Dị Giới Thú Y

Chương 81: Suy tư




Nhìn con độc giác mã vẫn uể oải trong ngọn lửa, Sở Thiên nhíu mày, bệnh của các chiến mã lần này lại không hề sợ lửa? Lẽ nào thật sự không phải là dịch móng ngựa sao? Nói cách khác nó thực chất là do người gây ra sao?
Từ lần trước khi độc giác mã có chuyện, Lô Địch Tam Thế nổi trận lôi đình, giao trách nhiệm cho Bối Tư đặc phái các ma thú cao cấp ngày cũng như đêm canh giữ mã doanh, gần đây, ở mã doanh ngày nào cũng có hai ma thú cao cấp trở lên bảo vệ, hơn nữa Khố Á Tháp và Xích Diễm cũng thường xuyên đến tuần tra, cục tình báo đế quốc cũng bố trí đầy mật thám xung quanh mã doanh, chỉ cần có bất cứ chuyện gì ở đó thì những tin tình báo đó lập tức đến tay của Lô Địch Tam Thế. Quân đội ở mã doanh đều là hộ quân tinh nhuệ thuộc hoàng thất, không những binh lực hùng hậu mà còn tuyệt đối trung thành. Liệu có người thật sự có thể giờ trò ám toán với mười mấy vạn chiến mã dưới sự phòng hộ như thế này không?
Thiết kỵ của Khải Tát không thể địch lại, mà Độc giác mã chính là căn bản của đế quốc, cả đế quốc Khải Tát đã tốn không ít sức lực để bảo vệ những chiến mã này, vì vậy trong tình thế này, ngay đến ma thú cấp chín cũng không thể có khả năng tổn thương đến chiến mã?
Đau đầu, Sở Thiên hiện nay quả thực đang rất đau đầu, vừa rồi Sở Thiên lại phóng lửa, nhưng lần này lại không hề có bất cứ hiệu quả gì. Hơn nữa Sở Thiên dùng dược phẩm cấp thấp thử qua cũng chẳng hề có tác dụng.
Bệnh tình của chiến mã còn dễ nói, Sở Thiên đã sai người đi thu lấy dược phẩm Ngưu Hoàng của Khố Á Tháp, bằng lạc ấn mạnh mẽ của Khố Á Tháp, những chiến mã cấp ba này có lẽ uống thuốc xong sẽ khỏi. Tuy phải mất nhiều dược phẩm cấp chín, nhưng chỉ cần chiêu bài thượng cổ Thánh Tế Tự của mình được giữ vững thì về sau vẫn sẽ cơ hội kiếm lại.
Điều khiến Sở Thiên đau đầu thật sự là tất cả mọi chuyện từ khi hắn đến Huyễn Thú đại lục, từng chuyện đều liên quan đến nhau. Sở Thiên suy nghĩ một chút, bản thân mình hình như đang bị cuốn vào một âm mưu nào đó. Text được lấy tại Truyện FULL
Đầu tiên là chuyện Xích Diễm bị tụ huyết, theo lời của Tạp Nạp Tư, trước khi chiến đấu Xích Diễm có biểu hiện suy nhược cơ thể. Nhưng cơ thể của Cự Long Tộc có thể có bệnh không? Lại đúng vào lúc chiến đấu quan trọng nhất thì lại có bệnh? Có chuyện trùng hợp vậy không?
Còn mười vạn chiến mã mắc dịch móng ngựa? Cho dù tất cả mọi người đều tin, nhưng với một bác sỹ thú y như Sở Thiên thì biết rằng, chuyện này thực chất không thể như vậy! Hơn nữa sau khi chữa khỏi cho chiến mã thì mình ngay lập tức bị thích sát, điều này chứng tỏ điều gì? Chắc chắn là những việc làm của mình đã cản trở kế hoạch của một số người nào đó.
Tuy Sở Thiên không thể hiểu được ý nghĩa thật sự của mình với đế quốc Khải Tát, nhưng hắn cũng đoán được phần nào, Lô Địch Tam Thế có thể đem sự mạo danh Tế Tự của mình trong một thời gian ngắn thăng làm công tước đế quốc, hơn nữa lại gả muội muội cho mình, điều này chứng tỏ tầm quan trọng của Sở Thiên đối với đế quốc này. Và chính vì tầm quan trọng này mà Sở Thiên trở thành hòn đá vướng chân của một số người.
