Dị Giới Thú Y

Chương 91: Đế Đô không chiến sự 4




"Ma sủng? Hừ!" Xích Diễm bỗng giương cao hai tay, thanh Hỏa Diễm Liêm Đao được ném lên phía trên đỉnh đầu, tiếp đó Xích Diễm mau chóng xoay tròn, hai tay phóng lên, thanh liêm đao lớn vũ động theo thân ảnh kiều mị của Xích Diễm.
Hỏa hồng liêm đao, mái tóc hỏa hồng, nhuyễn giáp hỏa hồng cứ như một đóa hoa rực rỡ đang tung bay, không khí xung quanh cũng mang theo từng cơn gió xoáy đỏ rực, "Rất đáng tiếc, ngươi không có cơ hội để triệu hồi ma sủng đâu!" Tốc độ xoay tròn của liêm đao càng lúc càng nhanh, cuối cùng tạo thành một xoáy lửa kín mít, theo tiếng long ngâm của Xích Diễm, một tốc độ phi thường khiến mắt thường không thể nhìn thấy lao thẳng vào An Đạo Nhĩ.
Nếu như là bình thường, Xích Diễm nhất định sẽ đợi ma sủng của An Đạo Nhĩ được triệu hồi ra, sau đó mới quyết đấu thắng thua ---đây chính là sự kiêu ngạo của Long tộc! Nhưng hôm nay lại khác, trong thời gian ngắn vào tiêu diệt An Đạo Nhĩ, đây chính là mệnh lệnh của Lô Địch Tam Thế! Vì lợi ích của quốc gia, Xích Diễm từ bỏ khí phách của mình, mà toàn lực xuất thủ, mục đích là muốn trong vòng một chiêu tiêu diệt gọn kẻ địch!
Nhưng rất đáng tiếc, Xích Diễm bỏ qua mất một chuyện, An Đạo Nhĩ hoàn toàn không mang ma sủng bên người, điều này chứng tỏ rằng hắn phải thông qua đường không gian mới có thể triệu hoán ma sủng của mình, nếu là những pháp sự hệ khác dùng đường không gian để triệu hoán ma sủng, vậy thực lực của ma sủng cũng tạm thời bị chịu chút hao tổn, hơn nữa khi triệu hồi cũng cần một khoảng thời gian. Cho nên, Xích Diễm có lòng tin trước khi đường không gian được mở ra, sẽ giết được An Đạo Nhĩ!
Có điều, An Đạo Nhĩ là Vong Linh Pháp Thần, ma sủng của hắn tự nhiên cũng là một vong linh ma thú! Một vong linh không có cảm giác vậy sẽ sợ sự hao tổn của đường không gian mang lại sao? Có một vong linh tốc độ quỷ khốc thần sầu, đi qua đường không gian lẽ nào lại mất nhiều thời gian!?
Xoẹt... An Đạo Nhĩ sắc mặt không đổi nhìn thanh liêm đao của Xích Diễm bay về trước mặt mình, sau đó ở trước ngực hắn bổng chui ra một đầu Cự Long lớn! Nói đúng hơn, là xương sọ của một Cự Long! Hàm răng trắng ngoét cắn nát thanh liêm đao của Xích Diễm thành ngàn mảnh!
Cốt Long cấp chín!? Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên chợt hiểu, tại sạo An Đạo Nhĩ lại nói đối thủ của Xích Diễm là ma sủng của hắn!
Vong Linh Cốt Long pháp sư cấp chín! Đây mới là thực lực chân chính của An Đạo Nhĩ! Cho dù là lúc Ba Bác Tát còn trong thời kỳ mạnh nhất, cũng không thể có được thực lực này! Thực lực của Cốt Long không hề thua kém những Cự Long cùng cấp, nhưng bây giờ Xích Diễm lại bị suy yếu rồi…
Đầu tiên là chọc giận Xích Diễm, sau đó thừa lúc thích phóng trớ chú pháp thuật làm suy yếu thực lực, đợi khi Xích Diễm bị yếu đi rồi, chỉ cần dựa vào Cốt Long cũng có thể ngăn chặn nó! Tên Vong Linh Pháp Thần cấp chín An Đạo Nhĩ, có thể thuận tiện để giết chết Sở Thiên!
