Dị Nhân Đại Náo Tu Tiên Giới

Chương 31: Ma Nữ Hấp Dương






Hôm sau, Vấn Hương Phủ có mấy người tới quét dọn.
Dân chúng xung quanh thấy vậy tới xem, chụp đầu to nhỏ chỉ trỏ, không khác gì mấy bà hàng xóm lắm chuyện.
Đám nhân công cũng biết chuyện ngôi phủ bị ma ám bởi vậy không tình nguyện đến đây, nhưng được trả lương cao, tiền tài động nhân tâm, bọn họ sợ cũng phải làm.
Bọn họ đặc biệt tích cực nhanh tay nhanh chân, không phải vì yêu nghề, mà vì sợ kéo dài đến đêm gặp ma, bởi vậy quyết tâm quá trưa là phải xong.
“Lão gia, chúng ta đã làm xong rồi!” đám nhân công cung kính bàn giao lại Vấn Hương Phủ.
Mạc Thiên Cửu gật đầu hài lòng, trong ngoài sạch sẽ, cỏ cây được tỉa gọn, những chỗ hư hại được xây sửa lại… Rất tốt! không khác gì nhà mới.
“Thưởng cho các ngươi.” hắn ném cho bọn họ một túi bạc.
Hắn không cần phải trả tiền cho bọn họ nhưng thấy bọn họ làm tốt vẫn nên thưởng tiền.
“Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân.” đám người vui vẻ ra mặt, cung kính hết sức.
“Nếu đại nhân không có chuyện gì, chúng tiểu nhân đi trước.”
Không đợi hắn trả lời, bọn họ đã vội vã rút lui.
Hắn ngẩn ngơ, ta còn định nhờ các ngươi một chút.
Thôi được rồi! các ngươi sợ ma, không trách được các ngươi.

Đêm xuống.
Ở thế giới này không có điện thoại, tivi giải trí, bởi vậy ban đêm nếu không đi kỹ viện, sòng bạc thì mọi người đều ngủ sớm.
Mạc Thiên Cửu đặt sách xuống, thổi đèn sau đó bước lên giường ngủ.
Hắn cũng muốn biết ma sẽ trông thế nào.
Con ma, ngươi đừng để ta thất vọng.
Qua không biết bao lâu, hắn mở mắt trong cơn mơ màng, xung quanh là một làn sương khói mờ ảo.
Hắn nghe được tiếng cười nói ríu rít, oanh oanh yến yến, tiếng nước văng tung tóe.
Tò mò, hắn lần theo tiếng nói.
Đến bên một con suối nước nóng, từng sợi hơi nước lượn lờ, những bóng hình xinh đẹp thướt tha.
Mạc Thiên Cửu không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt.

Ta… ta đang nằm mơ hay sao? đây… đây chính là thiên đường rồi.
Bỗng có cô nàng đưa mắt nhìn về hướng hắn.
Bị phát hiện rồi, tim hắn đập loạn, biết giải thích làm sao đây.
Những tưởng sẽ nhận được tiếng la hét, chửi bới vô sỉ.
Nhưng cô gái kia lại đối với hắn mỉm cười, rẽ nước bước tới, môi đỏ chúm chím:
“Tướng công, ngài đến rồi!”
Tướng công? nói ai vậy? là ta sao?
“A, chị em ơi là tướng công!”
“Tướng công, thiếp chờ ngài đã lâu, sao bây giờ ngài mới đến.”
“Tướng công, ngài có biết chờ người, thiếp rất đau khổ.”
Hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì hai tay đã bị kẹp giữa hai trái dưa hấu, to đến mức khiến người ta phải tròn mắt không nhịn được bóp thử, xem có phải đồ thật hay không.
“A, tướng công bóp nhẹ thôi.”
— QUẢNG CÁO —
Event
“Tướng công, ngài thật vội vàng.”
“Không cần vội! tướng công tắm trước đi, bọn thiếp có chạy đi đâu mà sợ.”
Tất cả bọn họ đều khỏa thân, cơ thể bạo lộ, không một mảnh vải che thân.
Hắn nhìn trái nhìn phải, toàn là thịt tươi, thật muốn cắn một miếng.
“Tướng công, để thiếp tắm cho ngài.” giọng nói dịu dàng như rót mật vào tai.
Quần áo trên người hắn biến mất lúc nào không hay.
“Tướng công, để tiếp chà lưng cho ngài.” hai trái dưa hấu to đùng ép vào lưng hắn chà lên chà xuống.
Mạc Thiên Cửu nhắm mắt hưởng thụ, tràn ngập trong hương diễm.
Trước mắt hắn là một vườn trái cây, tay trái chụp trái đào, tay phải vồ dưa hấu, miệng ngậm đậu đỏ, một dàn bưởi rung rinh.
Làn da các nàng mềm mại trắng nõn, eo thon mông cong, đôi mắt đưa tình ướt át.
“Tướng công, để thiếp nhảy cho ngài xem một bài thiếp mới tập.”
“Được, được…” Mạc Thiên Cửu cười lớn.
Ngâm mình trong nước nóng, mỹ nhân khỏa thân xung quanh, vừa thưởng thức trái cây vừa xem nhảy múa.
Những đại gia thế giới trước cũng chỉ đến thế là cùng.

