Dị Giới Thú Y

Chương 196: Hiểu lầm




Sở Thiên cảm nhận được cái chết đang đến gần, đối diện với một sức mạnh không thể kháng cự trước mặt, làm bất cứ chuyện gì cũng đều vô ích. Còn Lạp Hi Đức, chính là ma thú cấp mười có một sức mạnh cơ hồ không thể địch lại.
Nếu như không trốn được, vậy chỉ còn cách đối mặt với nó. Sở Thiên thẩn nhiên cười, nói: "Lạp Hi Đức tiên sinh, tối nay còn có rất nhiều thời gian, ngươi có thể nói cho ta trước, tại sao muốn giết ta chứ?"
Nói rồi, Sở Thiên chỉ vào huy chương Tế Tự trên pháp bào: "Đừng quên rằng, ta đã từng chữa trị cho ngươi, với thân phận của ngươi, chắc sẽ không làm những chuyện vong ân bội nghĩa chứ?"
"Vong ân bội nghĩa! Ha ha!" Lạp Hi Đức cười lớn, "Ngươi quả thực là có ơn với ta…"
Bỗng nhiên, Lạp Hi Đức biến sắc mặt, phát ra sát khí rờn rợn, thâm trầm nói: "Chính vì ngươi chữa trị cho ta, mới khiến ta ba ngày trước thiếu chút nữa linh hồn tan biến!"
Sở Thiên tặc lưỡi, nhớ ra chuyện mình để lại một mầm bệnh trong cột sống của Lạp Hi Đức.
Thân thể của Lạp Hi Đức chợt phân thành hai đoạn, thân trên từ từ bay lên, lạnh lẽo nói: "Đây chính là thuật thượng cổ Tế Tự của ngươi sao? Hừ!" Dứt lời, Lạp Hi Đức vung tay, hút Sở Thiên vào tay của mình, bóp chặt cổ Sở Thiên quát hỏi: "Ngươi nói ta có nên giết ngươi không!?"
"Buông ông chủ ra!" Ba Bác Tát quát lớn một tiếng, sau đó định phóng thích ma pháp.
"Cút ngay!"
Lạp Hi Đức dùng tay còn lại phẩy vào không khí một cái, Ba Bác Tát đã nằm mềm nhũn dưới đất.
Cổ Sở Thiên bị kẹp chặt khọt khẹt không nói được lời nào, hắn chỉ có thể giận dữ nhìn Lạp Hi Đức. xem tại TruyenFull.vn
"Ha ha, ngươi yên tâm, hắn vẫn chưa chết!" Lạp Hi Đức cười nói, "Ta thích từ từ giết người…"
Ầm! Sở Thiên bị ném mạnh xuống đất.
Nhanh chóng bò dậy, Sở Thiên kêu lớn: "Người đâu!"
"Vô dụng thôi!" Lạp Hi Đức lại hút Sở Thiên vào tay một lần nữa, nói, "Chiếc trướng này đã bị ta cách ly rồi, không có ai có thể nghe thấy tiếng của ngươi!"
Dứt lời, Lạp Hi Đức đấm thẳng một quyền vào bụng Sở Thiên, khiến hắn bị bay văng đi.
Cạch! Chính lúc Sở Thiên bay tới mép chướng, cơ hồ lại như chạm phải một bức tường vô hình, rơi thẳng xuống đất.
"Ô? Thân thể của ngươi không tồi đâu!" Lạp Hi Đức nghiêng đầu, nhìn Sở Thiên, nói: "Tuy ta không dùng lực, nhưng người nào sau khi trúng một quyền của ta mà vẫn có thể bò dậy được, trên đại lục không có mấy người!"
Sở Thiên tuy đã đứng dậy, nhưng lục phủ ngũ tạng bị đau đớn như muốn rạn nứt. Gắng gượng cơn đau, Sở Thiên bèn ẩn thân.
"Chà chà! Có ý tứ!" Lạp Hi Đức cười nói, "Thì ra Thượng Cổ Thánh Tế Tự lại là một đạo tặc! Thuật ẩn thân cũng không tệ!"
"Ta nhớ năm trăm năm trước, có một sát thủ tên Thuấn đã từng giết được một hậu duệ cấp mười! Thuật ẩn thân của ngươi rất giống của hắn!" Lạp Hi Đức chậm rãi vươn tay phải ta, "Có điều ngươi cũng ngu ngốc như Thuấn, có thể ngươi lừa được mấy tên hậu duệ cấp mười, nhưng trước mặt thượng cổ ma thú, hừ!"