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Mục tiêu của An Đạo Nhĩ chính là lão tử ta đây! Sở Thiên hoảng hốt, An Đạo Nhĩ biết rõ mình bị bại lộ thân phận, nhưng vẫn dám đến phó ước, mục đích chính là muốn giết Tế Tự mạnh nhất đế quốc là ta!? Sở Thiên mà chết, sẽ không còn người có thể chữa trị cho chiến mã của kỵ binh Khải Tát nữa, nhưng bệnh độc với ma thú cao cấp vẫn có thể có tác dụng. Không có Sở Thiên, đại quân của Lôi Tư có thể xem đế quốc Khải Tát không ra gì!
Thường ngày Sở Thiên đều được bảo vệ của đông đảo hộ vệ và ma thú, hơn nữa vì an toàn, hăn cũng không dễ gì đâm đầu vào nguy hiểm, nhưng hôm nay, Sở Thiên tạo cho An Đạo Nhĩ một hoàn cảnh nguy hiểm cho mình, nhưng điều này chưa chắc Sở Thiên để cho mình, hay là đưa đến tay của An Đạo Nhĩ!?
Rắc… Xích Diễm nắm chặt song quyền. Mái tóc trên đầu dựng ngược lên, phút chốc hóa thành ngọn lửa nhảy múa, hai tay Xích Diễm chúc xuống, cơ thể lơ lửng trên không trung, khuôn mặt cũng bắt đầu thay đổi, một giọng nói lạnh buốt thấu xương quát lên: "An Đạo Nhĩ! Ngươi đang tuyên chiến với Long tộc cao quý chúng ta sao?!"
Xích Diễm đã đại nộ, nếu nếu An Đạo Nhĩ nhục mạ Tạp Nạp Tư chỉ khiến nó tức giận, nhưng với con Cốt Long cấp chín ấy, lại chính là khiêu chiến với uy nghiêm của Long tộc! Cốt Long, đối với một Vong Linh Pháp Thần mà nói là một ma sủng họ ngày đêm mong ước! Nhưng đối với Long tộc, lại là một chuyện vô cùng nhục nhã! Thi cốt của tổ tiên và đồng bào của mình, lại bị người khác tu luyện thành vũ khí! Không có một con Cự Long nào có thể chấp nhận được chuyện này xảy ra!
Cơ thể của Cốt Long vẫn đang tiếp tục xuất hiện trong không trung, còn An Đạo Nhĩ đang đứng dưới sự chiếu rọi của khí tức trắng toát của Cốt Long, điên cuồng cười phá lên, "Ha ha ha ha, các ngươi đều chết rồi, vậy Long Hoàng vẫn có thể biết ta chuyện luyện Cốt Long sao?!"
An Đạo Nhĩ khúm núm giấu mình ở Khải Tát ba mươi năm nay, tuy bây giờ thân phận của hắn bị bại lộ rồi, nhưng hắn đồng thời lại có thể khôi phục lại tôn nghiêm của một cao thủ tuyệt đỉnh đại lục! "Giết nó đi!" An Đạo Nhĩ chỉ vào Xích Diễm, hạ lệnh cho ma sủng của mình!
Lúc này cơ thể của con Cốt Long đã hoàn toàn hiện ra trong đại sảnh, cơ thể dài hơn mười mấy thước không thua kém gì bản thể của Xích Diễm, đại sảnh vốn được phong bế cũng vì không thể dung nạp cơ thể của Cốt Long mà bị vỡ tung thành mấy mảnh.
"Khố Ban trưởng lão?" Xích Diễm dường như nhận ra Cốt Long trước mắt mình, tuy chỉ còn lại bộ xương khô, nhưng khí tức trên cơ thể lại không thể thay đổi được. Con Cốt Long này, chính là trưởng lão Long tộc cấp chín trong chiến dịch Thái Thạch Bảo ba mươi năm trước bị thiết kỵ Khải Tát dùng máu thịt sống của mình để liều chết giết nó! Chẳng trách sau trận chiến không tìm thấy thi cốt của hắn, thì ra là bị An Đạo Nhĩ trộm đi mất!
"Phất Lạp Địch Nặc, người tự mình cẩn thận!" Sắc mặt Xích Diễm chợt nghiêm trọng lại, thực lực của con Cốt Long này ở trên thực lực của nàng, tuy hiện giờ nó đã bị luyện thành Cốt Long, nhưng đồng thời Xích Diễm cũng đã bị suy yếu đi rồi!
