Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 730: Sadako mạnh mẽ (6)




Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Dương Tử Mi.
Khuôn mặt thanh tú sáng sủa không có một chút tì vết nào, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt to đen như mực. Trong đôi mắt không phải là sự linh động mà giống như cái hồ sâu không thấy đáy có thể nhấn chìm người khác, giữa hai đầu lông mày có một nốt chu sa tỏa ra ánh sáng mơ hồ, giống như Quan Âm hạ phàm.
Còn làn da của cô non mịn trắng trẻo, mơ hồ tản ra ánh sáng như ngọc, khiến cô giống như một đóa hoa lan giữa trời. 
Hai người chủ tớ xuất sắc từ đầu đến vậy.
Bây giờ là thế kỷ 21, gia đình bình thường cho dù có mướn người làm cũng sẽ không gọi là chủ nhân, trừ những người trong hào môn thế gia.
Ở thành phố A này làm gì có hào môn thế gia nào, chỉ có nhà giàu mới nổi mà thôi. 
Hơn nữa, hành động còn kỳ quái như vậy. Chẳng lẽ đến từ hào môn thế gia từ xưa?
Trong lòng mọi người đều suy đoán.
Một số cô gái bắt đầu có ý định nhuộm tóc mình thành màu lam. 
Bọn họ nhận ra, nếu mình nhuộm tóc thành một màu lam như hai cô gái đó nhất định sẽ trông yếu ớt nhưng lại mạnh mẽ.
Bọn họ quyết định, ngày mai đến tiệm cắt tóc hỏi xem có thể nhuộm tóc mình thành màu lam hay không.
Thứ nhất, có thể hưởng lây được chút khí thế của hai cô gái này. Thứ hai, họ thấy màu lam thật sự rất đẹp. 
Dương Tử Mi không ngờ, cô vì thương tâm quá độ nên mái tóc biến thành màu lam, bây giờ lại thành màu tóc chủ đạo của thành phố A, thậm chí mở rộng ra cả nước. Cả nước ai ai cũng đi nhuộm tóc thành màu lam, ai nhuộm tóc màu vàng hay màu nâu đều sẽ bị cười nhạo.
Không cẩn thận, cô đã mở đầu một trào lưu mới rồi.
Nhược Khê thấy Dương Tử Mi mới là người có quyền nhất. Cô ta vội vàng bò đến trước mặt cô, trên mặt lộn xộn hai mắt sợ hãi nhìn cô van xin: 
- Xin lỗi, là tôi sai, xin cô tha lỗi cho tôi… Sau này tôi sẽ không dám kiêu ngạo như vậy nữa!
- Tôi chỉ muốn hỏi cô một câu, cô có tư cách để kiêu ngạo à?
Dương Tử Mi liếc xéo Nhược Khê đang quỳ trước mặt mình xin tha thứ, cảm thấy cuộc đời này thật buồn cười. 
Trước kia, cô cảm thấy minh tinh đều là những ngôi sao ở trên cao, chỉ có thể nhìn mà không thể lại gần, là người mà cô hâm mộ.
Bây giờ, Nhược Khê - người mà vài năm sau sẽ trở thành một minh tinh lớn lại giống như một tên hề đang quỳ trước mặt mình.
- Là do tôi, là tôi sai! Là tôi có mắt không thấy Thái Sơn! Là tôi… - Nhược Khê bắt đầu sử dụng khổ nhục kế, dùng tay tát vào mặt mình. 
- Được rồi, dừng lại đi!
Dương Tử Mi nhíu mày, tuy rằng cô ta chỉ dựa vào một chút tiếng tăm mà đã kiêu ngạo đến vậy nhưng cũng phải là người ác độc gì. Cô cũng không thể vì mình mạnh hơn mà ức hiếp cô ta, vậy thì chẳng khác nào mình cũng giống cô ta.
Nhược Khê dừng tay lại, hai mắt đẫm lệ mang theo sợ hãi nhìn cô: 
- Cô… Cô chịu tha thứ cho tôi?
- Đây không phải là vấn đề, không phải tôi muốn cô xin lỗi mà chỉ muốn dạy dỗ cô một lần!
Dương Tử Mi cười lạnh nói: 
- Trên đời này, đừng bao giờ cho mình là người thông minh hơn kẻ khác. Nếu không, cô nhất định sẽ phải đập đầu vào tường!
- Cô nói đúng, tôi nhất định sẽ nhớ rõ bài học lần này! - Nhược Khê vội vàng gật đầu.
Trải qua sự việc lần này, cô ta bắt đầu sống kín kẽ hơn nhiều. 
Dương Tử Mi nhìn cô ta, ngoắc ngón tay nói:
- Cô lại đây, tôi nói chuyện với cô một chút.
Nhược Khê nào dám từ chối! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.