Sáng hôm sau, khi mặt trời đã lên cao, Mạc Thiên Cửu mới uể oải thức dậy, làm mấy động tác thể dục để khí huyết tuần hoàn, hắn sau đó phải tự mình lấy nước rửa mặt, pha trà.
Không có người hầu thật phiền phức.
Mặc dù có chút mệt nhưng sướng, giấc mơ đêm qua thật đẹp, giá như đêm nào cũng mơ như vậy thì sướng biết bao, đây là ao ước của tất cả nam nhân trong thiên hạ này.
Hắn ngước nhìn trời, mỉm cười.
Hắn sau đó lên phố tìm cái quán ăn.
Mấy bà hàng xóm xung quanh tụm năm tụm bảy, nhìn hắn chỉ trỏ.
“Người mới tới hình như rất vui!? Chắc chắn là đã bị ma nữ hút hồn.”
“Lời này giải thích thế nào?”
“Ma nữ này thích hút dương khí đàn ông.
Ma nữ sẽ đưa bọn họ vào trong giấc mơ, để bọn họ thấy cảnh hương sắc, từ đó tự tiết nguyên dương.
Mấy ngày đầu người nam nhân sẽ cảm thấy rất sướng, mất một chút nguyên dương không phải vấn đề lớn, nhưng càng về sau sẽ càng tiều tụy, cuối cùng chết vì lao lực quá sức.”
“Chà, sao bà biết rõ như vậy?”
“Tôi không biết rõ thì ai biết rõ, nói cho bà biết tôi đã sống ở đây năm mươi năm rồi.
Chứng kiến từ lúc Vấn Hương Phủ xây lên, cho tới khi vị chủ nhân đầu tiên vào ở, rồi sau đó chết đi.
Vấn Hương Phủ bị rao bán, đây là vị chủ thứ mười rồi, trước đó đó chín vị chủ đều có tình trạng tương tự nhau: ban đầu vui sướng, sau đó hao mòn mà chết.”
“Có ma, sao bọn họ không mời thầy về?”
“Có chứ! nhưng con ma này rất lợi hại mấy thầy trị không nổi.
Thậm chí có vị đạo sĩ không tin tà, ngủ lại trong phủ, hôm sau đám hạ nhân gọi cửa hoài không được, phá cửa thì phát hiện phòng đã trống không.
Mọi người cứ tưởng lão đạo sĩ sợ quá bỏ chạy nên không quá để ý.”
“Nhưng mà ta nói cho các ngươi biết lão đạo sĩ vẫn ở trong phủ, chưa từng chạy trốn.
Các ngươi biết lão ở đâu không?”
— QUẢNG CÁO —
Event
“Ở đâu?”
“Nói nhanh đi! bà cũng đừng có câu kéo.”
“Ba ngày sau người hầu mới phát hiện xác đạo sĩ trong nhà kho, các ngươi biết đạo sĩ lúc đó trông thế nào không?”
“Nói nhanh! còn hỏi nữa.”
“Xác chết đạo sĩ trần truồng, hai tay hai chân giang rộng, cả người khô quắt nhưng kỳ lạ nhất là trên miệng vẫn treo nụ cười sung sướng.”
“Có báo quan phủ không? chắc gì đã do ma nữ gây ra.”
“Có báo, quan pháp y cũng xuống kiểm tra, nói rằng chết do tiêu hao quá độ.”
“Thật sao? đáng sợ như vậy.”
Đám người nghe tới đây rùng mình một cái, lén đưa ánh mắt nhìn về Vấn Hương Phủ, vù! một cơn gió lạnh thổi qua, bọn họ sợ hãi vội vàng thu hồi ánh mắt, chắp tay miệng không ngừng đọc phật hiệu.
“Sau đó thế nào?”
“Người ta dọn đi gấp, bán rẻ biệt phủ.
Sau đó lại có người khác mua lại, tình trạng đều như vậy, không rời đi sớm chỉ có chết.”
“Có nên nhắc tên tiểu tử kia.”
“Không vội! bây giờ nhắc, hắn cho rằng chúng ta nhiều chuyện, đợi khi hắn hao mòn thì nhắc cũng không muộn.”
“Có lý!”