Trên đường đến núi A Cổ Lạp, Sở Thiên bị thân vương thú tộc Ba Tư Đằng chặn giết, nhưng lộ trình của Sở Thiên cả đại lục này cũng không mấy người biết, mà trong số người đó thì đáng nghi ngờ nhất chính là An Đạo Nhĩ. Còn Ba Tư Đằng thì loại trừ hắn. Vậy thú nhân tại sao lại có thể biết được hành trình của mình?
Sau khi từ núi A Cổ Lạp trở về, chính lúc Lô Địch Tam Thế chuẩn bị dấy động chiến tranh, cùng lúc đó, Sở Thiên cũng chế ra thuốc thì chiến mã lại ngã bệnh. Điều này không những làm kéo dài chiến tranh, hơn nữa còn trực tiếp ảnh hưởng đến uy tín của Sở Thiên, hoặccó thể nói là, dứt khoát làm hạ tầm quan trọng của Sở Thiên, Tế Tự mạnh nhất đế quốc!
Đem những chuyện này liên kết với nhau, tất cả đều trực tiếp hướng về phía đế quốc Lôi Tư, cũng chỉ có đế quốc đang bị uy hiếp trực tiếp như Lôi Tư mới có đủ lý do để làm những chuyện thế này. Nhưng mà Lôi Tư đã làm cách nào chứ? Năng lực của cục tình báo đế quốc không phải chỉ là hư danh, hơn nữa chiến mã và Xích Diễm đều là đối tượng được được bảo vệ quan trọng của đế quốc, nước Lôi Tư ở nơi xa xôi nghìn dặm kia sao có thể ra tay ở khoảng cách xa như vậy?
Cuối cùng, là lần Sở Thiên bị thích sát, tuy quản gia Đức Khắc của An Đạo Nhĩ xuất hiện một cách vô cùng trùng hợp, hơn nữa Đức Khắc cũng là cao thủ Kiếm Thánh cấp tám, nhưng cục tình báo lại đưa ra nhận định, hung thủ chắc chắn là một cao thủ của Tinh Linh tộc!
"Ông chủ, thuốc được mang tới rồi." Chính lúc Sở Thiên đang chau mày ủ dột thì Ba Bác Tát đem dược phẩm cấp chín đến.
Chiến mã bị bênh lần này do cách ly kịp thời, cuối cùng chỉ có khoảng hơn một vạn con xuất hiện triệu chứng bị bệnh, và những chiến mã này hiện tại đã được cách ly tại một chuồng dựng tạm thời, "Đại ca, huynh gọi người chuẩn bị một cái nồi lớn, sau đó đun một nồi nước sôi đi." Sở Thiên nhìn Ba Bác Tát đặt đống thuốc trên đất, đau lòng nói với Tạp Nạp Tư.
Một lúc sau, tất cả đã chuẩn bị xong, Sở Thiên lấy ra một bình thuốc, khẽ cắn môi, đổ vào trong nồi, thuốc của Sở Thiên đều là chiếc bình đựng mười viên thuốc, nhưng mà với một nồi lớn đường kính hơn mười mét thì mười viên thuốc này không thể mang lại hiệu quả gì. Nước sôi trong nồi vẫn trong suốt như vậy.
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!" Sở Thiên trợn mắt nhìn, con mẹ nó, lão tử lần này khuynh gia bại sản rồi, rồi dứt lòng mạnh tay đổ thêm một bình nữa, vẫn không có phản ứng gì. "Ba Bác Tát, ngươi làm đi!" Sở Thiên không đành lòng làm tiếp nữa, Ngưu Hoàng của Khố Á Tháp tuy lớn, nhưng cũng không thể dùng thế này được?
Ba Bác Tát thông cảm nhìn ông chủ một cái, sau đó ném từng bình thuốc vào trong nồi, Ba Bác Tát cũng thấy tiếc rẻ, những thứ trong này cũng có tâm huyết của hắn, ừm…. còn có phần lãi suất của hắn.
