Dị Năng Vương Phi

Chương 3: Xe lăn




HA HA HA... Một tiếng cười man rợ à nhầm thanh thúy vang ra từ trong căn phòng của Trúc Lan cung. Đột nhiên cửa phòng mở ra, Lăng Vân Trúc ngồi trên chiếc xe lăn khoan khoái đi ra ngoài. Liên Nhi ở ngoài mấy ngày nay tiều tụy đi không ít, nguyên nhân vì không được nghỉ ngơi, nhưng quan trọng nhất chính là lo lắng cho công chúa. Liên Nhi thấy cô ngồi trên chiếc ghế kì lạ, chiếc ghế này thế nào lại có thể di chuyển nha, lòng hiếu kì không nhịn được liền dâng lên.
“ Công chúa, chiếc ghế này là gì a?”
“ Nó không phải ghế, mà là xe lăn. Nó sẽ giúp ta đi lại dễ dạng hơn mà không cần dùng kiệu, ngươi cũng sẽ không cần phải vất vả” Lăng Vân Trúc cười đến là vui vẻ, kĩ thuật sáng chế của nàng cũng không tệ, mất ba ngày để làm ra cái xe lăn này, nhưng cô thấy xứng đáng.
Liên Nhi lúc này trong mắt chỉ có chứa sự ngưỡng mộ và hạnh phúc. Chủ tử của nàng hết ngốc rồi, hơn nữa dù hai chân bị liệt nhưng không khiến bản thân vô dụng, nàng thực vui a~
“ Thập tứ muội, trông muội hôm nay rất vui vẻ?” Một thân suất khí nam nhân xuất hiện trước mặt, mang theo cử chỉ phong tao cùng nho nhã, dung mạo tuấn lãng phi phàm, so với nam nhân mà cô đã từng gặp, người này chính là cực phẩm a~
Nghe hắn gọi cô là thập tứ muội, có lẽ là một hoàng tử. Lăng Vân Trúc cố lục lọi một chút kí ức xưa cũ, một chốc sau thì khinh đạm cười. Cứ tưởng người này là ai, thì ra chính là vị hoàng huynh đã hạ độc Lăng Vân Trúc – Ngũ hoàng tử Lăng Vân Hạo.
“ Thì ra là ngũ ca, huynh hôm nay lại có nhã hứng tới thăm ta?” Dù sao trước mặt hắn cũng chả cần giả bộ ngốc nghếch, cô muốn xem, khi nhìn thấy cô thay đổi, hắn sẽ có phản ứng như thế nào?
Quả nhiên Lăng Vân Hạo có chút kinh ngạc nhìn Lăng Vân Trúc. Lời lẽ khiêm tốn nhưng không kém phần bén nhọn, phế vật này từ khi nào có thể đối đáp hắn như thế?
“ Ha ha, sao có thể? Ta là ca của muội, đến thăm muội cũng là lẽ thường a”
“ Được ca quan tâm muội muội đây cảm thấy thật có phúc, nhưng khổ sở hơn chục năm rồi, phúc khí này muội muội ta không dám nhận a” Khiêm tốn nhưng ẩn sâu là hàm ý châm chọc, Lăng Vân Trúc chính là trình độ nói móc vô cùng siêu việt nha~
Mặt Lăng Vân Hạo đen đi vài phần, sao hắn có thể không nghe ra hàm ý trong câu nói kia chứ. Phế vật này được lắm, hóa ra từ đầu là luôn giả ngốc, bây giờ mới lòi ra mặt thật, hắn cũng không cần kiêng nể gì nữa.
“ Lăng Vân Trúc, ta nói ngươi hay. Dù ngươi có được phụ hoàng thương mến, bất quá mãi mãi cũng chỉ là phế vật mà thôi. Ca ca là muốn tốt cho ngươi, khuyên ngươi một câu: nên tìm cách tự tử đi, thứ phế vật như ngươi tồn tại cũng chỉ làm ô nhục thanh danh hoàng tộc Lăng Ngạo quốc”
Lăng Vân Trúc hừ lạnh, cuối cùng cũng chịu lòi đuôi, vốn nàng còn tưởng người này tâm ý cao sâu, xem ra cũng chỉ là hạng phàm phu tục tử, mới chọc cho một câu liền nổi đóa, thật không giống khí khái của một vương tử. Nếu hắn đã thích chơi với cô, cô liền chơi đến cùng.
“ Lăng Vân Hạo, ngươi là đang nói chính mình sao? Ngươi nói ta là phế vật, nhưng ít nhất ta vẫn được phụ hoàng để tâm. Còn ngươi, đến cái liếc mắt cũng chưa bao giờ, ngươi căn bản phế vật cũng không bằng”
“ Ngươi...” Lăng Vân Hạo trợn tròn hai mặt, một dạng hung thần ác sát phi thân tới muốn bóp chết cô. Nhưng Lăng Vân Trúc là ai, cô há có thể để hắn dễ dàng như thế. Bàn tay khẽ xoay cơ quan trên thanh tựa của xe lăn, một đạo ngân châm bay tới đâm chúng vai Lăng Vân Hạo. Cô quên chưa nói a, chiếc xe lăn không giống bình thường, nó được cô cải tiến với những cơ quan phòng vệ tốt nhất, chính là vào những trường hợp này xảy ra mới dùng tới.
Lăng Vân Hạo trúng ngân châm liền ngã xuống. Trương Tam một bên liền phi tới đỡ hắn. Ngân châm kia không có độc nhưng lại đâm trúng vào huyệt ngủ, Lăng Vân Hạo liền rơi vào hôn mê sâu. Trương Tam nhìn cái thứ vừa bắn ra ngân châm, trong lòng âm thầm kinh ngạc cũng sợ hãi. Hắn đương nhiên nhìn thấy ngân châm kia phóng ra, nhưng tốc độ nó cực nhanh. Nếu hắn không phải một thân cao thủ, chỉ sợ không nhìn thấy.
“ Đem chủ tử ngươi về hảo hảo chăm sóc, hôm nay ta chỉ làm đến đây, nhưng những ngày sau thì sẽ không chắc” Lăng Vân Trúc cười trào phúng. Đừng nghĩ cô sẽ tha cho hắn. Những gì mà Lăng Vân Trúc trước kia đã phải chịu, cô sẽ khiến hắn phải nhận gấp trăm gấp nghìn lần.
Trương Tam không khỏi rùng mình, nữ nhân này từ khí nào có loại khí chất như vậy? Cao ngạo mà khinh vân, lạnh lùng mà cuồng vọng. Trương Tam đỡ Lăng Vân Hạo nhanh chóng rời khỏi Trúc Lan cung. Nếu ở lại chút nữa, hắn dám chắc Lăng Vân Trúc sẽ không tha cho bọn hắn.
“ Công chúa, người thật cường hãn a ~ Liên Nhi thật sùng bái người” Liên Nhi ánh mắt sàng ngời nhìn cô, khua chân múa tay trước mặt cô chóng cả mặt.
“ Liên Nhi, những ngày sắp tới có lẽ không yên bình, ngươi là nên chuẩn bị đi” Lần này cô làm Lăng Vân Hạo thành ra như vậy, khẳng định hắn sẽ không bỏ qua. Cả chốn thâm cung này, trừ hoàng thượng ra, không một ai ưa cô cả. Nhưng thế thì có sao, Lăng Vân Trúc này, tuyệt đối sẽ không để người khác khi dễ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.