Tăng Thiên Hoa thấy tình huống này, ngón tay phát lạnh thầm kêu không ổn rồi.
Chu Khiết Oánh bên cạnh thấy cô cắt ra được một khối phỉ thúy bị nấm mốc ăn, hơn nữa nấm mốc còn lan rất rộng, cười to:
- Ha ha... tôi còn tưởng cắt ra được phỉ phúy cực phẩm chứ, hóa ra chỉ là một khối phỉ thúy rỗ mặt, thật là xấu xí!
Mấy kẻ đứng xem cũng xôn xao một trận.
Dương Tử Mi không thèm quan tâm đến lời xì xào của người khác, mà cầm khối phỉ thúy cho vào chậu nước sạch trên bàn, tinh tế rửa sạch bề mặt khối đá sau đó cầm lên.
Khối phỉ thúy sau khi được nước sạch gột rửa lập tức trở nên trong suốt.
Màu xanh phong nhã phiêu dật, màu đen u ám phong phú, giống như những đám mây đen bay trên bầu trời vậy. Bố cục phân bố rất có nghệ thuật, không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp tổng thể của khối phỉ thúy chút nào, ngược lại có cảm giác "Xảo đoạt thiên công" (*).
Cô cầm lấy khối phỉ thúy soi dưới ánh mặt trời…
Khối phỉ thúy trong suốt như băng, được ánh nắng chiếu vào tỏa ra ánh sáng mê người.
- Nữu Nữu, là phỉ thúy tốt đó!
Tăng Thiên Hoa dậm chân vui mừng.
- Loại nấm mốc ăn ngọc một cách tinh tế như vậy, đúng là cực phẩm có một không hai đó!
Ngay cả chuyên gia giám định bên cạnh cũng vội vàng đòi Dương Tử Mi mau đưa phỉ thúy cho ông ta xem.
Mấy thương nhân vây xem ngọc thạch cũng đánh hơi được cơ hội làm ăn từ khối phỉ thúy độc đáo này mang lại thì chen chúc lại xem, càng xem càng thấy kỳ lạ.
- Hình dạng khối phỉ thúy này vô cùng tốt, rất xứng với màu với màu xanh pha đen của nó. Chỉ cần điêu khắc thêm một chút là đã có ngay một tác phẩm từ ngọc độc đáo.
Chuyên gia giám định sờ khối phỉ thúy đến mức yêu thích không buông tay.
- Tôi giám định phỉ thúy hơn hai mươi năm rồi mà chưa từng thấy quanh cảnh tượng nấm mốc ăn ngọc nào tinh xảo tuyệt diệt thế này.
- Giá của nó khoảng bao nhiêu vậy?
Có người hỏi.
- Không thể giám định được, chỉ có thể xem người mua bằng lòng trả bao nhiêu thôi.
Chuyên gia giám định đặt khối phỉ thuý dưới ánh nắng mặt trời nói:
- Những nhà sưu tầm chú ý, khối phỉ thúy độc đáo này chính là có một không hai nhất định sẽ có giá trên trời. Tôi đoán rằng, giá cao nhất có thể lên tới một trăm triệu!
- Ồ!
Ai nấy kêu gào đứng dậy, vô cùng hối hận sao mình lại không đặt cược cho Tăng Thiên Hoa chứ, hơn nữa còn đặt một ăn năm.
Nhà cái Hoàng Đức Thu mặt mày xanh mét.
Đúng lúc này, từ bên phía Chu Khiết Oánh cũng vang lên tiếng reo hò vui mừng.
- Có ngọc! Có ngọc!
Ánh mặt mọi người đều chuyển hướng sang bên đó.
Chỉ nhìn thấy khối mao liêu đã bị cắt ra một nửa lộ ra một khối ngọc màu xanh to bằng nắm tay trẻ con, màu sắc rất sáng, rất xanh.
Chu Khiết Oánh vội vàng múc một gáo nước, cẩn thận dội lên mặt ngọc để rửa trôi lớp bụi bẩn ở trên màu xanh.
Khối thủy tinh xanh biếc sáng bóng, tính chất nhẵn nhụi nhìn tinh khiết không tì vết, vẻ đẹp rất thuần khiết sáng sủa, vừa đậm vừa đều màu như là tất cả màu xanh trên thế gian đều tập trung hết lại đây vậy.
- Loại thủy tinh màu lục đế vương!
Có người hít một hơi thật sâu kêu lên.
Vài người đặt cược cho Chu Khiết Oánh vốn vì Dương Tử Mi giải ra một khối phỉ thúy bị nấm mốc ăn khác thường mà uể oải, nháy mắt đều sung sướng phấn khởi.
Khuôn mặt xanh mét của Hoàng Đức Thu cũng trở nên hồng hào, bình tĩnh lại trong lòng thầm chửi: "Con điếm thối này vận may thật tốt, thế mà lại giải ra màu lục đế vương!"
Loại thủy tinh màu lục đế vương là cực phẩm phỉ thúy, thế gian khó gặp.
Dùng loại màu lục đế vương để làm trang sức, dù là nhỏ như cái móng tay cũng bán được mấy chục vạn.
Nếu lần này Chu Khiết Oanh có thể giải ra một khối phỉ thúy màu lục đế vương bằng nấm đấm nhỏ, không chừng sẽ gây chấn động toàn bộ giới giải thạch trở thành một truyền thuyết.
Mà được nhìn thấy phỉ thúy màu lục đế vương ra đời, cũng là một loại phước lành tuyệt vời may mắn.
Ánh mắt mọi người hoàn toàn rời khởi phía Dương Tử Mi, im lặng nhìn vào phỉ thúy màu lục đế vương bên này, chờ nó kinh diễm ra đời.
---------
(*) Xảo đoạt thiên công: Ý nói đến việc vô cùng tinh xảo khéo léo, tuyệt hảo đến mức sánh ngang với trời.