Dương Tử Mi gọi điện nhờ Mộ Dung Vân Thanh giúp tìm kiếm toàn bộ thành phố.
Sau ba ngày mà vẫn không tìm ra bất kỳ tin tức gì liên quan đến sư phụ. Đến ngay cả vùng đất mới đào trên núi, cô cũng đào lại một lần nữa xem sư phụ có ở bên trong hay không?
Lần tìm kiếm này, cô không tìm thấy sư phụ nhưng lại phá được mấy vụ án liên quan đến những người mất tích ở thành phố A.
Dương Tử Mi quay về đạo quan ở trên núi.
Nhìn thấy đạo quan quen thuộc, cô bất giác giàn giụa nước mắt.
Khoảng thời gian mười mấy năm sư phụ ở trên núi khiến cô cảm giác như ngay trước mắt. Trong đầu cô tràn ngập lòng từ ái, ánh mắt và giọng nói của sư phụ.
Cô đẩy cánh cửa được khép hờ của đạo quan, thiếu đi nhân khí, mùi ẩm mốc do lâu ngày không quét dọn xộc lên mũi. Xung quanh tường giăng đầy mạng nhện, những vật phẩm trong đạo quan cũng không có ai lau chùi, trở nên ẩm mốc hôi thối.
Lúc sư phụ còn ở đây, ngày nào người cũng cần mẫn quét dọn, vệ sinh đạo quan.
Giờ đây trở nên thế này, cô cảm thấy vô cùng đau buồn.
Cô bước vào phòng của sư phụ, quả nhiên tro bụi phủ khắp nơi, không hề có dấu vết của ai bước vào.
Cô đi đến con suối nơi cô và sư phụ luyện công phía sau núi, lá rụng phủ kín mặt đất đầy hoang vắng.
- Sư phụ... - Cô hét lên đầy nghẹn ngào.
“Nữu Nữu, ta ở đây!”
Cô thật sự kỳ vọng có thể nghe thấy sư phụ trả lời như lúc xưa.
Đáng tiếc rằng cô chỉ nghe thấy tiếng chim kêu, tiếng gió thổi, tiếng lá xào xạc chứ không hề nghe thấy âm thanh đáp lại của sư phụ.
Cô biết sư phụ nhất định không hy vọng đạo quan mà người sống mười mấy năm. Hôm nay lại trở nên hoang tàn như vậy, cô bắt đầu dội nước, chuẩn bị dọn dẹp, vệ sinh đạo quan.
Cô hi vọng có một ngày, khi sư phụ đột nhiên quay về có thể thoải mái ở lại.
Cô đứng trên bàn, cầm khăn lau bức tượng Bồ Tát phổ độ chúng sinh đang phủ đầy mạng nhện và tro bụi, nhìn thấy bình Ngọc Tịnh vốn dĩ được cầm trên tay giờ không thấy đâu, cô liền đưa tay sờ sờ chấm Chu Sa giữa trán bức tượng.
Nếu không phải bị bình Tịnh Ngọc đập trúng thì cô đâu có thể được sinh ra một lần nữa, thay đổi bi kịch kiếp trước của bản thân.
Nhưng đây chẳng phải là bình Ngọc Tịnh được làm từ đất sét bình thường hay sao?
Tại sao sau khi bị đập trúng, điều kỳ diệu lại xảy ra?
Cô nghĩ không ra, liền ngẩng đầu nhìn đôi mắt như đang thương xót thiên hạ của Bồ Tát, mong muốn tìm kiếm được câu trả lời.
Đáng tiếc, đôi mắt kia dù được điêu khắc truyền thần thì cũng chỉ được làm từ đất sét, cô không thể tìm ra đáp án.
Cô chỉ có thể nhẹ nhàng, cẩn thận lau lớp bụi trên người Bồ Tát mà thôi.
Khi cô cúi đầu cọ rửa, đột nhiên cảm giác như trên đỉnh đầu có một đôi mắt đang nhìn cô, cô vội vàng ngẩng đầu nhưng lại không phát hiện ra điều gì.
Cứ cúi đầu xuống là cô lại có cái cảm giác đó.
Cô giả vờ như không có cảm giác gì, tiếp tục lau chùi.
Cô cứ lau, cứ lau rồi đột ngột ngẩng đầu lên và nhìn thấy đôi mắt Bồ Tát như chợt lóe sáng.
- Bồ Tát! - Cô kinh ngạc, vội đứng dậy nhìn thẳng vào đôi mắt của Bồ Tát.
Nhưng đôi mắt nhiều màu sắc kia không hề có bất kỳ thần thái gì.
Kỳ lạ!
Chẳng lẽ là ảo giác?
Dương Tử Mi không nhịn được liền giơ tay chạm nên đôi mắt Bồ Tát.
- Ừm... Hình như có độ ẩm nhưng không giống độ ẩm của đất sét.
Cô nhắm mắt lại, loại bỏ suy nghĩ rối rắm. Đôi tay chạm vào đôi mắt của Bồ Tát và từ từ cảm nhận, thật sự có cảm giác như khí tức đang lưu thông, giống như một sinh mệnh bình thường.
Lẽ nào Bồ Tát hiển linh?
Dương Tử Mi vừa mừng vừa sợ. Vội khụy 2 đầu gối quỳ bên trên bồ đoàn phía trước, thành kính ngẩng đầu nhìn đôi mắt đầy thương xót của Bồ Tát:
- Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, cầu xin người hiển linh chỉ dẫn con, cho con biết sư phụ đang ở đâu?
Bồ Tát chỉ cười mà không trả lời, biểu cảm giống như mọi sự đều biết nhưng trong đôi mắt không có bất ánh sáng nào.