Gào… Tiếng long ngâm thanh thúy của Xích Diễm vang lên, sau đó búng mình lên bầu trời, trong nháy mắt, một con Hồng Sắc Cự Long từ trên cao phóng xuống, hung hãn lao vào con Cốt Long! Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Phiền phức lớn rồi! Sở Thiên há mồm trợn mắt, vốn dĩ là nhiệm vụ rất đơn giản, hiện giờ thì trở nên khó hơn lên trời! Xích Diễm biến về nguyên hình!? Phải biết rằng, chỉ khi gặp phải kẻ địch sinh tử, Cự Long cấp chín mới phải hiện ra bản thể!
Thân ảnh đỏ rực cùng bộ cốt trắng ngoét quấn chặt vào nhau, càng bay càng cao, dần dần thoát khỏi tầm mắt của mọi người, rất rõ ràng, Xích Diễm vì không muốn ảnh hưởng tới Sở Thiên nên mới cố ý dụ con Cốt Long ấy lên không trung chiến đấu!
"Phất Lạp Địch Nặc, ha ha, bây giờ chỉ còn lại chúng ta thôi." An Đạo Nhĩ lại biến thành một lão già phốp pháp thân thiện hòa ái, chậm rãi bước tiến về phía Sở Thiên, "Ngươi rất thích làm ăn phải không? Vậy chúng ta cùng bàn một vụ làm ăn thế nào hả?"
Đột nhiên, một chiếc tiễn xé gió xoẹt qua, sượt qua tai của An Đạo Nhĩ phóng ra bên ngoài đại sảnh, An Na đã bắt đầu tấn công rồi.
"Ha ha," An Đạo Nhĩ không hề cử động, mặc cho chiếc trường tiễn vụt qua, "Sao hả, Ám Dạ Liệp Thú chỉ có chút thực lực vậy thôi à? Lại có thể bắn trượt nữa?"
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!" Sở Thiên nheo mắt cười, An Đạo Nhĩ không giết mình ngay, vậy chứng tỏ mình còn có ích với hắn, nếu vậy thì chuyện dễ đối phó hơn rồi. "An Đạo Nhĩ tiên sinh muốn bàn chuyện làm ăn gì?" Bây giờ chúng ta cùng thương lượng chuyện làm ăn vậy, có điều đợi ma thú của lão tử đến rồi, vậy có bàn tiếp hay không thì không phải do ngươi nói là được nữa rồi.
Bây giờ Sở Thiên đang hối hận, tại sao mình lại sắp xếp ma thú ở chỗ xa thế? Khiến cho bây giờ chỉ còn NMD là có thể bảo vệ mình mà thôi.
"Ngươi định đợi ma sủng của ngươi sao?" An Đạo Nhĩ hòa ái mỉm cười, phủi chiếc pháp bào trên người, " Ai da, Phất Lạp Địch Nặc, ngươi chưa phát hiện sao? Quản gia Đức Khắc của ta lại không có đi cùng với ta nhỉ? Còn nữa, cấm vệ quân hoàng cung hóa trang thành quân binh sao đến bây giờ vẫn chưa có phản ứng gì?" Nói rồi, An Đạo Nhĩ thư thái lắc hông một cái, cười nói: "Ta còn quên chưa nói với ngươi, thực lực thật sự của Đức Khắc không phải Kiếm Thánh. Mà là Kiếm Thần cấp chín đấy!"
Lời ám thị của An Đạo Nhĩ rất rõ ràng, Sở Thiên đã hiểu ra, ma sủng của mình e rằng không thể đến được rồi, con mẹ nó, ma sủng của lão tử nếu thiếu mất một sợi tóc nào, đời này lão tử sẽ không tha cho ngươi!
"Thượng Cổ Thánh Tế Tự cấp chín, Phất Lạp Địch Nặc điện hạ!" An Đạo Nhĩ từ từ đọc chức nghiệp của Sở Thiên sau đó khom người theo đúng chuẩn mực của lễ nghi quý tộc. "Ta bây giờ thay mặt cho Thái Luân bệ hạ của đế quốc Lôi Tư mời ngài đảm nhận chức thừa tường đế quốc Lôi Tư!"
Thừa tướng!? Sở Thiên ngây người ra. Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Qua một lúc sau, hắn mới phản ứng, An Đạo Nhĩ muốn lôi kéo mình! Thì ra An Đạo Nhĩ không phải là muốn giết mình, mà là muốn mình làm việc cho Lôi Tư!
