Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 930: trước mộ sư thúc (1)






>
Sau khi ăn cơm xong, bà nội kéo Dương Tử Mi vào phòng bảo cô kể lại chuyện về nhà của Tăng Thiên Hoa cho bà nghe.
Dương Tử Mi kể đại khái những chuyện mình biết ra cho bà nội nghe, sau đó nhìn bà hỏi:
-Bà nội, ông cậu thật sự rất nhớ nội đó, tên của chị họ cũng là Tăng Tư Tuệ nữa. Tại sao nội không chịu gặp mặt ông một lần chứ?
-Bà nội thật sự không biết phải đối mặt với anh Thiên Hoa thế nào nữa, nếu không gặp nhau thì trong lòng của anh ấy bà nội vẫn sẽ giữ nguyên hình ảnh khi còn trẻ. Bây giờ già thế này rồi, bà sợ anh ấy sẽ không chịu nổi đả kích.
Bà nội sờ lên mái tóc của mình rồi nói.

-Ha ha, bà nội thật là… Ông cậu là anh họ ruột bên nội của bà nội chứ có phải mối tình đầu gì đâu, dù có thấy bộ dạng già nua của nội cũng sẽ không sao đâu mà.
Dương Tử Mi vô tâm cười nói.
Ánh mắt của bà nội lấp lóe, mím môi, giọng điệu có phần mệt mỏi:
-Nữu Nữu à, con quay về phòng chuẩn bị thi đi. Bà nội mệt rồi, muốn ngủ sớm một chút.
Phát hiện bà nội khác lạ như thế, Dương Tử Mi cảm giác không đúng lắm.
Chẳng lẽ chữ tình đầu mình nói ra đã đâm trúng chỗ đau của bà nội sao?
Bà nội cũng từng có tuổi trẻ, cô biết rõ bà đương nhiên cũng sẽ có một mối tình đầu riêng.
Về phần ông nội, cô không cho rằng bà nội có tình cảm gì với ông.
-Dạ, bà nội, sau này chúng ta sẽ nói sau.
Thấy bà nội cũng mở lời xua khéo, Dương Tử Mi cũng không tiện ngồi lại nữa nên cô đi ra ngoài nói chuyện với mấy đứa em một lúc rồi quay lại tòa nhà của mình.
-Chậc chậc, anh bảo này Dương đại sư, sáng hôm nay em đã về đến thành phố A rồi nhưng bây giờ mới bước vào cánh cửa này, em đúng là đi ngang qua cửa mà không vào nhà trong truyền thuyết luôn nhé.
La Anh Hào nhìn cô, đi vòng quanh chỗ cô mấy vòng.

-Chẳng lẽ em không biết anh và Nha Nha đã đứng đây chờ em sắp thành hòn vọng phu luôn rồi à?
-Anh mà muốn thành hòn vọng phu thì phải đứng đợi thêm lâu lắm nữa mới được nhé.
Dương Tử Mi liếc cho anh ta một cái:
-Sao mà anh còn chưa nghỉ hết ngày phép thế?
-Anh xin nghỉ luôn phép của sang năm đấy. Mãi mà em không chịu về chẳng lẽ anh dám bỏ lại một mình Nha Nha ở trong một tòa nhà rộng thênh thang lại vắng tanh này à?
-Ha ha, La thiếu tá bắt đầu biết thương hoa tiếc ngọt rồi đấy à?! Mà Nha Nha đâu?
Dương Tử Mi nhìn xung quanh rồi hỏi.
-Thiệt tình, Nha Nha còn chưa tan học buổi tối, bây giờ anh sẽ đi đón con bé đây.
La Anh Hào nói xong thì đẩy chiếc xe đạp dựng ở dưới gốc cây, chạy nhanh như bay.
La Anh Hào cư nhiên lại đi đón Lam Nha Nha tan học á?!
Sao mà quan hệ giữa bọn họ lại tốt như thế nhỉ?
Dương Tử Mi nhún nhún vai, cũng chẳng lo lắng cho cuộc tình lắm khổ đau của Lam Nha Nha.

Có đau khổ hơn nữa thì quan trọng là bọn họ vẫn sẽ yêu nhau, kết quả đó là đủ lắm rồi không giống chị họ Tăng Tư Tuệ của mình bị tình yêu lừa cho một vố.
Sadako đã dọn dẹp mọi thứ gọn gàng.
Dương Tử Mi đi vào phòng của mình theo thói quen, nhìn chiếc giường trống trơn mà sư phụ đã từng nằm, trái tim chợt thấy trống rỗng.
Vậy nên cô đi ra khỏi phòng, đi ra sau hậu hoa viên.
Có lẽ do có Lam Nha Nha và La Anh Hào quét dọn, nên ở bên trong vẫn gọn gàng sạch sẽ giống như vẫn luôn có người ở.
Nhưng đây cũng chỉ là giống mà thôi, sư phụ và sư thúc không còn nữa, nơi này cũng không còn cảnh náo nhiệt khi xưa.
Dương Tử Mi đi vào gian phòng của sư phụ để xem, chẳng có hơi người cô dừng lại một lúc rồi lại sang phòng của sư thúc.
Cô vẫn luôn không dám bước chân vào phòng mà trước kia sư thúc từng ở, mỗi lần bước vào đều không nén nổi lệ tuôn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.