Dị Năng Vương Phi

Chương 11: Nàng còn không không yên, ta liền ăn nàng




Lăng Vân Trúc lúc tỉnh lại đã là sáng hôm sau. Chắc chắn là do tên yêu nghiệt kia cho mê dược vào chung rượu của cô, khiến cô uống xong liền lăn ra bất tỉnh. Mà không mở mắt thì thôi, khi mở thật thì giật mình tá hỏa.
Đây không phải là phòng của cô, mà là ở trong xe ngựa. Mà xe ngựa này cũng không nhỏ, đồ đạc bên trong không khác gì phòng ngủ. Riêng cô lúc này đang nằm trên giường, đã vậy còn nằm trong lòng một người nam nhân. Nam nhân này cô không cần nhìn mặt cũng biết là ai, trên đời này làm gì có mấy mặc hắc bào u ám này chứ?
"Tên yêu nghiệt phúc hắc chết bầm" Lăng Vân Trúc lầm bầm vài tiếng, khẽ giãy người ra khỏi vòng tay của hắn. Thế nhưng tên này như con bạch tuộc bám cô không buông.
Lãnh Thần Phong ngay từ đầu vẫn luôn không ngủ, thấy cô tỉnh lại thì giả vờ nhắm mắt, muốn xem cô sẽ làm gì. Có điều nữ nhân nãy giãy kịch liệt như vậy, chạm tới hạ thân hắn.
Lãnh Thần Phong mặt tối lại, cư nhiên một chiến thần như hắn lại bị nha đầu này làm cho phản ứng.
"Nàng còn không yên, ta liền ăn nàng" Giọng nói lạnh như băng nhưng lại có mấy phần khàn đục. Lăng Vân Trúc giật mình, đầu gối không may chạm phải chỗ nào đó, mặt bỗng chốc đỏ lên. Chết cha, tên yêu nghiệt này lại động tình với cô a ~
"Là do ngươi, ngươi mau thả ta ra. Nam nữ thụ thụ bất tương thân" Giọng cô rất nhỏ, mặt cúi thấp xuống không dám nhìn hắn.
"Nam nữ thụ thụ bất tương thân? Trúc nhi, nàng đừng đừng quên nàng là vương phi của ta" Bàn tay mạnh bạo nâng cằm Lăng Vân Trúc lên, không đợi cô phản ứng liền nhấn môi vào cắn mút hai cánh hoa đào thơm mát.
Lăng Vân Trúc trừng lớn hai mắt. Oa, first kiss của cô, tên yêu nghiệt chết bầm, dám cướp nụ hôn đầu của cô, cô không muốn đâu.
Con ngươi cô bỗng đen đặc lại, chủy thủ bằng bạc trong nháy mắt xuất hiện trong tay, Lăng Vân Trúc không chần chừ liền tấn công Lãnh Thần Phong.
Lãnh Thần Phong vốn chỉ muốn trừng phạt cô một chút, ai ngờ cánh môi anh đào kia làm hắn mê luyến không rời, khiến hắn không tự chủ muốn cắn xé cho thỏa thích. Thế nhưng lúc này hắn cảm nhận được một cỗ sát khí cực mạnh, ánh bạc chớp lóe hướng ngực hắn đâm tới.
Lãnh Thần Phong nhanh như chớp dứt môi ra rồi chặn lại đường chủy thủ. Có điều người kia cũng không tầm thường, trong người không nội lực nhưng thân thủ cực kì nhanh nhẹn và thuần thục, chiêu thức kì lạ mà sắc bén. Nếu không phải hắn thân võ công cao cường, chỉ sợ đã chết dưới dao của cô.
Lăng Vân Trúc biết Lãnh Thần Phong sẽ chặn được chủy thủ của mình, nhưng ít nhất cũng khiến hắn chịu buông cô ra. Điên cuồng ra các đòn tấn công cực hiểm, Lăng Vân Trúc tận dụng những chiêu thức ở hiện đại. Phải để mấy lỗ trên người hắn thì cô mới hả giận.
Cạch. Chủy thủ trong tay bị đánh bay găm vào tủ nơi cuối giường, cả người Lăng Vân Trúc bị vật xuống, Lãnh Thần Phong đè lên cô, ánh mắt âm tàn lãnh khốc, thế nhưng miệng lại cười gian tà
"Lăng Vân Trúc, bổn vương nói cho nàng biết. Nàng có năng lực, nhưng tuyệt đối đừng bao giờ sử dụng với ta, hậu quả nghiêm trọng đó"
Lăng Vân Trúc nghe xong lần này liền im re. Thứ nhất, cô biết hắn không đe dọa cô, mà là sự thật, bởi hắn thừa khả năng làm chuyện ấy. Thứ hai, chân cô một lần nữa đụng phải chỗ cứng cứng của hắn.
"Được rồi, nằm ngủ đi, đường còn rất dài, khi nào tới nơi sẽ gọi nàng dậy" Lãnh Thần Phong thở dài, nằm xuống cùng cô, đem cô một lần nữa ôm vào lòng.
"Uy, ngươi... chuyện kia..." Lăng Vân Trúc ngập ngừng nói, mặt đỏ lên.
Lãnh Thần Phong đương nhiên hiểu ý tứ của cô, lưu manh cười:
"Sao? Nàng muốn chịu trách nhiệm, bổn vương rất sẵn lòng"
"Không đứng đắn" Lăng Vân Trúc thẹn quá hóa giận, hừ nhẹ một cái rồi nhắm mắt lại, mặc kệ người nào đó thích chí cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.