Thấy Sở Thiên không có phản ứng, An Đạo Nhĩ nhẹ nhàng cười, "Đồng thời, Thái Luân bệ hạ sẽ phong tước vị thân vương cho ngài." Nói rồi, An Đạo Nhĩ quét mắt sang Sắt Lâm Na đang không biết làm gì, "Phải biết rằng, chế độ quý tộc của Lôi Tư chúng ta rộng rãi hơn Khải Tát rất nhiều, sau khi ngài trở thành thân vương, có thể nhận được lãnh thổ mấy nghìn dặm, có thể tự do chiêu mộ quân đội…"
"Phất Lạp Địch Nặc!" Sắt Lâm Na căng thẳng nhìn Sở Thiên, An Đạo Nhĩ đưa ra cái giá quá hấp dẫn, lòng tin của Sắt Lâm Na đối với Sở Thiên đã có chút lung lay.
Sở Thiên nheo mắt lại, cúi đầu không nói, Sở Thiên biết rằng, lời An Đạo Nhĩ nói là thật. Vì bản thân xứng đáng với cái giá ấy! Khải Tát dựa vào cái gì để trở thành cường quốc đệ nhất đại lục? Xích Diễm và chiến mã! Nhưng Xích Diễm và độc giác mã lại là gì? Ma thú! Sở Thiên thì sao? Bác sỹ thú y!
Có ma thú cao cấp thì sẽ có cơ hội xưng bá đại lục. Đây đã là một nhận thức chung của các quân vương các nước trên đại lục, Sở Thiên tuy không có thực lực để giết chết ma thú cao cấp, nhưng hắn có thể khiến ma thú sống sót!
Quân đoàn ma thú bất tử! Ngoài Sở Thiên ra, cả đại lục Huyễn Thú này, ai còn có thể làm được chuyện này nữa?
Huống hồ Sở Thiên không chỉ là một bác sỹ thú y, có được Sở Thiên cũng đồng nghĩa với việc có được dị ưng A Mạt Kỳ cấp chín! Ma thú cấp chín, đó là mơ ước của tất cả quân vương trên đại lục!
"Thượng Cổ Thánh Tế Tự, thừa tướng đế quốc, Phất Lạp Địch Nặc thân vương điện hạ! Ha ha, ngài sẽ hài lòng với cách xưng hô này chứ?" An Đạo Nhĩ vẫn đang mê hoặc Sở Thiên, bỗng nhiên, An Đạo Nhĩ chỉ vào Sắt Lâm Na, nhìn chằm chằm vào gương mặt quốc sắc thiên hương của nàng rồi nói: "Điện hạ ngài không nỡ bỏ công chúa Sắt Lâm Na sao? Xin yên tâm, chỉ cần ngài ra sức vì Thái Luân bệ hạ, tất cả công chúa trong hoàng thất Lôi Tư đều sẽ là của ngài…"
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Tim của Sở Thiên bỗng đập nhanh hơn, nhưng ngoài mặt vẫn là bộ dáng thần côn ấy, hơn nữa, Sở Thiên lại càng nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Sắt Lâm Na, khiến Sắt Lâm Na yên tâm nhiều hơn.
"Sao hả, ngài vẫn chưa hài lòng ư?" An Đạo Nhĩ nhìn thấy cử chỉ thân mật của Sở Thiên và Sắt Lâm Na, nên tăng thêm món lợi nữa, "Được rồi, bây giờ ta nói cho ngài biết phần thưởng cuối cùng của Thái Luân bệ hạ!"
An Đạo Nhĩ khinh miệt nhìn Sắt Lâm Na, hắn tin rằng, thứ mà mình đưa ra, tuyệt đối hấp dẫn hơn là một nữ nhân! "Ngoài những điều kiện ấy, chỉ cần ngài lấy công chúa Lôi Tư, và đem con nối dõi của công chúa làm người thừa kế, đồng thời có thể bảo đảm tận trung với Thái Luân bệ hạ, vậy thì…"
"A!" Sắt Lâm Na đã hiểu An Đạo Nhĩ muốn nói gì, lập tức sắc mặt xám xịt, một người từ nhỏ đã nhận được sự giáo dục của hoàng thất như Sắt Lâm Na sớm đã quá quen thuộc với loại việc này rồi…
"Chỉ cần ngài làm được những điều này!" An Đạo Nhĩ chém đinh chặt sắt nói: "Bệ hạ sẽ cho phép ngài ở trên lãnh thổ của mình, tạo dựng một quốc gia của mình trực thuộc Lôi Tư!"
Đón nhận cái chết hay là khai quốc quân vương, một bài toán lựa chọn đang bày ra trước mặt Sở Thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.