Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 867: bà lão đó (1)






Sau khi cầu xin thần linh, Dương Tử Mi không thể nào trấn an mình được.
Không tìm được Tiểu Thiên, cô thấy mình như mắc bệnh trầm cảm.
Sau khi châm cứu cho Tống Huyền, mới hơn bốn giờ sáng, cô muốn ra ngoài tìm Tiểu Thiên.
- Liên Y, cậu ở nhà với Tống tiên sinh, tôi sợ có chuyện gì ngoài ý muốn, tôi sẽ lại mất cậu nữa.
Liên Y trông dễ thương như vậy, chỉ vì phải chịu thiên kiếp mà linh lực trên người nó bị trói buộc, không thể phát huy được. Ngoài việc biết đọc tâm tư người khác và biết viết chữ, thì những kỹ năng khác không khác các loại chó thông thường là mấy.

Nó dễ thương như vậy, rất khó có thể bảo vệ nó khỏi những ánh mắt chú ý của kẻ xấu.
Huống hồ, Quảng Nguyên là một thủ đô người đông, phức tạp nên chuyện này thật là khó khăn.
Liên Y biết thuật đọc tâm, tất nhiên sẽ hiểu nỗi đau của cô, nên nó gật đầu, để cô yên tâm.
Dương Tử Mi ôm nó, sau đó đi ra ngoài.
Người trong thành phố lớn đều có thói quen ngủ muộn dậy muộn.
Những con đường bình thường náo nhiệt, xe cô đi lại nườm nượp thì giờ đây vắng tanh không một bóng người, thỉnh thoảng mới có một chiếc xe chạy qua, và những người dậy sớm dọn vệ sinh
Vì muốn thuận tiện cho việc tìm kiếm Tiểu Thiên trên đường, Dương Tử Mi không lái xe mà đi bộ tiến hành tìm kiểu theo kiểu cuốn chiếu.
Tốc độ chạy của cô cực nhanh, giống như một cái bóng màu trắng chợt lóe lên.
Ngẫu nhiên có một vài công nhân dọn vệ sinh nhìn thấy bóng cô, chớp mắt một cái lại không thấy cô đâu, còn tưởng là ma sợ đến mức run người.
Không biết từ lúc nào. Dương Tử Mi đã tìm đến một khu phố cũ của thành phố Quảng Nguyên.
Khu phố cũ này không giống với khu phố mà Tống Huyền đang ở, mà là khu công nghiệp cũ, hình như đã bị bỏ mặc, trên những bức tường ố vàng cũ kỹ viết chi chít những nét chữ nguệch ngoạc màu đỏ.

Bởi vì nhân khí thưa thớt, hơn nữa bị bỏ hoang đã lâu, nên âm sát khí rất nhiều.
Dương Tử Mi vừa bước vào lập tức cảm thấy nhiệt độ bên trong thấp hơn bên ngoài rất nhiều.
Sàn lát đường đi ở bên trong, vẫn còn lưu giữ được loại đá xanh lát nền cả trăm năm trước, có rất ít người lui tới nên nơi đây được phủ đầy rêu xanh.
Khi Dương Tử Mi đang nhìn khắp xung quanh thì đột nhiên nghe tiếng người đi guốc gỗ vọng lại từ phía xa xa.
Tiếng guốc gỗ đạp trên nền đá xanh, vọng ra từ bên kia con ngõ nhỏ cảm giác cực kì dài, rất rõ ràng, đặc biệt chói tai.
Dương Tử Mi còn phát hiện, thời gian bước và độ nặng nhẹ của mỗi bước chân là giống nhau, như thể đi bộ chính xác đến từng bước đi.
Nếu là những người bình thường khác thì không bước được những bước đi như thế.
Dương Tử Mi lập tức nghĩ đến xác sống Thanh Vân lúc trước.
Khoảng cách và độ nặng nhẹ bước đi của hắn giống được đo bằng dụng cụ đo lường tinh bi, chuẩn xác đến mức không hề lệch lạc.
Cô thi triển khinh công, đi theo tiếng guốc gỗ, sau đó liền nhìn thấy một cảnh tưởng quỷ dị.

Chỉ nhìn thấy một bà lão quay lưng lại phía cô, mặc một bộ quần áo màu đen bình thường, chân đi một đôi guốc gỗ kiểu Nhật, không ngừng nhấc chân lên hạ chân xuống tại chỗ.
Nhưng không bước đi!
Bà ta giống như đang thưởng thức tiếng gỗ đạp trên đất.
Bà lão này đang làm gì vậy?
Dương Tử Mi cảm thấy rất kỳ lại , nhưng cô không nghĩ nhiều mà định rời đi tìm Tiểu Thiên thì đột nhiên bà lão quay người lại.
Dương Tử Mi có chút kinh hãi khi nhìn thấy khuôn mặt bà lão.
Bà lão này không phải ai khác mà chính là người rất hào phóng bỏ ra mười mấy triệu mua lại viên Lam Mang Tinh của gia tộc Kimiga tại triển lãm đá quý.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.