Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 490: Phù phiếm không vui




Thầy Tống, chúng em đi trước nha, thầy và chị Thanh Mai không cần chờ em đâu.
Nghĩ thấy Tuyết Hồ không thích hợp để lộ thân phận, nên không tiện đi chung với Tống Huyền, Dương Tử Mi xoay mặt nói với Tống Huyền.
- Ừ. 
Tống Huyền nhìn cô và Tuyết Hồ một cái, cũng không hỏi nhiều.
Dương Tử Mi và Tuyết Hồ vừa đi ra khỏi hội trường đấu giá, liền có không ít ánh đèn flash hướng vào bọn họ, rất nhiều ký giả đang chờ đợi để được đưa tin về quý nhân vừa trả giá trên trời này.
Dương Tử Mi và Tuyết Hồ rất nhanh đã bị phóng viên vây quanh hỏi han. 
Trên mặt Tuyết Hồ bắt đầu xuất hiện vẻ lạnh lùng, không kiên nhẫn.
Cậu không thích bị làm phiền như vậy, càng không muốn bị chụp hình ở trước mặt người khác.
Công danh lợi lộc hào nhoáng đã không còn chút hấp dẫn nào đối với cậu nữa, ngoại trừ Dương Tử Mi. 
Cậu giơ tay lên, dẫn theo Dương Tử Mi, trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, bọn họ đã nhanh chóng rời khỏi.
Đám phóng viên ngạc nhiên tìm kiếm bốn phía, phát hiện ngay cả cái bóng cũng không có, nên chỉ có thể hồ nghi xem ảnh mình vừa chụp được.
Sau đó bọn họ kinh ngạc phát hiện rằng, hễ là ảnh chụp có liên quan đến Dương Tử Mi và Tuyết Hồ đều bị lóe sáng, không thấy rõ mặt người. 
Hơn nữa, Dương Tử Mi đã nói trước với Hoắc Văn Hoa, nhờ ông ta hỗ trợ khống chế truyền thông, đừng để bọn họ tung ra bất cứ tin tức nào liên quan đến cô và Tuyết Hồ.
Bởi vậy, ngoại trừ tin đồn đây là buổi đấu giá kỳ lạ nhất từ trước tới nay, thì không có một cơ quan truyền thông nào đưa tin chi tiết, thậm chí ngay cả cổ kiếm Càn Tướng - Mạc Tà cũng không được nhắc đến, nhưng chuyện này bị nhiều người truyền miệng, càng truyền càng nói quá, cuối cùng đã thổi Tuyết Hồ và Dương Tử Mi là thần tiên hạ phàm.
Đám phóng viên mặc dù đã để vuột mất Tuyết Hồ và Dương Tử Mi, nhưng họ vẫn không bỏ qua cho Tống Huyền cùng Lâm Thanh Mai. 
Dương Tử Mi là học trò của Tống Huyền, nên ông ấy phải là người biết rõ cô nhất rồi.
Nhưng Tống Huyền sau khi nghe ký giả hỏi thì chỉ cười mà không nói gì, điều này càng tăng thêm tính thần bí về Dương Tử Mi.
Nếu như không phải thủ trưởng ra lệnh, không cho phép bọn họ truy hỏi chuyện của Dương Tử Mi nữa, thì có lẽ bọn họ đã lật tung các con đường ở thành phố A, bới hết toàn bộ chuyện lớn nhỏ của cô lên rồi. 
- Sư phụ, Càn Tướng - Mạc Tà đã bị người khác lấy đi, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Bên bờ sông đầy gió, người đàn ông mặc áo vest đen đã đấu giá với Tuyết Hồ lúc nãy lo lắng gọi điện thoại.
- Không sao, Thanh Vân, con chỉ cần tra dò lai lịch của bọn họ cho thầy là được rồi, sớm muộn gì cũng có một ngày, thầy sẽ lấy lại hai thanh kiếm kia. 
Bên kia điện thoại truyền tới giọng nói âm trầm phủ đầy sương lạnh.
- Là do Thanh Vân vô dụng.
Thanh Vân tự trách mình. 
- Mười tỷ đó chúng ta có bán hết tài sản cũng không đủ, con không cần phải tự trách mình, bây giờ cái chúng ta cần không phải là tiền bạc, mà là năng lực, chúng ta cứ chờ xem bọn họ có đủ năng lực để thu phục hai thanh kiếm yêu Càn Tướng - Mạc Tà hay không, hừ, đến lúc đó, thầy sẽ bắt bọn họ rót mười tỷ cho chúng ta, mời chúng ta lấy hai thanh kiếm đi, ha ha...
Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười đắc ý âm trầm.
Sống lưng Thanh Vân lạnh buốt, vội vàng nói: 
- Sư phụ anh minh!
- Không sao đâu, bây giờ lập tức đi thu thập tư liệu của bọn họ cho thầy, mười ngày sau thầy sẽ trở về!
- Vâng, sư phụ. 
Thanh Vân cúp điện thoại, chạy xe đến nhà Lý Đường Nghĩa.
- Thanh Vân, chú không mua được Càn Tướng - Mạc Tà à?
Lý Đường Nghĩa nhìn đôi tay trống rỗng của anh ta, nghi ngờ hỏi. 
Thanh Vân bèn kể lại mọi chuyện ngày hôm nay.
- Xem ra đôi nam nữ kia rất không tầm thường!
Lý Đường Nghĩa bắt đầu sắp xếp quẻ bói, kết quả lại là thiên cơ hỗn độn, khiến ông ta bị tổn thương nguyên khí một lần nữa, phun ra vài ngụm máu, nằm nghệch ra ở trên giường. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.