Lạp Hi Đức co ngón tay lại, nắm chặt quyền: "Thu!" Sở Thiên đang định đánh lén Lạp Hi Đức, bỗng nhiên cảm thấy không gian xung quanh mình bắt đầu co rút lại. Tiếp theo đó, trong không khí dường như có một chiếc lưới vô hình, ôm trọn lấy Sở Thiên.
Bắt được Sở Thiên đang ẩn thân, Lạp Hi Đức tháo bỏ từng lớp ngụy trang trên người Sở Thiên.
"Tử Thần Trớ Chú?" Lạp Hi Đức thoáng nhìn nhuyễn giáp màu đen trên tay, và chiếc áo choàng màu đỏ, sau đó ném ngay đi.
Sở Thiên đang muốn mở không gian giới chỉ, nhưng Lạp Hi Đức không cho hắn cơ hội ấy: "Ta cũng cho ngươi nếm thử mùi vị khi bị chặt thành hai khúc!"
Lạp Hi Đức vạch tay vào không khí, tiếp theo đó, một đạo phong nhận chém thẳng về hông của Sở Thiên.
Phong hệ ma pháp sơ cấp nhất, nhưng khi phát ra từ trong tay Lạp Hi Đức lại trở nên vô cùng khủng khiếp, trong tiếng xé gió, thậm chí không gian xung quanh cũng bị méo mó đi.
"Á!" Sở Thiên kêu lên thảm thiết, ôm lấy bụng mình ngã xuống.
Tuy đao nhận của Lạp Hi Đức rất lợi hại, nhưng dù gì cũng là ma pháp sơ cấp, vẫn không đủ để chém đứt thân thể đã từng được máu Long Hoàng cải tạo qua.
Dòng máu màu vàng kim không ngừng chảy ra, Sở Thiên quằn quại đứng lên, rút mạnh con dao phẫu thuật đâm thẳng về Lạp Hi Đức, "Chết cùng lão tử đi!"
Coong! Cơ hồ như đâm vào thiết bản, dao phẫu thuật của Sở bị cong méo đi một cách kỳ dị.
Nhìn con dao phẫu thuật cong veo trên cổ Lạp Hi Đức, Sở Thiên hoàn toàn tuyệt vọng, đao kiếm bất nhập, lại có thể phát hiện thuật ẩn thân, lần này lão tử chết chắc rồi.
Nhắm mắt lại, Sở Thiên chờ đợi cái chết, "Này, để lão tử chết một cách thoải mái đi!"
Rất lâu sau, Sở Thiên phát hiện ngoài vết thương trên cổ hơi đau ra, hoàn toàn không hề có thêm sự tấn công nào khác.
Sở Thiên mở mắt nhìn.
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên kinh ngạc phát hiện, Lạp Hi Đức vừa rồi còn sát khí đằng đằng, lúc này lại đang trân trân nhìn mình, sững sờ không nói một lời nào.
"Này! Đừng ngây người ra nữa!" Sở Thiên ngang bướng nói, không hề để ý đến vết thương trên người, chỉ biết mắng người, "Ngươi… Con mẹ nó, có giết lão tử không? Đừng có ngây người đứng đó, lão tử không có tâm trạng đùa với ngươi!"
Lạp Hi Đức vẫn còn chết trân tại chỗ, nhưng hai tay lại hơi run rẩy: "Ngươi… Ngươi qua đây!"
Sở Thiên sửng sốt nhìn hắn, tên này bị sao thế nhỉ?
"Ta kêu ngươi qua đây!" Môi của Lạp Hi Đức cũng run rẩy, vươn hai tay về phía Sở Thiên, nói, "Để ta nhìn ngươi một chút!"
Thấy Sở Thiên không nhúc nhích, Lạp Hi Đức tự mình bước tới chỗ hắn, bước chân lại lảo đảo không vững.
Trên cổ Sở Thiên vẫn còn dính chút màu vàng kim, Lạp Hi Đức nhìn vết màu trên tay mình, lẩm bẩm nói: "Ta không nhìn nhầm, đây đúng là…"
Dứt lời, Lạp Hi Đức lại đưa một ánh mắt khó hiểu nhìn Sở Thiên.
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên bị Lạp Hi Đức nhìn chằm chằm, khắp người nổi đầy da gà, thầm nghĩ: "Tên ma thú cấp mười này lẽ nào lại có sở thích đặc biệt thế?"
Khuôn mặt Lạp Hi Đức lộ ra một thần sắc vừa bất ngờ lại cuồng hỉ, khẽ nói với Sở Thiên: "Xin lỗi, vừa rồi ta ra tay quá nặng rồi."
