Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 387: Tình yêu ghen tỵ (1)




Dương Tử Mi đỡ sư phụ mệt mỏi trở về nhà Nhạc Thiên Thiên.
Ngọc Chân Tử thấy gương Tụ Hồn trong tay Ngọc Thanh, thì thở phào nhẹ nhõm:
- Thiên tôn vô lượng, rốt cục thì sư huynh cũng đã cướp được lại gương Tụ Hồn rồi. Còn tên quỷ hàng sư kia thì sao? Giết gã ta chưa? 
- Giết rồi.
Nghĩ đến cảnh tượng Kappa bị vạn độc cắn xé thảm thiết, Dương Tử Mi không khỏi cảm thấy hơi ghê tởm.
- Sư huynh, con mắt của huynh...? 
Ngọc Chân Tử phát hiện ra con mắt trái của Ngọc Thanh trở nên tối tăm, kêu lên sợ hãi:
- Sư huynh, mắt huynh bị sao vậy?
Ngọc Thanh mỉm cười không để ý: 
- Trúng độc của tên quỷ hàng sư kia, cũng giống sư phụ năm xưa vậy.
- Thiên tôn vô lượng! Chỉ cần Ngọc Chân Tử ta đây còn sống trên đời này, ta thề nếu không tiêu diệt hết bọn quỷ hàng sư ác ôn kia, ta sẽ không làm người nữa!
Ngọc Chân Tử nổi giận. 
Dương Tử Mi chảy mồ hôi...
Sư thúc rất có dũng khí, nhưng thực lực thì...
Ngọc Thanh mệt mỏi quá mức, cho nên đi vào phòng đã được Nhạc gia chuẩn bị đầy đủ ngủ một giấc. 
Ngọc Chân Tử quấn lấy Dương Tử Mi, hỏi tình hình chiến đấu.
Dương Tử Mi cũng nói khái quát cho ông nghe.
Nghe thấy tình huống lúc đó lại mạo hiểm đến vậy, Ngọc Chân Tử không khỏi khó chịu: 
- Sư huynh với tiểu sư điệt thật đáng ghét! Trận chiến kích động đến vậy mà lại bắt ta trốn ở nhà trông trẻ. Quá đáng lắm luôn á!
Dương Tử Mi liếc xéo ổng một phát.
Suýt nữa thì cô không bảo vệ nổi sư phụ, nếu lại thêm một sư thúc thảm họa đồng thời dễ bị kích động, thì cô lo rằng mình sẽ nổi điên lên mất. 
- Sư thúc, Nhạc Thiên Thiên đâu rồi?
Dương Tử Mi muốn xem thử xem số kiếp của Nhạc Thiên Thiên đã được hóa giải hay chưa.
- Ở trong phòng ngủ ấy. Con với sư huynh đã tiêu diệt tên quỷ hàng sư kia, chắc là thằng bé sẽ không bị gì nữa chứ? 
Ngọc Chân Tử hỏi.
- Khó nói lắm. Số mệnh con người đã được quyết định sẵn rồi, huống chi tứ trụ của thằng bé đều là âm, đã định trước đêm nay sẽ có một kiếp.
Dương Tử Mi đi vào phòng Nhạc Thiên Thiên. 
Nhạc Thiên Thiên nằm giang tay chân trên giường, lúc ngủ trông vẻ mặt rất chi là đáng yêu.
Cô nhìn kỹ ấn đường của cậu bé. Hắc tuyến đã nhạt bớt, nhưng nó vẫn tồn tại.
Cô bấm đốt ngón tay tính toán, ước chừng vào giờ Sửu, cậu bé vẫn còn một kiếp. 
- Tiểu sư điệt, ấn đường của thằng bé vẫn còn hắc tuyến, chẳng lẽ kiếp số của nó còn chưa được giải trừ?
Tuy rằng Ngọc Chân Tử trình độ chẳng ra gì, nhưng ông vẫn biết một chút về xem tướng.
Dương Tử Mi ngồi bên giường nhìn Nhạc Thiên Thiên, âm thầm thở dài: 
- Kiếp số trời định, không thể trốn thoát được.
- Pháp lực của tiểu sư điệt cao cường lắm mà, giúp thằng bé tránh né kiếp số đi!
Ngọc Chân Tử không đành lòng lên tiếng. 
Dương Tử Mi cười khổ.
Nếu Nhạc Thiên Thiên là người bình thường thì không sao, cô có thể dùng một chút nguyên khí để nghịch thiên sửa mệnh cho cậu bé. Nhưng cậu bé lại là người tứ trụ toàn âm, rất khó sửa mệnh, hơn nữa nếu sửa mệnh thì chỉ sợ mình cũng sẽ bị trời phạt.
Từ một góc độ khác mà nói, Nhạc Thiên Thiên không thân cũng chẳng quen gì với cô, cô đâu phải là Quan Âm Bồ Tát đâu mà phải nhân từ hi sinh bản thân, tác thành cho người khác? 
- Chị ơi...
Nghe thấy có tiếng động, Nhạc Thiên Thiên tỉnh lại, dụi mắt, ngồi dậy, chớp đôi mắt còn buồn ngủ nhìn Dương Tử Mi:
- Chị bắt yêu quái về rồi à? 
- Ừ.
Dương Tử Mi sờ đầu cậu bé:
- Thiên Thiên ngủ có ngon không? 
- Thiên Thiên mơ thấy đi bắt yêu quái với chị!
Nhạc Thiên Thiên thè lưỡi nghịch ngợm.
- Ha ha... 
Dương Tử Mi nở nụ cười, bảo cậu bé ngủ đi.
- Chị ngủ chung với em được hông? Em rất thích chị á.
Nhạc Thiên Thiên ôm chầm lấy tay Dương Tử Mi, nói với ánh mắt cầu xin. 
Dương Tử Mi không từ chối cậu bé được, đành phải gật đầu, nằm xuống bên cạnh cậu bé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.