Dị Thế Chi Nhược Nhục Cường Thực (Dị Thế Chi Cá Lớn Nuốt Cá Bé)

Chương 2: Chợt Nghe Tiếng Sói Tru





"Ư......." Tiếng rên có chút suy yếu, Hàn Chưởng mơ mơ màng màng mở mắt.
Cảnh tượng mơ hồ trước mắt dần rõ ràng hơn, bầu trời xanh lam, không khí có mùi đất trong lành xộc lên mũi.......
"......." Hàn Chưởng bất chợt mở to hai mắt, lập tức đứng dậy, nhanh chóng sờ soạng quanh người mấy lần: Quần áo có hơi xộc xệch nhưng cũng may là không quá rách rưới.
Mặc dù ba lô, mã tấu và súng không thấy đâu, nhưng vẫn còn một thanh chocolate và hai quả lựu đạn anh lén giấu trong túi trước khi đi làm nhiệm vụ, cơ thể cũng không thiếu mất cánh tay cái chân nào, sau đó đứng bật dậy như cá chép vượt thác: "Mình vẫn chưa chết sao?"
Đáp lại lời anh là một cơn gió nhẹ thổi qua, tiếng rừng cây rung rung xào xạc.
Dùng sức nhéo má mình một cái, á.......!Đau!
Đau như vậy thì nghĩa là không phải mơ sao? Phát hiện mạng nhỏ của mình vẫn còn khiến Hàn Chưởng hơi kích động, một lúc lâu mới định thần lại trong sự vui sướng khi vẫn còn sống.
Nhìn quanh tứ phía....!Ừm, cây cối xanh tươi, bầu trời xanh ngát, quang cảnh khá đẹp.
Nhưng cũng xuất hiện một câu hỏi: Sao nơi này trông có vẻ lạ thế nhỉ?

Nghi ngờ trong lòng tăng mạnh, Hàn Chưởng thật cẩn thận dạo quanh quanh trong vòng bán kính 5 mét, càng khẳng định được suy nghĩ của mình: Mình chưa từng tới nơi này.
Nhìn lên trời, Hàn Chưởng có hơi bối rối, đây là đâu?
Một âm thanh lanh lảnh vang vọng trong khu rừng yên tĩnh, khiến một đàn chim giật mình.......
Từ từ, chim? Hàn Chưởng đứng ngốc tại chỗ duy trì tư thế há hốc mồm.
Cái đám trên trời kia......!thật sự là chim sao?
Đột nhiên nghi ngờ thị lực 10/10 của mình, Hàn Chưởng cố gắng dụi dụi mắt rồi lại mở ra, kết quả là........
"A!" Một tiếng hét thảm thiết vang lên, Hàn Chưởng dùng tốc độ 100m/phút chạy về phía sau, để lại một đám bụi bay tứ tung lẫn với những chiếc lá bay lên trong gió......
Không biết chạy bao lâu, Hàn Chưởng đã kinh hoảng cả ngày trời rốt cuộc cũng hết sức, đặt mông ngồi xuống đất, nhìn quang cảnh lạ lẫm xung quanh, nghĩ tới những con chim vừa nãy mình mới thấy ------ Ờm, sinh vật giống chim đó đại khái là cao khoảng 2 mét, mọc ra hai chiếc răng nanh dài, sải cánh mở ra phải dài tới 4 mét.
Mồ hôi lạnh toát ra đầy lưng, Hàn Chưởng có hơi hoài nghi không biết rốt cuộc mình đã tới nơi nào.
Nếu anh nhớ không lầm thì hẳn là anh phải ở trên biển mới đúng, đúng hơn nữa thì là đang ở trong bụng một con quái vật giống với thằn lằn biển.
Nhớ tới đây, trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác sợ hãi khó hiểu, vừa rồi bị vây trong cảm giác vui sướng khi mình vẫn còn sống nên vẫn chưa để ý xem xét xung quanh.
Giờ nhìn quanh tứ phía một chút thì Hàn Chưởng mới phát hiện những sinh vật xung quanh đều có cái gì đó rất kỳ lạ.
Sao bộ dạng của cái cây kia lại kỳ lạ như vậy? Cao đến mức không nhìn thấy ngọn thì không nói, nhưng vật thể nhìn giống như đóa hoa màu đen trên cây là gì? Còn cả cái con đang bay quanh những đóa hoa đó nữa là sao, rõ ràng là giống như một con ong mật với cái đầu to tổ chảng? Được rồi, là đột biến gen, mình có thể hiểu được.
Ơ? Con ong đột biến gen kia đâu? Nháy mắt một cái đã không thấy tăm hơi đâu rồi.
Hàn Chưởng mở to mắt, muốn tìm kiếm con ong thần kỳ kia, nhưng anh lại thấy một cảnh tượng khiến anh muốn chọc mù hai mắt ---- nhưng vật thể giống một đóa hoa đen trên cây kia đột nhiên mở ra, sau đó phun, được rồi, tạm thời cứ xem như là phun ra một cái thi thể của một con ong mật siêu bự đã bị hút khô.
Hàn Chưởng đứng ngây tại chỗ.