Ma thú cấp mười mà lại đi xin lỗi lão tử sao? Sở Thiên trợn tròn mắt.
Vỗ nhẹ vào vai Sở Thiên, Lạp Hi Đức than: "Hài tử, mẫu thân của ngươi là con người sao?"
Sở Thiên gật đầu, thầm nghĩ, đây không phải là phí lời sao?
"Chẳng trách huyết mạch của ngươi lại nhạt như vậy… Đến đây, ta trị thương cho ngươi trước!" Lạp Hi Đức ấn vào cổ Sở Thiên, sau đó vết thương của Sở Thiên đã nhanh chóng lành lại.
"Nhanh vậy mà đã lành rồi?" Lạp Hi Đức vui mừng cười, "Tuy huyết mạch của ngươi nhạt, nhưng lại vô cùng thuần khiết! Ha ha!"
Sở Thiên ngày càng mơ hồ hơn.
Lạp Hi Đức kéo Sở Thiên ngồi xuống, sau đó hiền từ nói: "Phụ thân ngươi vẫn khỏe chứ?"
"Rất lâu rồi ta không gặp ông ấy."
Sở Thiên đang nói thực, nhưng không ngờ Lạp Hi Đức lại hiểu lầm: "Phải rồi, thân phận của ngươi không thể dễ dàng gặp hắn được, ài, ta cũng không thể gặp hắn!"
Nói xong, Lạp Hi Đức bỗng ngẩng mặt cất một tràng cuồng tiếu: "Ha ha ha ha… Cả đại lục này đều cho rằng phụ thân ngươi không có hậu đại (hậu duệ). Nhưng không ngờ lại vẫn có ngươi, ài, Sáng Thế Thần đối với ta không bạc, đối với ta không bạc mà…"
Lúc này Sở Thiên cũng đã hiểu ra, Lạp Hi Đức chắc chắn đang hiểu lầm gì đó, hơn nữa sự hiểu lầm của hắn, có liên quan đến máu Long Hoàng! Nghĩ tới đây, Sở Thiên nheo mắt cười.
"Lạp Hi Đức tiên sinh!" Sở Thiên giằng thoát ra từ đôi tay quá mức thân thiết của Lạp Hi Đức, làm ra vẻ đơn thuần hỏi: "Ngài nói gì, ta không hiểu!"
"Năm nghìn năm rồi, chẳng trách ngươi không hiểu!" Lạp Hi Đức lại thở dài, nói, "Nói cho ngươi cũng không có gì, chi cần ngươi đừng chê bai ta là được rồi…"
Sở Thiên dốc hết sự tập trung vào tai, nghe lão quái vật đã sống vạn tuổi này tiết lộ bí mật, cơ hội này không phải lúc nào cũng có!
"Ngươi biết ta là ai không?" Lạp Hi Đức hỏi.
"Địa Ngục Cốt Long cấp mười, Lạp Hi Đức!" Sở Thiên đáp.
"Vậy ngươi có biết trước khi ta biến thành Cốt Long, ta là ai không?" Lạp Hi Đức khi nhắc tới hai chữ Cốt Long, khuôn mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
"Trong cuộc chiến tranh Long tộc năm nghìn năm trước, sau khi ta tử trận đã biến thành Địa Ngục Cốt Long!" Lạp Hi Đức cắn răng nói, " Nhưng trước lúc đó, ta là Long Hoàng của A Cổ Lạp sơn!"
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Lạp Hi Đức là cha của Long Hoàng Á Lợi Tư Thác Đức!? Sở Thiên đã hiểu thông suốt câu chuyện.
Năm nghìn năm trước, đại chiến Long tộc ở đầm Trần Nê, Lạp Hi Đức bị Hoàng Kim Long Vương Mạch Khẳng Tích đích thân chém giết, nhưng lại không chết, mà biến thành Địa Ngục Cốt Long bị Long tộc phỉ nhổ! Có điều giống với cương thi của con người, hắn cũng không bao giờ dám thừa nhận thân phận trước đây của mình, cũng không dám quay về A Cổ Lạp sơn.
Lạp Hi Đức ngày nay quay trở lại nhân gian, lại vô tình phát hiện Sở Thiên có dòng máu của Long Hoàng, lại vì máu của Sở Thiên nhạt sắc, hắn đã hiểu lầm Sở Thiên là đứa con hỗn huyết của Long Hoàng và một nữ tử loài người. Hoặc nói là, Lạp Hi Đức đã coi Sở Thiên là cháu của mình!
