Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 709: Cậu hai đến (1)




Vì phải chăm sóc cho sư phụ nên Dương Tử Mi không đến trường, do đó ở nhà chuyên tâm luyện công, xem những quyển sách cổ sư phụ cất giữ.
Ở trên núi mười năm, cô đã đọc hết những quyển sách mà sư phụ có, nhưng sợ bỏ sót nên đem ra đọc lại. Hơn nữa, có những quyển sách lúc trước sư phụ không cho cô đọc nên cô lại lén đọc sách vu thuật.
Bây giờ cô chỉ muốn tìm xem có cách nào có thể giải được Hỏa Diễm cục kia hay không. 
Tuy cô ghét người trong thôn Hoàng, mong rằng một năm sau họ lại bị hạn hán để trừng phạt nhưng mà nghĩ tới bí mật mà con quỷ không có thân thể kia nói, trong lòng cô lại cảm thấy ngứa ngáy. Cô rất muốn đào năm ngôi mộ kia lên xem thử bên trong chôn ai và tại sao lại gây thù với thầy phong thủy, để bị bố trí ngôi mộ độc ác như vậy.
Lật hết tất cả quyển sách mang từ trên núi xuống, cũng không thể tìm thấy ghi chép nào về Hỏa Diễm cục nhưng lại thấy được thầy phong thủy thời nhà Minh ghi lại một ít tư liệu về thuật âm dương của Nhật Bản, nhưng mà rất ít.
Thầy phong thủy kia vừa khinh thường thuật âm dương vì nó chẳng qua chỉ là một nhánh nhỏ của huyền thuật trung quốc, vừa nảy sinh tò mò đối với nó. 
Chỉ tiếc là không có ghi lại rốt cuộc thuật âm dương là như thế nào, chỉ phân tích bức vẽ sao năm cánh mà những kiến thức đó rất dễ hiểu, Dương Tử Mi đã biết rồi.
Cho dù như thế nào, người có thể tạo ra một người con gái có nhận thức và năng lực hoàn mỹ như Sadako, nhất định có pháp thuật không thể khinh thường.
Nhưng mà xác sống Thanh Vân kia thật không tồi, thật không biết rốt cuộc được tạo ra như thế nào nữa. 
Cho dù nghiên cứu và tu luyện pháp thuật rất nhiều, Dương Tử Mi cũng không quên dùng máy tính học tiếng Anh.
Lần trước ở trong rừng cây không thể hiểu được mấy câu nói tiếng Anh kia, cô đã hạ quyết tâm nhất định phải học thật tốt ngôn ngữ này, tránh cho sau này gặp được một người bạn quốc tế, mình lại trở thành một kẻ câm điếc ngoại ngữ.
Từng ngày từng ngày trôi qua. 
Thỉnh thoảng cô lại nhận được một hai tin nhắn báo bình an của Long Trục Thiên.
Nhưng mà anh vẫn không giải thích gì với cô, anh có chuyện gì mà vội vã bỏ đi.
Dựa vào tính toán ngày đại nạn của sư phụ đã đến, ngày hôm đó, cô căng thẳng canh giữ bên giường một bước cũng không rời, sợ mình không thể đưa sư phụ đi đoạn đường cuối cùng. 
Không biết tại sao, sư phụ lại không đi về cõi tiên, vẫn duy trì trạng thái người thực vật, nhắm mắt nằm đó.
Điều này làm cô rất vui.
Cho dù sư phụ như vậy cả đời, cô vẫn muốn ở bên chăm sóc ông. 
Chỉ cần sư phụ còn sống, cô sẽ có cảm giác mình còn có nơi để dựa vào.
Hai ngày tiếp theo, sư phụ vẫn không xảy ra vấn đề gì, hơn nữa vận mệnh cũng xảy ra biến hóa rất kỳ lạ, không thể tính được ngày đại nạn của sư phụ là ngày nào, nhưng mà quẻ tượng có chút rối loạn, cô cũng không thấy rõ.
Sư phụ tiếp tục nằm như vậy, trong lòng cô cũng dần thả lỏng, cô lại bắt đầu đến trường như bình thường, chuẩn bị cho kỳ thi sắp đến. 
Vì người làm đã chuẩn bị tốt mọi thứ nên đã có thể chuyển vào ngôi nhà mới, một nhà già trẻ lớn bé vui vẻ chuyển vào, ngay cả ông nội thường ngày nghiêm túc cũng cười thật tươi, hiếm khi khen ngợi khả năng của mình.
Cậu hai Hoàng Cường đến nhưng mà ông ấy mang theo một đám người gồm vợ và bốn đứa con trai.
Dương Tử Mi không muốn để mợ hai chanh chua, ham lợi nhỏ ở cùng một nhà, nếu không nhất định sẽ làm cho mẹ mình tức chết. 
Vốn cô định để cho họ ở trên gác nhưng lại sợ họ phá vỡ gia đình này.
Bốn đứa nhỏ kia tính tình thô lỗ, nếu ở trên gác nhất định sẽ làm phiền đến mọi người, khiến cho hàng xóm phàn nàn.
Do đó, cô định để cho bọn họ chuyển đến ngôi biệt thự nhỏ mà cô đấu giá được của bí thư cũ Dương Đức Kiệt, xem như báo đáp cậu từng đối xử tốt với mình, còn về mợ hai từng đối xử với mình không tốt, cô cũng không so đo nữa. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.