Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 737: Gương cổ không chiếu được hình người (5)




Thấy cũng thấy rồi, cầm cũng cầm rồi, hài lòng thì giao dịch đi. 
Người đàn ông đội mũ thấy Dương Tử Mi cứ chiếu tới chiếu lui, sợ có chuyện gì xảy ra. Ông ta chỉ muốn nhanh chóng lấy tiền, sau đó rửa tay gác kiếm ra nước ngoài ăn chơi mà thôi.
- Sadako, đưa tiền cho ông ta đi. - Dương Tử Mi tất nhiên sẽ không bỏ qua chiếc gương kỳ quái này. 
Đôi môi thâm đen của người đàn ông kia hơi hé ra một nụ cười vừa âm trầm vừa thỏa mãn…
Sadako đưa cái túi màu đen trên tay cho người đàn ông đội mũ kia.
Ông ta mừng rỡ như điên nhận lấy, nghẹn giọng nói: 
- Cảm ơn La tiên sinh, tôi đi đây!
Dứt lời, ông ta leo lên một chiếc xe Van rời khỏi đây.
La Anh Kỳ hơi lo lắng nhìn tấm gương trong tay Dương Tử Mi. 
- Cô không cần giám định mà cứ đưa năm trăm vạn cho ông ta vậy ư?
- Không cần giám định! - Dương Tử Mi nhìn theo bóng dáng chiếc xe tải đang dần xa.
- Đây đúng là một món đồ cổ kỳ lạ không thể biết được lai lịch, bỏ ra năm trăm vạn cũng không sao. 
- Ông ta tên là Thổ Cẩu Tam, chuyên đào đồ cổ lên bán đấu giá cho người khác. Nghe nói gã sắp rửa tay gác kiếm, mang tiền ra nước ngoài ăn chơi.
- Ha ha, còn phải xem gã có số ăn chơi đó không nữa. Người có phong thủy xấu, người phá mộ phần tổ tiên, quấy nhiễu các linh hồn đang an nghỉ làm sao có thể dễ dàng mà sống như vậy chứ? - Dương Tử Mi khẽ cười.
- Trên đời này có cái gọi là báo ứng. 
- Chẳng lẽ cô đã làm gì gã ta rồi sao? - La Anh Kỳ kinh hãi.
- Ông ta cũng không đắc tội với tôi, sao tôi phải làm gì ông ta? Có điều vừa rồi, tôi thấy khí lạnh cõi âm đã xâm nhập vào tâm phế của ông ta. Chờ ông ta nhìn thấy bình minh ngày mai đã rồi nói tiếp. - Dương Tử Mi lắc đầu.
- Chuyện này… Cô vừa giao dịch với ông ta, sẽ không dính phải rắc rối gì chứ? - Lo lắng trong lòng La Anh Kỳ không phải không có, anh ta hỏi. 
Dù thế nào đi chăng nữa đây vẫn là hành vi mua bán bảo vật quốc gia trái pháp luật. Nếu bị bắt có thể bị phán tù mấy năm, huống hồ số tiền giao dịch lại cao tận năm trăm vạn như vậy.
- Sẽ không có chuyện đó đâu!
Số tiền mặt kia là do cô bí mật có được trong chợ đen của giới thượng lưu, không thể từ đó mà điều tra ngược lại xem nó xuất phát từ đâu. Hơn nữa lúc gã kia rời đi, cô đã âm thầm thi triển pháp thuật, xóa bỏ hết dấu vết cô đã giao dịch với gã ta. 
- Vậy thì tốt rồi! - La Anh Kỳ nhìn vào tấm gương trước mặt.
- Vì sao cái tấm gương này lại kỳ quái như vậy? Tôi soi vào thì không thấy gì cả? Còn mấy người thì lại thấy tận hai bóng hình? Cô giải thích một chút được không?
- Bởi vì chúng tôi không phải người! - Dương Tử Mi nhíu nhíu mày. 
- Này này, cô đùa cái gì vậy chứ? - La Anh Kỳ trợn mắt.
Dương Tử Mi cười cười, rõ ràng là cô nói sự thật.
Tiếc là đôi khi nói dối còn trông giả tạo hơn cả nói thật. 
- Được rồi, bây giờ trời cũng khuya lắm rồi. Chúng ta phải trở về thôi! - Dương Tử Mi cầm gương.
- Đây, chủ nhân. - Sadako cung kính gật đầu.
- Chúng ta là bạn bè với nhau, tôi không ngại khổ cực đứng ra làm trung gian cho các cô. Vì sao cô vẫn không thể mời tôi đến nhà chơi chứ? - La Anh Kỳ mặt dày mày dạn hỏi. 
Anh ta thật sự rất muốn biết người như Dương Tử Mi sẽ sống ở một nơi như thế nào, bố mẹ là người tuyệt vời như thế nào.
- Rất hoan nghênh, có điều anh họ La Anh Hào của anh cũng đang ở chỗ của tôi. Nếu anh không ngại chuyện hai anh em gặp mặt hàn huyên thì chúng ta đi. - Dương Tử Mi mím môi cười.
La Anh Kỳ hoảng hốt: 
- Anh trai tôi ở nhà cô làm gì? Làm sao mà các người quen biết nhau chứ?
- Anh ta là khách ở nhà tôi. Còn chuyện làm sao quen biết nhau, hay là anh tự hỏi sẽ tốt hơn đó.
- Nghĩ sao vậy? Tôi không đi! Tôi ghét nhất là dáng vẻ quân nhân nghiêm trang của anh ta. 
La Anh Kỳ uể oải:
- Tôi về thành phố B cho rồi… Đúng thật là…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.