Con riêng của Cự Long và loài người, "thân phận" này của Sở Thiên, đã khiến một kẻ đã biến thành Cốt Long như Lạp Hi Đức cảm thấy vô cùng thân thiết, cho nên vừa rồi hắn mới thất thần đến nỗi quên đi tôn nghiêm của một ma thú cấp mười.
Đã thông suốt những chuyện này, Sở Thiên tặc lưỡi, quả thực cũng không biết làm thế nào. Tuy Sở đại thiếu gia rất vô sỉ, nhưng cũng không đến mức vì mạng sống, chuyện tùy tiện nhận một Cốt Long làm gia gia của mình, hắn vẫn sẽ không làm, cho dù con Cốt Long đó là cao thủ vô địch thủ của đại lục
Còn may, Lạp Hi Đức không gây khó dễ cho Sở Thiên: "Ài, hiện tại ta đã biến thành Cốt Long rồi, ngươi vẫn cứ gọi ta là Lạp Hi Đức tiên sinh đi!"
Sở Thiên đột nhiên rất thông cảm cho Lạp Hi Đứng, một lão đầu cô độc, rồng không giống rồng, vong linh không ra vong linh, một mình lang thang ở địa ngục và huyết luyện ngục mấy nghìn năm, có nhà không thể về, có con mà không dám thừa nhận, Cự Long hiệu lệnh thiên hạ năm xưa, Long Hoàng ở trên cao nhìn cả thiên hạ năm xưa, nay lại lâm vào bước đường này, cơ hồ Lạp Hi Đức cũng là một kẻ rất đáng thương.
Nếu như Lạp Hi Đức không dám đối diện Long Hoàng, vậy thì cũng sẽ không thể bị lộ tẩy, hắc hắc, Sở Thiên nheo mắt cười, vậy thì cứ để sự hiểu lầm tốt đẹp này tiếp tục đi!
Chỉnh lại sắc mặt. Sở Thiên bắt đầu dụ dỗ Lạp Hi Đức.
"Cái này… Lạp Hi Đức tiên sinh," Sở Thiên lộ ra vẻ áy náy nói, "Để ta chữa khỏi hoàn toàn cho vết thương của ngài đã!"
"Thương thế của ta có thể trị khỏi hoàn toàn sao?" Lạp Hi Đức ngạc nhiên hỏi, "Vậy lần trước tại sao ngươi…"
"Ha ha, ta hiểu rồi!" Lạp Hi Đức chợt hiểu, cười lớn khen ngợi Sở Thiên, "Nếu như ta gặp phải tình huống đó, cũng sẽ làm như vậy. Hài tử, ngươi làm tốt lắm! Giỏi hơn tên tiểu tử thối cổ hủ cố chấp Á Lợi Tư Thác Đức nhiều!"
Thân thể của Lạp Hi Đức lại phân tách ra một lần nữa, để Sở Thiên nhìn thấy cột sống của hắn.
Quả nhiên, miếng xương lần trước Sở Thiên dùng thủy tinh thay thế đã bị vỡ nát.
Lần này Sở Thiên đã thật sự chân thành muốn chữa trị cho Lạp Hi Đức, sau đó coi hắn là chỗ dựa vững chắc cho mình sau này, cho nên việc chẩn đoán cũng đã tỉ mỉ hơn nhiều.
Ném miếng xương đã bị vỡ nát đi, Sở Thiên xem xét lại chỗ vết thương gãy, hỏi: "Vết thương của ngài là do ai làm? Dựa vào thực lực cấp mười của ngài mà không thể tự hồi phục được?"
"Mạch Khẳng Tích!" Lạp Hi Đức nghiến răng nói, "Ta bị lãnh vực của hắn chém đứt!"
"Lãnh vực?" Sở Thiên ngạc nhiên hỏi, "Lãnh vực của Mạch Khẳng Tích không phải là phong ấn sao? Sao có thể chém đứt thân thể của ngài được?"
"Ha ha." Lạp Hi Đức hiền từ nhìn Sở Thiên cười, "Hài tử, phong ấn chính là thứ mà con người vô tri tự mình gọi bừa thôi!"
Trong mắt Lạp Hi Đức, Sở Thiên là con riêng của Long Hoàng, tự nhiên cũng không thể được biết nhiều bí mật của Long tộc, bèn kiên nhẫn giải thích: "Bản thân có huyết mạch của Long Thần, ngươi cần phải nhớ, Cự Long tộc chúng ta là chủng tộc cao quý nhất đại lục, còn sức mạnh của chúng ta, cho dù là thời kỳ thượng cổ, cũng không hề thua kém với thần kỹ của chúng thần!"
