Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 672: Về nhà rồi lại khóc




Về nhà rồi hẵng khóc, Mi Mi!
Nhìn cô khóc một lúc, rồi Long Trục Thiên khom người ôm ngang người cô, để cô nằm trong lồng ngực mình, vừa đi vừa cúi đầu dùng đôi môi ấm áp hôn lên khóe mắt đầy nước mắt của cô.
Dương Tử Mi để mặc cho anh ôm như vậy, đi vào trong nhà. 
Ba người Sadako, Lam Nha Nha, Tiểu Thiên ở trên hành lang tòa nhà, ba đôi mắt nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
Dương Tử Mi cảm thấy hơi thẹn thùng, cuống quýt bảo Long Trục Thiên đặt cô xuống.
Long Trục Thiên không chịu, ôm cô càng chặt hơn, miệng nói thầm một câu: 
- Sao lại có nhiều bóng đèn vậy?
- Anh Trục Thiên thật quá đáng, thế mà coi chúng ta là bóng đèn.
Tiểu Thiên bất mãn nói thầm. 
Long Trục Thiên lườm nó một cái:
- Đừng tưởng mày là quỷ sủng biến thành trẻ sơ sinh thì anh đây không đối phó được với mày, còn nói thêm nữa, anh ném mày ra đường.
Tiểu Thiên run lên một cái, vội vàng ngậm cái núm vú cao su, nó vẫn chưa quên cảnh Tuyết Hồ bị ném đi lúc trước. 
- Lát nữa sẽ hỏi thăm mọi người.
Long Trục Thiên nhìn thoáng qua Sadako và Lam Nha Nha, sải bước ôm Dương Tử Mi đi vào phòng.
Lâu rồi chưa được ôm cô, anh ta không muốn lãng phí một giây một phút nào. 
Đi đến trước cửa phòng, đang định duỗi chân đá văng cửa phòng thì Dương Tử Mi ngăn lại:
- Đừng, sư phụ đang ở bên trong.
Long Trục Thiên giật mình: 
- Sao sư phụ lại ở trong phòng em?
- Em không yên tâm để sư phụ một mình, nên đưa người qua đây chăm sóc.
- Thì ra là vậy. 
Long Trục Thiên thả Dương Tử Mi xuống.
Dương Tử Mi đẩy nhẹ cửa ra, nhìn đến sư phụ đang bình yên nằm trên giường cùng con mèo đen kia, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Gần đây cô hơi suy nhược thần kinh, luôn lo lắng đột nhiên sẽ không gặp được sư phụ nữa. 
Long Trục Thiên lôi kéo tay cô, đi đến trước giường, biết rõ Ngọc Thanh đang ở trạng thái người thực vật, nhưng vẫn cung kính hành lễ một tiếng:
- Sư phụ, con đã về.
- Meo meo... 
Con mèo đen bên cạnh Ngọc Thanh kêu lên một tiếng với Long Trục Thiên, sau đó lại cuộn mình kề sát Ngọc Thanh.
- Con mèo đen này…
Long Trục Thiên nghi hoặc hỏi: 
- Sao nó lại ở bên người sư phụ?
- Em nhặt được nó bên trong con hẻm ở không gian thứ nguyên quái dị, không biết vì sao, nó không chịu rời khỏi sư phụ. Thế nên em cũng để nó đợi, cố gắng giúp đỡ chăm sóc sư phụ.
Dương Tử Mi trả lời. 
- Khí tức con mèo này có chút khác thường.
Long Trục Thiên thấy ánh mắt con mèo đen này không giống với những con mèo bình thường khác.
- Em cũng biết thế, nhưng không thấy nó có gì khác thường, có lẽ nó có duyên với sư phụ, vì thế mới ở bên sư phụ. Em không thấy nó có ác ý gì, hôm đó cũng nhờ nó mới có thể ra khỏi nơi quỷ quái kia, bằng không em đã bị nhốt đến chết. 
Dương Tử Mi duỗi tay sờ sờ con mèo đen:
- Tiểu Hắc, vất vả mày rồi, sư phụ có động tĩnh gì, nhờ rõ kêu một tiếng nhé.
- Meo meo. 
Mèo đen kêu một tiếng, sau đó nhắm mắt lại, bộ dạng như muốn ngủ.
Dương Tử Mi kéo tay Long Trục Thiên, đi đến hậu viện mà sư phụ, sư thúc vốn vẫn ở.
Trong điện thoại, Long Trục Thiên cũng được báo tin về cái chết của sư thúc, nhìn viện tự trước kia nhờ có Ngọc Chân Tử mà sinh cơ bừng bừng. Nhưng hiện tại trở lên vô cùng yên tĩnh, trong lòng anh ta vô cùng buồn bã. 
Nhìn cột hoa mai mà Ngọc Chân Tử thích nhất, Dương Tử Mi càng thêm khổ sở.
Trước kia, mỗi lần cô đi vào hậu viện, sư thúc đều cố ý ở trên cột hoa mai làm các động tác mạo hiểm để trêu chọc cô rồi cười vang.
Mà sư phụ thì luôn ngồi khoanh chân dưới gốc cây yên lặng nhìn bọn họ. 
Vật còn, người lại không!
Sau này sư thúc vĩnh viễn đều chỉ có thể nằm ở dưới đất lạnh lẽo, không bao giờ gọi tiểu sư điệt trêu cô nữa.
Tim cô lại quặn đau… 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.