Cuối cùng, sau khi đổ hơn trăm bình, nước trong nồi đã biến thành màu vàng sậm, "Được rồi, mỗi con ngựa cho uống một bát…" Sở Thiên xua tay, để người chọn trước mấy con độc giác mã, sau đó làm thử nghiệm trước với chúng.
Một tiếng hí lên, uồng thuốc rồi, con độc giác mã vốn đang uể oải lập tức đứng dậy, các vết mụn nước lở loét trên thân nhanh chóng biến mất, hơn nữa từ mồm và mũi chúng chảy ra rất nhiều máu độc. "Phất Lạp Địch Nặc, có hiệu quả rồi!" Tạp Nạp Tư hai mắt sáng lên, vui mừng nói.
"Ha ha, đương nhiên rồi, với chút chuyện nhỏ này, sử dụng thượng cổ Tế Tự thuật thì thuốc đến đâu bệnh khỏi đến đấy." Sở Thiên bên ngoài tỏ vẻ đắc ý, trong lòng thì ruột đau như cắt, muốn chữa khỏi cho hơn một vạn chiến mã cần ít nhất mấy trăm bình thuốc như thế này! Ngay cả lão tử cũng chỉ lấy được một ngàn bình từ Ngưu Hoàng của Khố Á Tháp mà thôi! Ài… Vì danh hiệu Thánh Tế Tự, lão tử cũng đành…
Một bên thì run run, một bên thì Sở Thiên hay tay dâng tên đống dược phẩm, sau khi bận rộn cả ngày trời, tất cả chiến mã đã hồi phục lại.
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!" nhìn thấy lũ chiến mã khỏe mạnh nhảy nhót, Sở Thiên cười nói với Tạp Nạp Tư: "Đại ca, việc còn lại giao cho huynh nhé. Tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì nữa, lần này huynh đệ phải tán gia bại sản mới chữa khỏi cho chúng đấy."
"Đệ yên tâm, trước khi chiến tranh xảy ra, ta sẽ đích thân canh chừng." Tạp Nạp Tư khẽ gật đầu, nếu lại xảy ra chuyện, chỉ sợ không ai có thể chịu được sự tức giận của Lô Địch Tam Thế!
"Đúng rồi, đại ca." Sở Thiên nheo mắt, hỏi dò: "Huynh nói xem… Bệnh của các chiến mã lần này, có khả năng là do người làm không?" Mọi chuyện đều quá trùng hợp, nên Sở Thiên không thể không nghi ngờ lần này không phải thiên tai, mà là nhân họa.
"Do người làm? Không thể nào!" Tạp Nạp Tư thoáng suy nghĩ một lát, sau đó đáp: "Lần trước khi chiến mã phát bệnh, cục tình báo đã từng nghi ngờ có người giở thủ đoạn, hơn nữa đã từng điều tra nhưng không có kết quả gì, sau khi đệ chữa khỏi cho chiến mã, bệ hạ lại huy động tất cả lực lượng để bảo vệ chiến mã. Đệ xem." Nói rồi, Tạp Nạp Tư chỉ vào đội giới bị hộ thủ quân hoàng thất ở ngoài mã doanh, "Dưới sự canh phòng như vậy, không thể có người đột nhập vào mã doanh ám toán được." Tạp Nạp Tư ngừng một lát, hạ thấp giọng nói: "Hiện giờ cả mã doanh đều được cục tình báo giám sát rồi. Một tháng trở lại đây, từng người ra vào trong mã doanh đều bị dò xét kỹ càng…"
"Vậy không có khả năng là những cao thủ tuyệt đỉnh của đại lục hay những ma thú cao cấp làm ư?" Sở Thiên vẫn không từ bỏ suy nghĩ của riêng mình. Nếu như sự thật chứng tỏ rằng, chiến mã thực sự là tự nhiên bị bệnh, vậy thì chứng minh rằng trên đại lục Huyễn Thú này còn tồn tại nhưng thứ bệnh khác với trái đất, vậy thì, với một bác sĩ thú y ở trái đất như Sở Thiên còn có tác dụng gì không? Vậy địa vị hiện giờ của hắn còn được giữ vững không?
