- Hội trưởng nói nếu có thể tìm hiểu được nguồn gốc của thẻ bài gỗ đào này thì sẽ có một ý nghĩa vô cùng quan trọng vượt cả thời đại.
- Tiểu Mi cũng có một tấm, nói không chừng có thể em ấy biết! Anh hỏi em ấy thử. - Lâm Thanh Mai nói.
Tống Huyền lắc đầu:
- Em ấy không biết đâu! Tấm thẻ bài gõ đào của em ấy chính là tấm ngày đó em ấy cùng anh cướp từ tay tên trộm mộ.
- Bọn anh có một tấm, trong tay Tiểu Mi cũng có một tấm. Như vậy cũng thấy được thứ này không phải là độc nhất vô nhị, có lẽ trên đời này còn có rất nhiều tấm nữa!
- Em nói cũng có lý. Anh cũng không rõ vì sao người như Tử Mi lại cứ đeo mãi thứ thẻ bài gỗ đào này, trong khi cô ấy lại có đầy châu báu với phỉ thúy cực phẩm. Đối với cô ấy thì đeo vài thứ sáng bóng trông cũng đẹp hơn tấm thẻ bài gỗ đào đen thui kia mà.
- Có thể bởi vì thẻ bài gỗ đào trời sinh có tác dụng trừ tà.
Lâm Thanh Mai gật đầu, hai mắt sáng trưng:
- Anh vừa mới nói bọn anh có nhiều hoa văn trên đồ cổ không có cách nào giám định được ý nghĩa của chúng phải không? Nói không chừng hoa văn kia có liên quan đến văn hóa thần bí nên Tiểu Mi mới hay đeo nó như vậy!
Biểu cảm trên mặt Tống Huyền trở nên thoải mái, giọng nói kích động nắm tay cô:
- Thanh Mai, em nói lời này thật sự như lay tỉnh anh từ trong giấc mộng vậy. Để anh đi hỏi Tiểu Mi, xem thử em ấy có biết ý nghĩa của các hoa văn kia không.
- Đúng rồi, mấy ngày trước Tiểu Mi có đến đây tìm anh giám định giúp một cái gương. Anh không ở đây nên em đã bảo em ấy đến phòng sách tìm tư liệu. Em ấy mượn đi một quyển sách đóng chỉ có bìa màu đỏ đen, không có chữ gì. - Lâm Thanh Mai nói.
- Hả? Sách có bìa màu đỏ đen, không có chữ?
Tống Huyền nghiêng đầu nghĩ ngợi. Sắc mặt anh thâm trầm, trong giọng nói có chút bất an:
- Em ấy lấy quyển sách đấy đi làm gì?
- Quyển sách đấy quan trọng lắm sao?
Lâm Thanh Mai nhìn Tống Huyền nói:
- Dù cho sách có quan trọng cũng không quan trọng bằng Tiểu Mi. Em ấy không phải là người ngoài, muốn lấy cũng có thể lấy được chứ!
- Anh không có ý này.
Tống Huyền lắc đầu:
- Tiểu Mi muốn lấy gì anh cũng không tiếc, chỉ có điều quyển sách kia có hơi quái dị. Ngày xưa ông nội có nói đấy là một quyển sách chẳng lành, khiến anh cũng không dám xem nhiều.
- Sách chẳng lành?
Trên gương mặt vốn dịu dàng của Lâm Thanh Mai xuất hiện sự kinh hoàng lẫn bất an:
- Không phải chỉ là một quyển sách thôi sao... sao còn chẳng lành cái gì nữa?
- Quyển sách rất đơn giản, chính là một tấm bản đồ vẽ xung quanh một tòa mộ địa cùng với mười bốn hoa văn kỳ quái.
Tống Huyền đang nói, bỗng nhớ đến chuyện gì. Anh vội vàng cầm máy ảnh kỹ thuật số đặt ở bên kia lên lục xem các tấm ảnh lại một lần nữa, rất nghiêm túc xem hoa văn trên thẻ bài gỗ đào, giọng nói vui mừng mà lẩm bẩm:
- Khó trách mình cảm thấy hoa văn trên thẻ bài gỗ đào này nhìn quen mắt như vậy. Hóa ra, có một cái được ghi lại trong quyển sách kia.
- Thế à, có thể Tiểu Mi đã thấy được cái hoa văn trên quyển sách kia giống với hoa văn trên thẻ bài gỗ đào giống nhau nên mới muốn lấy đi nghiên cứu?
Lâm Thanh Mai vui mừng:
- Anh mau gọi điện cho em ấy hỏi thử xem có điều tra ra kết quả gì hay không!
- Ừ, để anh tự đến nhà em ấy luôn xem sao. - Tống Huyền nói xong, vội vàng đứng dậy.
- Tống Huyền, anh không nghỉ ngơi chút nữa lại đi sao?
Lâm Thanh Mai giữ anh lại:
- Dù sao sách Tiểu Mi cũng giữ mà, có chạy đi đằng nào đâu?
- Anh không mệt!
Tống Huyền đưa tay chạm vào vai cô, hai mắt thâm sâu mỉm cười nhìn cô:
- Em cũng biết mà, gặp được thứ anh cảm thấy hứng thú thì anh không đợi được.
Lâm Thanh Mai gật đầu.
Tống Huyền bên ngoài rất dịu dàng, rất chậm rãi. Thế nhưng nếu gặp được thứ đồ cổ anh ấy yêu thích, anh sẽ trở thành một người háo hức, cô đành phải để anh đi.