Cái tình huống gì đây? Hoa ở trên cây này ăn côn trùng hả? Cái gì đang diễn ra thế này?
Không đợi Hàn Chưởng phục hồi tinh thần, một chuyện càng kinh khủng hơn đã xảy ra.
Dừng như phát hiện ra Hàn Chưởng là "người ngoài tới", dựa theo nguyên tắc khi dễ người ngoài, cái cây có bản tính giống động vật ăn thịt kia bỗng nhiên đong đưa cành lá.
Sau đó, vài mấy sợi dây leo đầy gai màu xanh lục lao nhanh về phía Hàn Chưởng.
"Shit!" Hàn Chưởng chửi thầm một tiếng, nhanh chóng bỏ chạy, giác quan thứ sáu của đàn ông nói cho anh biết ngàn vạn lần không thể bị thứ xanh lè này bắt được, nếu không thì chỉ có bi kịch.
Gì? Đàn ông không có giác quan thứ sáu á? ĐM! Phụ nữ lúc nào cũng có giác quan thứ sáu, đàn ông thi thoảng có chút linh cảm thì đã sao? Đây rõ ràng là phân biệt đối xử!
Không có thời gian nghĩ nhiều, bạn Hàn Chưởng phát huy hết tiềm lực siêu cường có sẵn của mình, bắt đầu chạy trối chết.
Hai chân thon dài kia lao nhanh như vận tốc ánh sáng, người chạy nhanh nhất thế giới Usain Bolt cũng không dũng mãnh phi thường như vậy, đây gọi là nguy hiểm kích phát kỳ tích!
Thượng đế, Chúa Jesus, Đức mẹ Maria, Bồ tát, Phật tổ xin hãy phù hộ con thuận lợi thoát được lần này! Quay về con nhất định sẽ dâng hương kính lễ cho các ngài ------ Nếu như có thể quay về.
Đáng tiếc, các vị thần phật dường như đều ngủ đông, bởi vậy không còn ai nghe được lời thỉnh cầu từ trong nội tâm của Hàn Chưởng.
Vì thế, anh lại gặp bi kịch.

"Bịch bịch!" Tiếng vật nặng rơi xuống đất, Hàn Chưởng vinh dự được hôn đất!
"A!" Tiếng hét thảm thiết vang vọng trời mây, lại khiến một đàn chim giật mình bay lên bầu trời từ trong rừng rậm.
Vì sao lại có tiếng hét thảm thiết đó? Đương nhiên là do Hàn Chưởng bi thảm sau khi ngã sấp mặt đã bị đám dây leo xanh lục theo sát phía sau tóm được.
"Ưm!" Trên không trung, Hàn Chưởng bị dây leo quấn chặt chỉ để lộ ra khuôn mặt đẹp trai, cảm giác được dây leo ngày càng siết chặt mình, cơ thể quặn đau, cảm giác nghẹt thở như bị trăn quấn.
Chẳng lẽ lần này thật sự sẽ chết sao? Hàn Chưởng nhất thời xúc động rơi lệ đầy mặt.
Anh còn trẻ, anh mới 20 tuổi đầu, trên còn có già dưới còn có....!Ờm, được rồi....!Anh không nhỏ, nhưng anh vẫn chưa từng yêu đương, hoàn toàn là một con gà tơ! Cứ chết đi như vậy khiến anh không cam lòng, tốt xấu gì cũng phải để anh hưởng thụ đủ nhân sinh đã chứ!
Khóc thét cũng không còn kịp để giãi bày, ngay khi Hàn Chưởng sắp ngất xỉu một lần nữa, một tiếng sói tru vang vọng cả bầu trời khiến đầu óc hơi mơ màng của anh bỗng bừng tỉnh lại!
Hết chương 2..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.