>
- Sư phụ, em bận à?
Cuối cùng Tương Tử Lương cũng phát hiện ra trạng thái không bình tĩnh của cô, anh vội vàng hỏi.
- Ừ.
Dương Tử Mi trả lời, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào sư phụ của mình đang đứng dưới cột đèn đường kia. Cô phát hiện tên sư phụ kia không hề có bóng, cả con mèo mun kia cũng vậy.
Dưới ánh sáng của đèn đường, nếu là người thì không thể không có bóng được, trừ phi đó không phải là người mà là ma quỷ, hoặc là ảo giác.
Hẳn sư phụ và mèo mun không thể biến thành quỷ được.
Vậy thì nó chỉ có thể là ảo giác thôi.
- Vậy em làm việc đi, anh gọi điện chỉ muốn chúc mừng em đã tốt nghiệp, rồi hỏi xem em muốn quà tốt nghiệp gì thôi.
Tương Tử Lương nói, trong giọng nói của anh đượm chút mất mát.
- Cảm ơn anh, em xin lỗi, chỗ em đang có tình huống kỳ lạ.
Sau đó Dương Tử Mi kể mọi chuyện cho Tương Tử Lương.
- Sư phụ, đây chắc chắn là ảo giác, em đừng nên đi qua đó.
Tương Tử Lương lo lắng nói:
- Rất nhiều năm trước, một tiểu đội dưới quyền của anh cũng từng xông vào một cái sơn cốc, sau đó toàn bộ tiểu đội đó biến mất ngay trước mặt anh một cách quỷ dị, anh tìm khắp nơi đều không tìm được. Mãi cho đến mười ngày sau, bọn họ lại đột nhiên xuất hiện nói là luôn bị vây trong cái sơn cốc đó, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh đi tìm người mà không thể nào ra nổi. Rõ ràng đang ở bên cạnh anh nhưng lại không sờ được vào người anh. Rất rõ ràng đó chính là tiến vào không gian dị thứ nguyên trong truyền thuyết. Nếu lúc đầu em đã bị lạc ở đó một lần thì lần này đừng nên đi vào nữa.
- Ừ.
Dương Tử Mi khẽ toát ra mồ hôi lạnh.
Lần trước ở đây nếu không phải có sự hỗ trợ của mèo mun thì cô đã không thể thoát ra được. Trong cái ngoảnh đầu lại cuối cùng, suýt chút nữa thì cô bị cuốn vào một cái xoáy nước kỳ lạ, bị một cái đuôi trắng cuốn ra ngoài một cách xuất quỷ nhập thần.
Khi đó cô đã tưởng tượng cái đuôi đó là Tuyết Hồ.
Chỉ có Tuyết Hồ mới có thể cứu cô trong tình trạng nguy cấp đó.
Chỉ là rốt cuộc bây giờ Tuyết Hồ đang ở đâu?
Vẫn chưa vượt qua được thiên kiếp sao?
Tương Tử Lương nói:
- Sư phụ, em đừng để ý đến cái ngõ hẻm kia nữa, trực tiếp quay đầu lại trở về đi.
Dương Tử Mi nhìn lại sư phụ trong ngõ hẻm thật sâu một lần nữa, hơi gật đầu rồi leo lên xe.
Nhưng cô thật sự không đành lòng rời khỏi đây ngay.
Dù biết rõ sư phụ kia chỉ là ảo ảnh nhưng cô thật sự rất nhớ sư phụ, nên mới tham lam nhìn người thêm vài lần nữa.
- Sư phụ, nếu như bây giờ người đang đứng trước mặt con thì tốt biết mấy.
Dương Tử Mi nói, giọng nói cô tràn ngập sự đau thương.
Không một ai trả lời cô, chỉ có bóng dáng ảo ảnh kia vẫn đang không ngừng vẫy tay, vẫy gọi cô quay lại.
Đợi mấy hôm nữa hết bận, cô nhất định sẽ đi vào con ngõ hẻm đó một lần nữa. Cô muốn biết tại sao nó lại muốn dẫn dụ cô vào không gian dị thứ nguyên, cô muốn biết rốt cuộc trong đó ẩn chứa bí mật gì.
Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc, thời gian này cô còn có việc phải giải quyết.
Cô rất cảm ơn Tương Tử Lương gọi điện đến kịp thời, để cô dừng bước chân lại trước khi bước vào trong ngõ hẻm đó.
Sau khi nhìn thêm một lúc nữa, cô mới bắt đầu lái xe đi về nhà bằng đường khác.
Vừa bước vào trong nhà cô đã nhìn thấy Sadako ngồi xếp bằng luyện công trong Tụ Linh trận, đang thu nạp thổ khí.
Bình thường cô cũng từng thấy Sadako tu luyện như thế này rất nhiều lần.
Nhưng cảm giác lần này có chút kỳ lạ.
Trên không trung trên đỉnh đầu Sadako có một tầng sương mù màu trắng đang quanh quẩn, không cần thiên nhãn cũng có thể nhìn thấy.
Thấy vậy, đáy lòng cô chợt rét lạnh.
Cảnh giới tu luyện của Sadako đã cao như thế này rồi sao?
Xem ra cô ta sắp đuổi kịp đến cảnh giới của mình rồi.
Liệu có một ngày mình không thể sai sử được cô ta nữa hay không?
Nghĩ tới điều này, lòng của cô khẽ trầm xuống.
Nhưng cô cũng không hề quấy rầy Sadako mà trực tiếp đi vào phòng đóng cửa lại, lấy viên Tinh Mang Toản màu xanh từ trong nhẫn trữ vật ra.
Nếu đưa thứ này cho Sadako, liệu mình sẽ hối hận đến nhường nào? Hay là mình sẽ gặp phải uy hiếp lớn cỡ nào?