Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

Chương 337: Long trục thiên trở về (2)




Hơn nữa Dương Tử Mi lại dùng tâm ngữ để nói chuyện với Tiểu Thiên.
- Tiểu Thiên, vậy em có biết lão ta có nhược điểm gì không?
Dương Tử Mi tin rằng, chỉ cần là sinh mệnh có sự sống, đều sẽ có điểm yếu chí mạng. 
- À, chị ơi, thực ra, tấm thẻ bài bươm bướm, chính là vũ khí tốt nhất để đối phó với tên Mịch La kia. Theo em biết, từ trước đến nay, điệp thần đều là khắc tinh của bọn đạo sĩ Thái Lan độc ác, chỉ có loại pháp khí như tấm thẻ bài bươm bướm, mới có thể phá vỡ sát khí trên người ông ta, khiến ông ta trở thành người bình thường.
Tiểu Thiên đáp lại.
Dương Tử Mi vui mừng. 
- Thật vậy không? Vậy có phải chỉ cần niệm câu chú ngữ mà nãy em dạy chị là được?
Tiểu Thiên lắc đầu, sau đó dạy cho cô thêm ba câu chú ngữ nữa!
Dương Tử Mi thử niệm, phát hiện sau khi niệm câu chú ngữ, tấm thẻ bài hồ điệp kia, quả nhiên biến thành một lưỡi dao sắc bén vô cùng, có thể công kích được tất cả các loại lực âm sát. 
Long Trục Thiên đứng bên cạnh vì không có thiên nhãn nên không biết xảy ra chuyện gì, chỉ mờ mịt đứng nhìn cô cầm lên một tấm thẻ bài sau đó niệm chú ngữ, mà tấm thẻ bài thì bay lên hạ xuống, anh không hiểu cô đang làm cái gì mà mặt mày bây giờ lại hớn hở đến thế.
- Trục Thiên, đi thôi, chúng ta đi giết chết tên khốn kiếp kia, bây giờ em có vũ khí để giết chết tên đó rồi.
Thu lại tấm thẻ bài hồ điệp, Dương Tử Mi kéo tay Long Trục Thiên, khí thế hừng hực bức người nói. 
- Ừm.
Long Trục Thiên hiện tại nộ khí ngút trời, anh bây giờ chỉ ước tự tay mình đâm chết tên Mịch La kia làm hàng ngàn hàng vạn mảnh. Tên khốn nạn kia dám gây ra thương tổn cho người con gái của anh, anh sẽ cho lão chết không toàn thây.
Dương Tử Mi nhấc chân định đi, nhưng đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, quay đầu trở lại trong phòng, mang theo tháp sắt nhỏ trấn trạch pháp nhãn theo người. 
Tháp sắt nhỏ này có thể hấp thụ hết tất cả các loại âm sát độc khí, cái này chắc chắn có hiệu quả đối với cái lồng kính đầy những độc vật kia.
Dương Tử Mi thi triển Chướng Nhãn Pháp, cùng Long Trục Thiên còn có Tiểu Thiên ở phía sau, cùng nhau tiến thẳng đến cái nơi mà trước đấy cô khốn khổ lắm mới thoát ra được.
Mịch La sau khi ăn cơm cùng với Ba Tụng, thì quay trở lại phòng, lần này ông ta đã làm cho Dương Tử Mi trúng độc, khiến cô sẽ chậm rãi chờ đợi đến thời khắc thích hợp sẽ đi gặp Diêm Vương, từ đó trở thành quỷ. 
Nhưng thật không ngờ, ông ta vừa đẩy cửa ra, lại phát hiện, cái lồng kín đã bị vỡ vụn, cả sợi tơ mà mình đã ăn trộm ở chỗ sư phụ, cũng bị đứt ra từng đoạn rơi đầy mặt đất.
- Ba Tụng!
Hắn quát ầm lên. 
Ba Tụng nơm nớp lo sợ chạy từ bên ngoài vào, quỳ rạp trên mặt đất hỏi:
- Đại sư có gì dặn dò ạ?
Mịch La nhấc chân phải lên, hung hăng đạp vào mặt Ba Tụng. Lão đá Ba Tụng lăn lộn trên mặt đất, sau đó nghiến răng nghiến lợi hỏi: 
- Có phải là mày để nó trốn thoát rồi không?
Ba Tụng nhìn chiếc lồng kính vỡ vụn trước mắt, sắc mặt sợ hãi đen xì, đầu lắc mạnh kịch liệt:
- Đại sư, con làm sao lại thả nó ra được? Vừa nãy con luôn ở cạnh hầu người ăn cơm, nhất định là nó tự bỏ trốn đi. 
- Nó làm sao có thể làm đứt được sợi tơ của tao?
Mịch La cũng biết Ba Tụng sẽ không thể nào phản bội lão để thả Dương Tử Mi đi.
- Đại sư, nó có vẻ không phải dạng tầm thường, có thể nó biết loại pháp thuật để phá bỏ. 
Ba Tụng vội vàng nói.
- Không thể nào, loại chú ngữ đó chỉ có linh đồng mới biết được.
Mịch La lắc đầu: 
- Ngay cả tao đây còn không biết nữa là.
- Đại sư, người chẳng phải đã lặng lẽ giết một linh đồng để làm quỷ sao?
Ba Tụng to gan lên tiếng: 
- Mà linh thể của linh đồng này đã chạy trốn, phải chăng chính nó đã phá sợi tơ của người?
- Điều này càng không thể, linh thể của nó không có bất kì sức mạnh nào, căn bản không thể phá vỡ được.
- Chẳng may nó nói chú ngữ cho con bé kia thì sao? 
- Tao không tin, trên đời này làm gì có ai có thể giao tiếp được với linh thể, hơn nữa tao cũng nhìn ra, nó không hề có mắt âm dương! Cho dù có giao tiếp được, thì cũng phải có tấm thẻ bươm bướm mới có thể phá vỡ được. Mấy thứ nó có, chẳng qua cũng chỉ là mấy tấm bài tự chế rách nát không có tí pháp lực nào.
Mịch La cố chấp nói.
Ba Tụng không dám nói thêm nữa, chờ đợi đại sư dặn dò, để tránh nói sai, lại làm lão tức giận đánh chó đánh mèo, thật sự là vô cùng thảm. 
Mịch La tuyệt đối không cho phép tác phẩm là một con quỷ tốt nhất lại bỏ trốn ngay trước mắt mình, lão nhất định phải bắt Dương Tử Mi lại bằng được, bằng không, sẽ lãng phí mất cơ hội tuyệt hảo để đêm mai có thể làm thành một con quỷ.
Chỉ cần con quỷ này thành công, lão có thể quay lại Thái Lan rửa nhục, thậm chí có thể đạt được ngôi vị quốc sư không chừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.