về mặc khác, chỉ cần đứa con bảo bối cao hứng, Hoàng Phủ Ngạo liền chiều theo ý bé.
“Không cần a~~~ bệ hạ~~~”
Tạp Ân tiếp tục bi ai giãy dụa.
“Tạp Ân, ngươi làm gì vậy? Tiểu điện hạ nghĩ ra biện pháp vẹn toàn, ngươi phải cao hứng mới đúng, sao lại làm ra bộ dáng này?”
“Đúng a, Tiểu điện hạ nếu thực có biện pháp tốt như vậy, ta rất tán thành a.”
“Nếu Tiểu điện hạ đã nghĩ ra biện pháp xử lý, ta cũng đồng ý.”
Mễ Á, Khải Tề, Tây Ca không biết tình huống thực tế, đều gật đầu duy trì Thanh Việt.
“Ân, tốt lắm, tất cả mọi người đều đồng ý.”
Trừ bỏ Tạp ân, mọi người đều đồng ý, Thanh Việt đương nhiên trực tiếp bỏ lơ Tạp Ân.
“Đêm nay mọi người sẽ ở lại phòng này, đặc biệt là Tạp Ân, Mễ Á, Tây Ca, Khải Tề, trên người các ngươi có huyết chú, để tránh phiền toái, trước khi huyết chú được giải trừ, các ngươi đừng rời khỏi phòng này, làm được không?”
“Tốt, Tiểu điện hạ.”
“Chúng ta hiểu, Tiểu điện hạ.”
Mọi người tuy không tình nguyện ở lại căn phòng có cái rương khủng bố kia, nhưng vì không muốn mang lại phiền toái cho người khác, đều đồng ý, ngay cả Tạp Ân lá gan bé nhất thấy mọi người đều tán thành, đành phải ôm tinh thần bất khuất thấy chết không sờn, gương mặt béo nhăn nhó gật đầu đồng ý.
“Huyết chú đại khái giữa đêm sẽ xuất hiện, thừa dịp bây giờ còn một khoảng thời gian, đại ca ở phòng này bày một trận pháp vây khốn đi, như vậy có thể phòng ngừa huyết chú rời khỏi phòng.”
“Được, Ngũ đệ.”
Minh Khê lập tức đáp ứng phân phó Thanh Việt giao.
“Còn chút việc cần hoàn thành, bất quá phải chờ tới lúc nó xuất hiện, vậy hiện tại, chúng ta có thể làm chính là chờ đợi tới khuya, huyết chú xuất hiện.”
An bài xong, Thanh Việt nằm trong lòng Hoàng Phủ Ngạo đối với mọi người mỉm cười sung sướng.
Nụ cười rực rỡ mộng ảo, chỉ có mình Tạp Ân nhìn mà thấy lạnh run cả người, bắt đầu không ngừng cầu nguyện, hi vọng mình có thể chịu được Tiểu điện hạ gây sức ép, có mệnh mà nhìn mặt trời mọc ngày mai……
………
Hoàn Chương 94.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.