Sau khi khắc khối phỉ thúy phúc lộc thọ ba màu kia xong, Dương Tử Mi bỏ nó vào trong một cái hộp.
Không có Long Trục Thiên ở đây nên cô không ngủ được, nên cô cầm lấy cái tháp sắt nhỏ, chuẩn bị đến bên cạnh bờ sông luyện công, trong nhà có mái che, nên cô không thể nào luyện công ở đậy được, cô phát hiện, cho dù không luyện công đi chăng nữa, nhưng khí cơ của cô cũng khiến cho từ trường xung quanh bị hỗn loạn.
Cần phải nhanh chóng chuyển đi thật xa mới được, bằng không thì sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn.
Nhưng cô thật sự không nỡ tách ra ở riêng, rời xa cha mẹ!
Chỉ có thể càng cố gắng luyện công hơn nữa, luyện đến mức phản phác quy chân, biết cách tự do thu liễm khí cơ, khi ấy cô mới có thể ở cạnh người nhà một cách an toàn.
Cô đi đến cạnh công trường của tòa nhà mà cô đã chọn.
Tiến độ của công trình rất nhanh, móng cũng đã đào xong, tạo thành một mô hình đơn giản.
Cô cẩn thận kiểm tra thử, toàn bộ phần móng này đều được làm theo yêu cầu của cô, kết hợp với trận pháp Cửu Cung Phi Tinh này.
Cô mỉm cười hài lòng, đang định tu luyện ở giữa trận pháp thì lại trông thấy một người đàn ông xa lạ, tuổi chừng năm mươi, mặc quần áo nhà đường đang đứng cách đó không xa.
Chỉ thấy trên tay của ông ta đang cầm la bàn, khoan thai bước tới không ngừng, bắt đầu tính toán mảnh đất xây nhà của cô...
Rõ ràng, đây là một thầy phong thủy, ông ta cũng đã phát hiện ra bí mật của khu đất này rồi.
Cô vội lách mình nấp ở đằng sau một đống vật liệu xây dựng, dùng thiên nhãn quan sát ông ta, phát hiện ông ta thật sự là một thầy phong thủy, tên là Lý Đường Nghĩa, ở thành phố B, cũng có tiếng tăm không tệ, nổi ngang với Giang Mông Nhiên đương thời.
Sao nửa đêm nửa hôm mà thầy phong thủy của thành phố B lại mò đến đây thế này?
Cô lấy làm khó hiểu, muốn dùng thiên nhãn để xem thêm chút nữa, đáng tiếc mọi người đều là người đồng môn, chỉ có thể xem được những thứ đơn giản dễ hiểu như bối cảnh mà thôi, chứ không thể nào xem thêm được nữa.
Lý Đường Nghĩa cầm la bàn di chuyển liên tục, phát hiện lớp móng bên dưới được sắp xếp theo trận pháp Cửu Cung Phi Tinh, khiến ông kinh ngạc khẽ kêu lên một tiếng, đang định đi vào bên trong công trường để xem kỹ hơn thì đột nhiên phát hiện sau ót mình chợt lạnh, sau đó trước mắt mờ dần, rầm một cái ngã lăn quay ra đất, hôn mê bất tỉnh.
Dương Tử Mi đi ra từ sau đống vật liệu xây dựng, bước tới bên cạnh ông ta, nhặt cái la bàn ở trên đất kia lên.
Cái la bàn này là một vật cũ kỹ. nồng đậm cát khí, tuyệt đối là thứ tốt để trừ tà, cũng là một món pháp khí khá tốt.
Cô nhìn kim đồng hồ trên la bàn, chỉ thấy thanh kim đồng hồ kia đang rung động một cách kỳ lạ, không hề có phương hướng gì cả, vô cùng lộn xộn.
Cô biết rõ, đó là do khí cơ hỗn loạn của cô tạo thành.
Ngoài ra, bản thân của vùng đất này cũng là nguồn gốc của âm sát, cũng sẽ khiến cho kim trên la bàn xuất hiện cảnh tượng khác lạ.
Rốt cuộc là Lý Đường Nghĩa này là tình cờ đến đây, hay là còn có lý do nào khác nên mới tìm tới đây?
Cô nghĩ ngợi một lúc, mới thu hồi khí âm sát ở giữa trán của ông ta, để ông ta tỉnh lại.
Lý Đường Nghĩa kêu lên một tiếng, sau đó mở to mắt tỉnh lại, đối diện với một đôi mắt còn sáng ngời lung linh hơn cả bầu trời sao kia, nhưng vẫn thăm thẳm tựa như vực sâu, khiến cho người ta không thể nhìn thấu.
Đập vào mắt ông ta là một cô gái mặc bộ đồ thể thaomàu trắng, gương mặt sáng ngời như ánh trăng, ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần, làn da nõn nà như ngọc bích, ở trong bóng đêm còn phát ra ánh sàng nhàn nhạt, tựa như tiên tử hạ phàm.
Đây là...
Ông ta nhìn cô với vẻ nghi hoặc, sau đó mới quay đầu nhìn quanh quất, phát hiện mình đang nằm trên mặt đất.
Thế nên ông ta vội đứng phắt dậy.
- Cô là ai?
Giọng của ông ta có phần run rẩy.
Thân là thầy phong thủy, cảm quan nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều, nhất là đối với khí âm sát thì lại càng nhạy cảm hơn hẳn.
Ông ta cảm nhận được một cỗ khí tức khác thường phát ra từ trên người của cô gái này, loại khí tức này khiến cho ông ta cảm thấy gai sống lưng.