Dị Thế Chi Nhược Nhục Cường Thực (Dị Thế Chi Cá Lớn Nuốt Cá Bé)

Chương 17: Khỉ Đầu Chó Biến Dị





Thật ra Hàn Chưởng cũng không ngủ say, ở một nơi có thể bất thình lình xuất hiện sinh vật kỳ lạ như thế này, y căn bản không dám thả lỏng cảnh giác.
Nhưng do tốc độ của Thụy Tư quá nhanh, lúc hắn lách mình nhảy lên cây, Hàn Chưởng chỉ cảm thấy hoa mắt.
Trừng mắt nhìn thì lại không thấy cái gì, cũng coi như là mình nhìn nhầm.
Vì thế, một đêm đó cứ trôi qua như vậy, Hàn Chưởng nằm trên tảng đá dưới gốc cây chập chờn mất ngủ, Thụy Tư trốn trên tàng cây nửa ngủ nửa thức.
Hai người đều không ngủ ngon, cho nên khi ánh nắng ấm lóe ở đằng đông, hai người đều phản ứng.
Hàn Chưởng lập tức bật dậy trên tảng đá, nheo mắt nhìn ánh nắng vàng.
Còn Thụy Tư lại mở mắt ngay khi Hàn Chưởng đứng dậy, cơ thể không nhỏ ẩn nấp trên cây, con mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Hàn Chưởng.
"Phía đông à......." Hàn Chưởng lẩm bẩm, cả đêm y đều không thể ngủ được, phần lớn thời gian đều dùng để tự hỏi về con đường tiếp theo.
Mà hiện giờ ánh sáng trước mắt đã cho y biết phương hướng.

Thử nâng cánh tay mình lên, cánh tay vốn còn hơi đau đã không sao nữa.
Hàn Chưởng sửng sốt, nhanh chóng cởi tấm da thú đang quấn cánh tay y ra.
Thứ quấn quanh cánh tay bị cởi ra, làn da bị giấu ở bên trong cuối cùng cũng có thể tiếp xúc với ánh sáng.
Điều khiến Hàn Chưởng kinh ngạc chính là chỗ da bị trầy đã khỏi hẳn, thậm chí còn không để lại sẹo!
Quả thật là một thế giới kỳ lạ, ngay cả nấm linh chi cũng thần kỳ tới vậy, chẳng những có thể thúc đẩy dục vọng, ngay cả dược hiệu khi đắp lên cũng mạnh như vậy.
Thầm cảm thán một phen, Hàn Chưởng lắc lắc cánh tay bị quấn có hơi tê, thở phào một hơi, sải bước về phía mặt trời mọc.
Nhìn thân ảnh Hàn Chưởng càng lúc càng xa, lúc này Thụy Tư mới từ trong tàng cây bước ra, nhanh nhẹn nhảy xuống đất, Thụy Tư nhìn theo hướng Hàn Chưởng mà râu bên miệng run lên.
Hướng đó không phải là hướng mà ngày trước hắn mang tiểu gia hỏa kia về hay sao? Rốt cuộc y muốn đi đâu?
Tứ chi cùng phát lực, Thụy Tư nhanh chóng chạy theo hướng Hàn Chưởng rời đi.
Hàn Chưởng đi rất chậm ------- ít nhất là Thụy Tư thấy như vậy.
Đêm qua ăn không ít thứ, cho nên Hàn Chưởng tạm thời không đói bụng.
Nhưng nếu muốn đi tiếp, nhất định phải bổ sung thức ăn, nếu không chạy trốn được nửa đường lại chết đói, vậy không phải rất mất mặt sao?
Vì thế tốc độ Hàn Chưởng càng chậm.
Thụy Tư cẩn thận đi cách Hàn Chưởng khoảng 100 mét, gần quá sẽ dễ bị phát hiện, đến lúc đó xảy ra chuyện gì hiểu lầm thì không ổn.
Nhưng xa quá lại không dễ dàng bảo vệ cho tiểu gia hỏa kia, dù sao thì đi tiếp nữa sẽ tới lĩnh thổ của thú nhân hùng tộc, chẳng may tiểu gia hỏa này lỡ phạm vào điều cấm kỵ của Hùng tộc, vậy thì sẽ rất nguy hiểm.
Huống hồ.......!Thụy Tư nói thầm trong lòng, chẳng may tiểu gia hỏa này bị thú nhân khác coi trọng, vậy chẳng phải mình sẽ nguy hiểm sao? Dù sao ngoại trừ cơ thể yếu nhược kia, bộ dạng Hàn Chưởng cũng cực kỳ động lòng người.
Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu, khoảng cách theo dõi của Thụy Tư cũng ngắn lại 20 mét.

Ẩn nấp phía sau Hàn Chưởng 80 mét, Thụy Tư mở to đôi mắt thú cảnh giác mười phần.
"Cái gì vậy?" Khóe mắt liếc qua thứ vừa xuất hiện ở cách đó không xa, Hàn Chưởng lập tức quay đầu nhìn, nhưng lại không phát hiện gì khác thường.
Kỳ lạ quá......!Hàn Chưởng hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm nhận hết thảy mọi thứ xung quanh.
Bỗng nhiên, trước mắt có một làn gió nhẹ thổi qua, Hàn Chưởng nhanh chóng mở mắt ra.
Nhìn thấy một bóng dáng màu vàng nâu vụt qua trước mắt, theo phản xạ đấm một cú.
"A!" Hai tiếng kêu thảm thiết đồng thời vang lên.
Hàn Chưởng nhanh chóng thu tay lại, đặt ở bên miệng thổi thổi.
Mẹ nó! Vừa nãy là cái gì thế! Cứng như đá vậy! Y chỉ duỗi tay đấm một cú thôi mà! Cho dù là có qua có lại thì cũng không cần tàn nhẫn thế chứ! Nhìn cái tay đáng thương của y nè, trầy da luôn rồi!
Không đúng! Hàn Chưởng dừng lại động tác xoa tay.
Nếu lỗ tai của y không có vấn đề, vừa nãy hẳn là có hai tiếng kêu thảm thiết.
Một tiếng là của y, vậy một tiếng khác.........
Ngẩng đầu, Hàn Chưởng phát hiện một con vật khác đang nhảy cẫng và gào hú.

Đúng vậy, là động vật.
Đó là một con vật có lông màu vàng nâu, bộ dạng giống với khỉ đầu chó, nhưng răng nanh lại khá sắc nhọn.
Được rồi, tạm gọi nó là khỉ đầu chó đột biến đi.
Hình như chú ý tới ánh mắt nóng rực của Hàn Chưởng, con khỉ đầu chó biến dị kia cũng dừng động tác tay lại, nhìn chằm chằm vào Hàn Chưởng.
Sau đó, hai mắt bỗng nhiên lóe lên sự thèm khát mà tham lam như rắn độc nhìn thấy con mồi, phát ra từng tiếng cười chói tai đầy quái dị.
Vốn dĩ mặt đã xấu xí, lúc này lại nhe răng nhếch mép trông càng dữ tợn hơn.
.......!Thật là khủng khiếp, Hàn Chưởng rùng mình theo bản năng.
Lúc này, khỉ đầu chó biến dị đột nhiên bắt đầu phát lực, móng vuốt vốn đang bám trên cành cây lập tức buông ra, hai chân đạp lên cành cây rồi lao thẳng về phía Hàn Chưởng!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.