"Ha ha." Tạp Nạp Tư khẽ cười, "Phất Lạp Địch Nặc. Ngươi cũng là cao thủ tuyệt đỉnh của đại lục, đệ nói xem, dựa vào ngươi có làm được không?" Tạp Nạp Tư cảm thấy hứng thú, Sở Thiên chắc sẽ rõ chuyện này hơn mình?
"Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh!" Sở Thiên ra vẻ buồn bã, "Ài, đại ca, huynh cũng không phải không biết, Thượng cổ Thánh Tế Tự như ta tuy một thân tài nghệ, nhưng lại không thể sử dụng được…"
"A, xin lỗi." Tạp Nạp Tư cũng phát hiện mình đã phạm phải lỗi giao thiệp coq bản nhất, Sở Thiên là một trường hợp đặc biệt trong số các cao thủ, "Ta đã hỏi Xích Diễm rồi, nàng nói, tuy nàng có thể dùng sức mạnh của mình xông vào mã doanh để giết chết chiến mã, nhưng cũng không thể giống như ngươi nói, ra tay một cách êm thắm không để lại dấu vết gì để tất cả mọi người không thể phát hiện."
"Vậy…" Sở Thiên còn muốn hỏi thêm, nhưng đã bị Ba Bác Tát ngắt lời.
"Ông chủ, trong nhà còn việc cần ngài đi giải quyết ạ." Ba Bác Tát cướp lời Sở Thiên nói, đồng thời ném cho Sở Thiên một cái nhìn cẩn trọng.
"Phải, ta cũng có chút mệt rồi, cần về nghỉ ngơi." Sở Thiên đã từng bị máu Long Hoàng làm thay đổi thể trạng, tuyệt không thể có cảm giác mệt mỏi, nhưng mà, Sở Thiên chưa từng thấy bộ dạng bất thường như lúc này của Ba Bác Tát, chắc chắn là có chuyện không hay xảy ra rồi, nên Sở Thiên cũng thuận theo ý của Ba Bác Tát. "Đại ca, vậy ta đi trước nhé."
Trên đường trở về đế đô, Ba Bác Tát để hộ vệ lui lại phía sau một khoảng cách, còn mình lại thúc ngực đến gần Sở Thiên, "Ông chủ, người xem cái này đi." Nói rồi, Ba Bác Tát đưa cho Sở Thiên một bình thuốc, chỉ có điều trong đó không phải là thuốc, mà là một chất lỏng màu xanh sậm, "Đây là máu độc lúc nãy tôi lấy ở chỗ Độc giác mã."
"Những thứ máu độc này làm sao?" Sở Thiên xem xét chất lỏng trong bình, sau khi trừ độc thì việc xuất hiện máu độc là chuyện rất bình thường, nên Sở Thiên cũng không hề để ý những thứ này. "Ngươi đã phát hiện ra điều gì rồi?"
"Ông chủ, những chiến mã này không phải tự nhiên sinh bệnh, mà là bị khác người hạ độc." Lời Ba Bác Tát nói khiến người nghe phải thất kinh, nhưng hắn lấy thân phận pháp thần Vong Linh để nói những lời này, khiến Sở Thiên không thể không tin!
"Hạ độc ư?" Sở Thiên nheo mắt lại, quả nhiên không ngoài dự liệu của mình, nếu là do người làm, vậy thì, mình khẳng định đã lần nữa cản trở kế hoạch của người nào đó, xem ra an nguy của bản thân khó mà bảo đảm rồi. "Ba Bác Tát, ngươi chắc chắn chứ?"
"Không sai!" Ba Bác Tát khẳng định: "Tuy tôi chưa điều tra ra là loại độc nào, nhưng tôi thấy, trong máu độc này có chứa một trùng độc màu đen sậm!" Ba Bác Tát đã nghiên cứu mấy chục năm về trùng độc, tuy hắn hiện nay không còn pháp lực, nhưng kinh nghiệm tích lũy nhiều năm lúc này đã phát huy tác dụng.
"Ngươi đi gọi An Na và pháp sư phòng thực nghiệm, sau đó chúng ta đi viếng thăm hữu tướng đại nhân."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.