Dương Tử Mi cũng thả lỏng toàn thân, ôm chặt lấy Long Trục Thiên nóng như lò sưởi thế này cũng không tính là khó chịu.
Khoảng hai mươi phút sau, thẻ bài gỗ đào trước ngực hai người đều nhanh chóng trở về màu đen như cũ.
Nhiệt độ cơ thể của Long Trục Thiên giảm dần, cảm giác giá lạnh của cô cũng biến mất.
Long Trục Thiên vẫn đang ngủ rất say.
Cô đứng lên, thử duỗi cả tay lẫn chân ra, cảm giác rất dễ chịu, giống như vừa mới luyện công xong vậy.
Chẳng lẽ thẻ bài gỗ đào kia thật sự có chức năng cải tạo thân thể?
Nghĩ nghĩ một lát, dù sao cũng không ngủ được nữa nên Dương Tử Mi thay một bộ quần áo luyện công thoải mái khác, đi lên tầng thượng.
Cô ngồi khoanh chân thổ nạp.
Không cần dựa vào hắc phỉ và tháp sắt nhỏ nữa, dường như khí tức vận hành cũng trở nên thuận lợi hơn rất nhiều.
Chẳng lẽ tất cả đều là kết quả từ sự cải tạo của thẻ bài gỗ đào kia sao?
Cô cầm thẻ bài gỗ đào lên, ngoại trừ đồ án kia có chút đặc biệt ra thì nhìn ngược nhìn xuôi kiểu gì nó cũng chỉ là một tấm gỗ đào mà thôi, tại sao lại có thể có chức năng đặc biệt như vậy chứ?
Hơn nữa, phản ứng của mình và Long Trục Thiên cũng hoàn toàn khác nhau. Anh ấy thì giống như lửa, mình thì giống như băng, hơn nữa cái đèn tín hiệu kia còn kết hợp đối ứng với nhau, thật sự là vô cùng quỷ dị.
Sau khi tu luyện xong, cô đi xuống dưới nhà, quay trở về phòng ngủ của mình.
Sợ làm ảnh hưởng đến Long Trục Thiên, cô không bật đèn mà trực tiếp mò lên giường. Vừa mới nằm xuống, cô liền đối diện với đôi mắt sáng mở to, đôi mắt ấy lóe lên lấp lánh như hắc diệu thạch.
Tim đột nhiên đập mạnh thình thịch, cô né tránh ánh mắt của Long Trục Thiên, kéo chăn lên giả vờ muốn ngủ.
- Buổi tối em không cần ngủ à?
Long Trục Thiên thì thầm ở bên tai cô.
Hơi thở ấm áp khẽ phất qua vành tai, len lỏi vào tai cô như một con sâu nhỏ, nhột nhột khiến tai cô lại bắt đầu đỏ rực lên, có chút khẩn trương. Cô trả lời bằng giọng mũi thật nhỏ:
- Nửa đêm phải luyện công.
- Tại sao phải luyện công vào lúc nửa đêm?
Long Trục Thiên duỗi tay ra ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô, khẽ siết cô sát lại gần mình.
Cảm nhận được lồng ngực nóng bỏng của anh ấy, Dương Tử Mi cũng dần dần nóng lên:
- Bởi vì khí tức trong thành phố bị ô nhiễm quá nhiều, quá ồn ào, chỉ có ban đêm mới có thể hấp thu được nguyên khí của trời đất tốt hơn.
- Ừ, vậy em buồn ngủ chưa?
Giọng nói của Long Trục Thiên mang theo chút cưng chiều và đau lòng.
Dương Tử Mi cảm thấy trong lòng ấm áp, nhoẻn miệng cười nói:
- Em không buồn ngủ chút nào.
Cô không hề nói dối.
Từ sau khi tu luyện Dị Khí Thuật xong, đối với cô mà nói ngủ là một chuyện có cũng được mà không có cũng chẳng sao, cô không hề cảm thấy buồn ngủ. Hơn nữa cho dù có mệt mỏi thế nào cô cũng có thể nhanh chóng hồi phục lại, giống như nhân vật trong game vậy.
- Bất kể thế nào, con gái vẫn phải ngủ nhiều mới tốt.
Long Trục Thiên ôm cô vào lòng, nói:
- Bây giờ mới bốn giờ, em vẫn có thể ngủ hai tiếng nữa.
- Tạm thời em không ngủ được, vừa rồi thẻ bài gỗ đào của em cũng xảy ra một chút biến hóa.
Dương Tử Mi kể lại mọi chuyện cho Long Trục Thiên nghe một lần.
Long Trục Thiên chớp đôi mắt đen ánh lên màu xanh nhìn vào thẻ bài đào gỗ của Dương Tử Mi, đăm chiêu như có điều suy nghĩ.
- Mỗi ngày sau khi thức dậy anh có cảm thấy mình có gì thay đổi không?
Dương Tử Mi hỏi.
Long Trục Thiên khẽ gật đầu nói:
- Có, mỗi ngày sau khi thức dậy anh cảm thấy khí tức vô cùng thông thuận, tinh lực đặc biệt dồi dào. Dạo gần đây anh không có thời gian luyện công, nhưng bất kể là tốc độ hay lực độ đều tăng lên so với trước đây.
- Em nghi ngờ là thẻ bài gỗ đào kia đang cải tạo chức năng thân thể của chúng ta, hơn nữa nó còn sở hữu một sức mạnh thần kỳ, nếu không, sao rõ ràng lúc trước anh bị trúng đạn sắp chết rồi nhưng nó vẫn có thể nhanh chóng chữa lành vết thương của anh, giúp anh trở lại như bình thường.
Dương Tử Mi nói.