Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 469: Vào trong hội trường




Thấy khóe môi Dương Tử Mi gợi lên một nụ cười lạnh đầy trào phúng, cô gái kia mẫn cảm nhìn thấy cảnh này, ánh mắt lạnh lùng, nũng nịu nói với La thiếu:
- La thiếu, cô ta hình như đang cười nhạo anh đấy, thật là đáng ghét.
La thiếu nhìn thoáng qua Dương Tử Mi, không biểu hiện một chút tức giận nào mà chỉ đưa ngón tay trêu chọc trên mặt nữ nhân kia một chút: 
- Đi thôi, anh đường đường là La Anh Kình, sao lại phải so đo với một đứa nhóc chứ? Thế thì quá mất mặt rồi! Mà em cũng thiệt là, em chính là minh tinh Lam Lạc nổi tiếng của thành phố B, đừng hạ thấp mình như thế.
Nói xong anh ta cất bước đi vào trong.
Lam Lạc liếc Dương Tử Mi một cái, rồi cũng nhanh chân đuổi theo anh ta. 
Dương Tử Mi nhún vai, cô cảm thấy thật khó hiểu.
Cô cũng không trêu chọc cô ta, không hiểu sao cô ta lại chướng mắt cô như vậy?
- Tiểu Mi, làm sao đây? 
Tống Huyền khó xử nhìn Tuyết Hồ ở trong lòng Dương Tử Mi:
- Có thể đưa nó đi gửi ở chỗ nào không?
- Tiểu nha đầu, nếu nơi này không cho hồ ly đi vào, vậy để tôi biến thành người là được! 
Tuyết Hồ nói với Dương Tử Mi.
- Cậu không có thư mời thì làm sao đi vào?
- Thật là, tôi chính là yêu tinh pháp lực cao cường, còn cần tới thư mời để đi vào sao? 
Tuyết Hồ nói:
- Cậu bỏ tôi xuống, tôi sẽ tìm một cơ hội để lẻn vào, cậu đi trước đi.
- Cậu làm được không? 
- Đương nhiên được rồi.
Tuyết Hồ tràn đầy tự tin nói
Dương Tử Mi thả Tuyết Hồ xuống, nói với Tống Huyền: 
- Đi thôi, để nó đi chơi đi, chúng ta vào trước.
Tống Huyền nhìn Tuyết Hồ cực kỳ dễ thương như đám lông xù trên mặt đất:
- Nếu để nó tự do đi chơi, anh sợ sẽ có người ôm nó đi mất. Hay là, cứ tìm người chăm sóc nó. 
- Không sao.
Dương Tử Mi kéo cánh tay Lâm Thanh Mai lại:
- Đi thôi, nếu còn không đi chúng ta sẽ muộn mất. 
Tống Huyền thấy Tuyết Hồ cũng không phải là thú cưng bình thường, Dương Tử Mi có thể yên tâm với nó như vậy khẳng định là nó có chút tài năng, sau đó cũng theo bọn họ vào trong.
Tuy rằng ở thành phố B Tống Huyền quen biết không ít người, nhưng dù sao nơi này cũng không phải thành phố A, thân phận của anh cũng không có nhiều người để tâm.
Ngược lại, có không ít ánh mắt dính trên người Dương Tử Mi, trông cô bé thoạt nhìn rất thuần khiết. Không nói đến khuôn mặt như tranh vẽ của cô, chỉ cần khí chất xuất thần không nhiễm một hạt bụi như Tiểu Long Nữ cùng làn da trắng ngần nõn nà kia cũng làm cho người ta mê đắm không rời mắt. 
Minh tinh ngọc nữ Lam Lạc mới vừa rồi chướng mắt cô như vậy cũng là vì cực kỳ ganh ghét  Dương Tử Mi có làn da đẹp hơn cô ta, bởi lẽ cô ta nổi tiếng trong giới này, cũng là do có làn da đẹp.
- Đây là con gái nhà ai vậy? Còn ít tuổi mà đã có dáng dấp xinh đẹp như thế kia, khi lớn lên, không biết sẽ còn khuynh nước khuynh thành đến mức nào.
Có người bắt đầu nhỏ giọng bàn tán. 
Bữa tiệc hôm nay, bề ngoài là buổi đấu giá đồ cổ, nhưng đây cũng là tiệc dành cho hào môn thế gia, một thư mời cũng gần mười vạn, hơn nữa, không phải có tiền là mua được, quan trọng là phải có thân phận và địa vị.
- Bên cạnh cô ta chính là danh gia đồ cổ ở thành phố A, Tống Huyền tiên sinh, phỏng chừng cũng là người Tống gia.
Có người đáp. 
Ngoài một số ít người đến đây để xem xét học tập đánh giá các loại đồ cổ, thì cũng có không ít công tử con nhà đại gia, tụm năm tụm ba lại với nhau, mỗi khi nhìn thấy cô gái nào đi vào, lại ngắm từ đầu đến chân, bình phẩm bàn tán, xem xét phân tích xem người kia có phù hợp với khẩu vị của mình không.
Hôm nay tới tham gia, các tiểu thư thục nữ hoặc minh tinh cũng có tâm tư như thế, bởi vậy ai cũng mặc trang phục lộng lẫy, ai cũng trang điểm cực kỳ xinh đẹp, mục đích chính là muốn hấp dẫn ánh mắt người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.