Mạc Thiên Cửu ăn xong bữa sáng thì tới chỗ môi giới công việc.
“Công tử, công tử…” một tên tiến ra nhiệt tình tiếp đón.
“Không biết ngài có gì cần?”
“Ta muốn tìm mấy cái người làm.” hắn ngồi xuống, nói.
“Công tử tìm người làm vậy là đến đúng chỗ rồi! đảm bảo kiếm được người công tử ưng ý.
Không biết công tử cần bao nhiêu người, làm những việc gì.”
“Không cần nhiều, năm người là được, bốn người hầu, một người làm bếp.”
“Đơn giản, đơn giản… sẽ ngay lập tức có cho công tử.”
Tên này sau đó tại trên sổ sách lật qua lật lại tìm được mấy người.
“Công tử, tên này vai u thịt bắp, làm việc chăm chỉ, biết nghe lời…”
“Ừm…” Mạc Thiên Cửu gật đầu.
“Tên này trước đây đừng làm cho nhà quan, hiểu lễ nghĩa, dùng để tiếp khách thì không gì bằng.”
— QUẢNG CÁO —
Event
“Ừm.” Mạc Thiên Cửu tiếp tục gật đầu.
“Còn cô gái này từng là nha hoàn cho đại tiểu thư nhà giàu, phục vụ chủ nhân rất giỏi, chỉ là có hơi lớn tuổi.”
“Không sao! ta tìm người hầu chứ có phải tìm vợ đâu? lớn tuổi một chút không sao.”
“Vâng! vậy thì chọn cô này đi.” tên nhân viên cười tươi.
Nói thì nói như vậy nhưng mấy vị lão gia đến đây ai không muốn chọn gái trẻ, đẹp.

Chuyện lão gia tòn ten với hầu gái rất thường thấy, các cô gái cũng nguyện ý vì bọn họ có cơ hội người từ hầu gái trở thành phu nhân.
“Nếu đầu bếp thì có tên này giỏi nấu các món ăn phương nam, tên này thì giỏi nấu các món nhậu, còn bà cô này thì giỏi làm các món cúng, nếu nhà công tử thường xuyên cúng kiếng vậy thì chọn bà cô này không gì tốt hơn.
Còn tên này mặc dù không phải đầu bếp nhưng nấu ăn cũng không tệ,...”
Tên nhân viên từng người giới thiệu.
Mạc Thiên Cửu cũng rất nhanh chọn được năm người mình muốn.
“Về tiền công, ba tên này tính ba xâu tiền, bà cô này tính hai xâu rưỡi, còn đầu bếp thì bốn xâu.
Tổng cộng chín xâu rưỡi tiền một tháng.”
“Lằng nhằng, tính tròn bà cô kia ba xâu đi.”
“Vâng vâng… công tử hào phóng.
Vậy tiền lương mười xâu một tháng.
Còn tiền dịch vụ là năm xâu tiền, chỉ cần trả một lần.”
Mạc Thiên Cửu từ trong túi lấy ra mấy nén bạc vụn, hắn quen dùng bạc rồi, không có tiền xu.
Mà thời này bạc cũng được ưa chuộng hơn đồng xu.
Thấy bạc trắng, tên nhân viên ánh mắt tỏa sáng, vội thu lại, sau đó nhanh chóng viết hóa đơn.
“Không biết công tử nhà ở đâu, để tiểu nhân cho người tới.”
“Vấn Hương Phủ.” Mạc Thiên Cửu trả lời.
Tên nhân viên đột ngột dừng bút giữa chừng, sắc mặt tái mét, hắn ngước mắt nhìn Mạc Thiên Cửu.
“Xin hỏi công tử có phải Vấn Hương Phủ ở đường Tâm Liên, phố Mười Năm?”
“Đúng vậy.”
Tên nhân viên rùng mình, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn hắn.
“Hừ, nhìn cái gì vậy?” hắn bực mình.
Tên nhân viên không để ý, đưa ngón trỏ chạm vào vai hắn.
“Vô lễ!” Mạc Thiên Cửu lập tức vỗ tay hắn ra.
Tên nhân viên a lên một tiếng, thấy đau, vậy đây là người sống, không phải ma, cũng phải thôi bây giờ là ban ngày, ma nào dám xuất hiện, hắn thở phào ra một hơi, sau đó cười gượng:
“Công tử, chuyện tìm người có thể mất một thời gian, hay là công tử về trước, để tiểu nhân đi hỏi mấy người xem sao?”
Mạc Thiên Cửu nhíu mày, thái độ thay đổi nhanh như vậy.
Hắn muốn ngay lập tức nhưng tên nhân viên viện đủ lý do, cứ thế này thế nọ.
Hắn đành trở về chờ tin tức..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.