>
Lý Ninh Kiệt nghe thấy tiếng kêu của Chu Cường bèn quay đầu lại nhìn xem, vừa đúng lúc thấy quần của ông ta tuột xuống.
-Đúng là đồ điên.
Lý Ninh Kiệt lắc đầu sau đó rời đi với thư ký của mình.
Lúc này Chu Cường muốn xách quần của mình còn khó khăn nữa là…
Ông ta nghĩ mãi vẫn không thông, hôm nay tại sao thắt lưng của mình lại dở chứng như vậy, đứt lên đứt xuống mãi.
Nghĩ mãi ông ta đành phải túm lấy quần của mình cuống quít rời đi.
-Nữu Nữu, do con làm hả?
Hôm nay thấy thắt lưng của Chu Cường bị đứt tận hai lần, còn thấy ông ta đột nhiên mất hết thần trí điên cuồng muốn lột quần Lý Ninh Kiệt ra dù thế nào Tăng Thiên Hoa cũng không tin trên đời này lại có nhiều chuyện trùng hợp như vậy.
Vừa rồi ông cũng để ý ngón tay của Dương Tử Mi khẽ cử động giống như đang kết loại chỉ quyết kỳ lạ gì đó.
Nhưng mà ông nghĩ mãi cũng không ra Dương Tử Mi dùng cách nào mà có thể đứng cách xa vẫn cắt được thắt lưng của Chu Cường, còn thao túng được suy nghĩ của ông ta nữa chứ.
Chẳng lẽ cô đã học vu thuật gì đó sao?
-Không phải đâu ông cậu. Ha ha, chẳng qua chỉ là có một số người tự tạo nghiệt không thể sống mà thôi.
Dương Tử Mi sỉ vả.
-Không phải con mới lạ đấy! Nữu Nữu, có phải còn rất nhiều chuyện con giấu ông cậu không?
-Ha ha, không phải ông biết con làm nghề gì sao?! Mấy chuyện khác thì ông cậu không cần phải biết nhiều.
Dương Tử Mi cười cười bước đến chỗ bức tranh vẽ chân dung của Abe Hoshizora.
Khi nhìn thấy bức họa kia cô có chút giật mình
Ông Abe Hoshizora này trông khá giống Sadako.
Nhìn kĩ một hồi, cô cảm thấy ánh mắt của ông ta rất quen thuộc dường như đã gặp ở đâu rồi.
Khuôn mặt của người này rất giống Sadako nhưng ánh mắt kia thì không.
Rốt cuộc ánh mắt này giống ánh mắt của ai chứ?
Dương Tử Mi tự gõ vào đầu mình một cái, nghĩ thế nào cũng không thể nhớ ra nổi.
-Sao vậy?
Thấy Dương Tử Mi tự gõ đầu mình, Tăng Thiên Hoa thắc mắc hỏi.
-Ông cậu này, ông không cảm thấy ông ta trông khá giống Sadako sao?
Nghe vậy Tăng Thiên Hoa tập trung nhìn một hồi.
-Đúng là có nét giống với Sadako nhà chúng ta, có vẻ như là người cùng một gia tộc. Chẳng lẽ Sadako họ Abe sao?
-Con cũng không rõ.
Dương Tử Mi thật sự không biết Sadako thực sự là Abe tiểu thư hay là Megumi tiểu thư.
Nhưng mà giữa hai người này chắc chắn có quan hệ gì đó.
Cô nhìn mấy dòng giới thiệu vắn tắt của Abe Hoshizora, kinh ngạc phát hiện ra chỉ để năm sinh mà không có năm mất.
-Ông cậu, tại sao ông ta không có năm mất, kì quái vậy?!
Tay Dương Tử Mi chỉ vào ngày tháng trên bức tranh hỏi.
-Nghe đồn Abe chỉ mất tích, con cháu của ông ta cũng không biết ông ta mất ngày nào nên đành để không. Cũng có người kể rằng ông ta không chết mà hóa thành tiên nhân, dù sao cũng là lời đồn đại mà thôi. Người ngoài như ta không biết rõ cho lắm!
Tăng Thiên Hoa giải thích.
Mất tích?
Thành tiên?
Dương Tử Mi nhìn vào đôi mắt trên bức tranh, càng nhìn càng cảm thấy như đã từng gặp ở đâu đó rồi.
Nhưng mà, cô tuyệt đối chưa từng thấy khuôn mặt này.
Sao lại như thế nhỉ?
Cô nghĩ mãi không ra, tiếp tục nhìn hình ảnh của mấy người khác trong gia tộc Abe.
Ngoài trừ Abe thì những người khác đều không có nét giống với Sadako, còn về phần Abe Masao, cô nhìn mà không nhịn cười được.
Abe Masao tuy đầu cạo húi cua, ăn bận giày Tây trang phục nam giới chỉnh chu nhưng mà bộ dáng chẳng khác gì một phụ nữ.
Người thường chỉ dựa vào quần áo bên ngoài mà nhận diện nam nữ nhưng mà cô là một thầy tướng, chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhận ra được giới tính thật sự, nếu không có bản lĩnh như vậy cũng khó mà lăn lộn trong cái nghề này.
-Anh chàng Abe Masao này do lớn lên quá đẹp trai, được biết bao thiên kim tiểu thư ở Quảng Nguyên theo đuổi. Mỗi lần anh ta ghé qua Lục Thủy Sơn Trang thì nơi này dường như bị bu đầy bởi mấy cô gái nghe tin mà chạy tới, ngay cả con gái của ông cậu cũng chẳng khác gì.
Tăng Thiên Hoa cười nói.
Dương Tử Mi cũng cảm thấy buồn cười.