Dị Giới Truy Mỹ Ký

Chương 11: Nhất kiếm kình thiên!




Trong hai tên Trúc Cơ Tầng 6 kia, nàng không e ngại một ai, nhưng bây giờ đây nàng bị thương, sức mạnh không thể phát huy 10 phần, nàng lấy cái gì để đánh bọn hắn đây.
Mà đại chiến vừa đến, Băng Nguyệt Cung mấy nghìn đệ tử đều sẽ gặp phải đả kích hủy diệt.
Chỉ cần một tên trong đó hai Trúc Cơ tầng 6 đỉnh phong, đem chính mình kiềm chế lại, Băng Nguyệt Cung liền xong đời, nàng hiện tại cũng chỉ có thể cầm Pháp Chế ra để kìm chế mà thôi.
Nếu đối phương ngay cả Pháp Chế của Thánh Tông và Tiên Cung mà bọn chúng cũng không sợ, thế thì lúc này chính là thời khắc Băng Nguyệt Cung diệt vong.
– Ha ha, Tuyết Nguyệt, Thánh Môn và Tiên Cung ở xa tít Trung Thổ ( Vùng trung tâm), ngươi nghĩ rằng sự tình nho nhỏ của những môn phái nho nhỏ của bắc vực chúng ta, họ sẽ quan tâm sao, thế giới này là cường giả vi tôn, coi như ta tiêt diệt Băng Nguyệt Cùng các ngươi, bọn họ cũng chẳng quan tâm đâu.
Lôi Phá Thiêb lớn tiếng nở nụ cười, sau lưng Vũ giả cũng nở nụ cười, lúc này còn nghĩ đến dùng Pháp Chế để làm khó dễ bọn họ, đây không phải chê cười sao?.
Bọn chúng đã làm đến thế này, sao bọn họ có thể sợ một cái Pháp Chế nằm ở phía xa xôi chứ. Cho dù bọn họ có làm sao đi nữa cũng chẳn sợ cái Pháp Chế này. Thế giới này là cường giả vi tôn mà.
– Nguyên lai ngay cả Pháp Chế đều không để trong mắt.
– Đã thế thì không còn gì để nói.
Tuyết Nguyệt Ưu Thương nói, đối phương ngay cả Pháp Chế của Thánh Môn và Tiên Cung đều không để ở trong mắt, Băng Nguyệt Cung của nàng xem ra đã đến giây phúc cuối rồi.
– Đã như vậy, vậy thì chờ chúng ta đem trận pháp này bài trừ, đem giết hết bọn người Băng Nguyệt Cung từ đến cuối.
Ninh Trần âm trầm nói, một tay phất lên, lập tức tất cả Luyện Khí, Trúc Cơ, thi triển binh khí tấn công, từng đạo từng đạo công kích cường đại đánh vào phía trên Tu Di Cửu Cung Đại Trận.
– Ầm! ầm!.
– Ầm! ầm!.
Từng đợt tiếng nổ kinh thiên động địa, mỗi lần nổ, mỗi một đệ tử Băng Nguyệt Cung đều cảm thấy từng đợt trùng kích mãnh liệt.
Mặc dù có trận pháp ngăn cản, nhưng dưới công kích của hai mươi trúc cơ, uy lực đều kinh thiên động địa.
Một ít đệ tử tinh thần yếu ớt, trực tiếp bị oanh kích đến hôn mê bất tỉnh, đám người Tuyết Nguyệt nhìn thấy tất cả cưởng giả đang tấn công đại trận, trên mặt thần sắc đều ngưng trọng vô cùng.
– Oành!
Tu Di Cửu Cung Đại Trận bị phá, hộ tông đại trận biến mất không thấy gì nữa.
Tất cả đệ tử Băng Nguyệt Cung bại lộ ra trước mắt của hai tông phái, giống như là một đám cừu non đối mặt với một đàn sói hung dữ.
– Giết!.
Ninh Trần một tay phất lên, lập tức tất cả cường giả Hai môn phái đều hướng đệ tử Băng Nguyệt Tông oanh sát mà tới.
– A, a, a.
– Ầm! ầm!.
Từng đạo từng đạo công kích mạnh liệt đánh vào đệ tử Băng Nguyệt Cung, khiến một số ít không kịp trở tay bị oanh sát.
– Ha ha, ha ha.
– Ha ha, ha ha.
– Băng Nguyệt Cung, từ giờ trở đi liền trở thành lịch sử, tất cả của cải của đều là của chúng ta.
– Ha ha, ha ha.
– Azzz, cái thế giới này, thời nào cũng có một ít sâu mọt thế nhỉ.
Một cái thanh âm mờ mịt vang lên, thanh âm bình thản, đang trong lúc chiến đấu, còn có vô số tiếng kêu thảm cùng trong tiếng cười, đạo thanh âm này cũng rất dễ thấy.
Thanh âm như long ngâm, thanh âm thong dong để tất cả cường giả đều ngây ngẩn cả người.
Bọn người ở nơi này tất cả đều sừng sốt, trên bầu trời xuất hiện một đạo kiếm mang hủy thiên diệt địa, kiếm mang kéo theo vô tận kiếm ý đè xuống.
Đạo kiếm mang này xuất hiện, giữa thiên địa bạo phát ra một đạo uy áp hủy diệt, uy áp trực tiếp đem tất cả trúc cơ cường giả trấn áp xuống.
– Ầm ầm.
Đạo kiếm mang, hướng thẳng về phái Ninh Trần mà chém xuống.
Giữa thiên địa một mảnh yên tĩnh, đạo kiếm mang này giống như thiên ngoại Phi Tiên, vạch phá thời gian cùng không gian, trở thành Vĩnh Hằng trong nháy mắt.
– Phốc phốc.
– A!
Thanh âm phún máu phát ra, Ninh Trần một miệng tiên huyết phun ra ngoài, dưới uy áp hủy diệt của kiếm mang, đã đem tâm thần của hắn chấn vỡ.
Tại lúc tiên huyết phun ra ngoài, đồng thời cái kia đạo kiếm mang hủy diệt cũng đi tới trước mặt, tất cả cường giả đều bị một kiếm này trấn trụ.
Kiếm mang không nhìn phòng ngự của trúc cơ, trực tiếp đem Ninh Trần chém thành hai nữa, một tiếng hét thảm, đó là tiếng rên sỉ cuối cùng của Ninh Trần.
Kiếm mang tới nhanh đi lại càng nhanh hơn, giữa thiên địa, kiếm khí biến mất, kiếm mang cũng không ở lại.
Toàn bộ quá trình chỉ là trong nháy mắt, cái trong nháy mắt này, một đạo kiếm mang đã cải biến một đời Trúc Cơ.
Và cũng trong nháy mắt này, nó cũng cải biến vẫn mệnh của tất cả đệ tử Băng Nguyệt Cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.