Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 7: Trí Nhớ Siêu Phàm (1)




Ngày hôm sau, khi nghe thấy bà nội và mẹ thức dậy, Dương Tử Mi cũng thức dậy theo, chuẩn bị lên núi học.
Trẻ con vùng nông thôn thập niên 90 rất độc lập, chỉ cần biết đi biết ăn thôi thì chúng làm gì cũng không ai quan tâm lắm, bởi vì người lớn cũng bận rộn suốt ngày rồi.
Đến chân núi thì trời vẫn còn sớm, vẫn chưa đến sáu giờ, bóng dáng vị đạo trưởng kia cũng không thấy đâu thế nên Dương Tử Mi lên núi một mình.
Đường núi vắng lặng, vòng vòng vo vo, mờ mờ ảo ảo, sương sớm lãng đãng, tiếng côn trùng vang khắp nơi, chốc chốc lại có vài âm thanh kỳ lạ ghê rợn truyền đến.
Nếu là một đứa trẻ năm tuổi thì đã bị dọa sợ đến kinh hồn bạt vía rồi.
Nhưng Dương Tử Mi lại không sợ, cô đã là người của hai kiếp, hơn nữa kiếp trước còn là là người lưu lạc khắp nơi, trải qua rất nhiều sóng gió nên giờ ngoài việc sợ không thể thay đổi số phận ra những thứ khác cô đều không sợ.
Chỉ là chân của cô quá ngắn quá nhỏ, thể chất cũng yếu nên cô khá khó khăn khi phải leo núi.
Khi leo lên đến lưng chừng núi thì cô thấy lão đạo trưởng mặc bào xanh xuất hiện trước mặt, tay cầm phất trần, nhìn cô bằng đôi mắt trong suốt như lưu ly.
- Con… chào… sư… phụ…, con… đến… rồi…
Cô mệt đến nỗi thở không ra hơi nhưng vẫn vô cùng cung kính cúi người chào lão đạo trưởng.
Lão đạo trưởng lộ rõ vẻ thương cảm.
Lúc nãy, ông vốn định xuống núi đón cô nhưng thấy cô dáng người bé xíu xuất hiện ở chân núi từ sớm và bắt đầu đi lên núi nên ông cũng đứng đây chờ cô đến. Thấy cô lê đôi chân nhỏ xíu của mình từ từ leo lên núi trong lòng ông vô cùng vui mừng.
Ông cảm thấy mình thật may mắn vì những năm cuối đời có thể nhận một đệ tử kiên cường và ý chí như cô.
- Sao con không chờ sư phụ xuống đón con? Con không sợ sao?
Lão đạo trưởng cúi người kéo cô đến gần hỏi nhưng khi ông nhìn thấy trên trán cô xuất hiện một vết bớt màu đỏ ngay chỗ cô bị bình Ngọc Tịnh của Bồ Tát rơi trúng vào hôm qua thì ông vô cùng kinh ngạc.
Dương Tử Mi lắc lắc đầu nói:
- Con không sợ, con chỉ muốn nhanh chóng học được chút đạo hạnh thôi.
Cô nhìn lão đạo trưởng bằng vẻ mặt vô cùng mong đợi nhưng bỗng nhiên khoảng không trên đầu ông lại xuất hiện một hàng chữ lúc ẩn lúc hiện: Lý Ngọc Thanh, vốn tên Lý Tuấn Kiệt, sinh năm 1880, năm 1911 tham gia cách mạng Tân Hợi, năm 1919 tham gia phong trào Ngũ Tứ, năm 1937 tham gia kháng chiến chống Nhật, năm 1945 bắt đầu học đạo…
Sinh năm 1880?
Chẳng lẽ lão đạo trưởng đã một trăm mười hai tuổi rồi sao? Nhưng mặt của ông ấy hình như còn trẻ hơn nhiều so với ông nội chỉ mới hơn sáu mươi tuổi của mình nữa. Ngoài râu tóc bạc phơ ra, trên mặt ông một nếp nhăn cũng không có nữa.
Hơn nữa, tinh thần ông lại vô cùng minh mẫn, hoàn toàn không có chút gì là già yếu, chẳng lẽ là kết quả tu luyện học đạo cả sao?
Nghĩ đến đây, Dương Tử Mi càng quyết tâm theo ông học đạo hơn.
........
Thấy cô đang nhìn chằm chằm lên đỉnh đầu mình, Ngọc Thanh đạo trưởng cảm thấy vô cùng kỳ lạ bèn hỏi:
- Cô bé, con đang nhìn gì vậy?
- Sư phụ, người bao nhiêu tuổi rồi?
- Vi sư một trăm mười hai tuổi rồi, con tin không?
Quả nhiên một trăm mười hai tuổi, xem ra, những gì mình thấy đều là thật.
Tại sao mình lại nhìn thấy những thứ đó? Tuy thấy không nhiều nhưng cũng thật là kỳ lạ, hơn nữa, cứ sau mỗi lần nhìn thấy xong là cô đều cảm thấy có chút choáng váng.
- Sư phụ, người trông còn trẻ hơn ông nội của con nữa đấy, một nếp nhăn cũng không có, là do sư phụ tu đạo nên mới trẻ vậy sao? Chẳng lẽ người quả thật là thần tiên, trường sinh bất lão như bà nội con nói vậy?
Dương Tử Mi ngây thơ hỏi liền một mạch không nghỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.