Sở Thiên nheo mắt lại, nếu như hắn có máu Long Hoàng, vậy sức mạnh của Long Hoàng có phải cũng được kế thừa không?
Lạp Hi Đức tiếp tục nói: "Lịch đại Long Hoàng của Cự Long tộc chúng ta, đều có sức mạnh thao túng thời gian! Đây chính là lãnh vực của Long Hoàng!"
"Ta biết, ở Hoàng Kim thành, ta đã từng thấy Long Hoàng sử dụng thời gian cấm cố!" Sở Thiên nói.
"Hừ!" Lạp Hi Đức khinh thường hừ một tiếng, tức giận nói: "Á Lợi Tư Thác Đức là tên phế vật không làm nên trò trống gì, đã năm nghìn năm rồi, hắn vẫn chỉ có thể sử dụng thời gian cấm cố đơn giản nhất!"
Mắng Long Hoàng xong rồi, Lạp Hi Đức giải thích cho Sở Thiên, "Thời gian cấm cố chỉ là một chiêu thức đơn giản nhất trong lãnh vực của Long Hoàng. Chẳng qua có thể làm thời gian trong lãnh vực ngừng lại mà thôi! Nhưng lãnh vực Long Hoàng cao cấp, có thể tự do thao túng thời gian!"
"Vậy lãnh vực của Mạch Khẳng Tích là gì?" Sở Thiên hỏi.
"Thuộc tính của Hoàng Kim lãnh vực, là thao túng không gian!" Lạp Hi Đức phẫn hận nói, "Năm xưa Mạch Khẳng Tích chính là dùng không gian chém đứt ta."
Sở Thiên ngạc nhiên nói: "Mở ra đường không gian nhiều nhất chỉ có thể chuyển ngài đi đến chỗ khác, sao có thể chém đứt cơ thể của ngươi?"
"Ha ha." Lạp Hi Đức hiền hòa vỗ vai Sở Thiên, cười nói, "Mạch Khẳng Tích sớm đã luyện đến cảnh giới cao nhất rồi. Sự điều khiển không gian của hắn đã đạt đến mức có thể phát ra tùy ý. Lúc đó, hắn chế định một pháp tắc lãnh vực, quy định cơ thể trên của ta chuyển đến địa ngục, còn nửa thân dưới ở lại nhân gian."
Nói rồi, Lạp Hi Đức chỉ vào hông của mình: "Đường ra vào hai không gian, chính là đây!"
Thở dài một hơi, Lạp Hi Đức tiếp tục nói: "Pháp tắc không gian là do Sáng Thế Thần chế định, không ai có thể vi phạm, cho nên ta tự nhiên sẽ trở thành hai đoạn."
Sở Thiên tặc lưỡi, cuối cùng cũng đã cảm nhận được sự khủng khiếp của ma thú cấp mười. Nếu lãnh vực của Mạch Khẳng Tích đủ lớn, có thể bao trùm toàn đại lục, sau đó chuyển một nửa đại lục đến không gian khác, một nửa để lại, vậy thì, hắn há chẳng phải có thể hủy diệt cả một đại lục và tất cả chủng tộc trong nháy mắt sao!?
Thấy Sở Thiên không nói gì, Lạp Hi Đức còn tưởng rằng Sở Thiên bị thực lực của Mạch Khẳng Tích làm cho chấn động, bèn cười lớn nói: "Hài tử, ngươi không cần lo lắng, tuy năm xưa Mạch Khẳng Tích giết được ta, những hắn cũng không được sống dễ dàng gì!"
Lạp Hi Đức cười lạnh nói: "Chủ nhân của lãnh vực Long Hoàng không phải dễ đối phó đâu. Hừ, trước khi chết, ta đã dùng thời gian nghịch lưu, biến Mạch Khẳng Tích thành hình dạng lúc mới sinh ra, đáng tiếc, nếu lãnh vực của ta nhanh chút nữa, thì người chết chính là hắn!"
Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Sở Thiên thầm nghĩ: "Nếu ngươi nhanh chút nữa, vậy há chẳng phải biến Mạch Khẳng Tích thành bào thai sao?"
Lúc này, việc chẩn đoán của Sở Thiên cũng đã kết thúc.
Thấy Sở Thiên đã nói chuyện lâu rồi mà vẫn chưa chữa trị, Lạp Hi Đức nói: "Thương thế của ta rất khó trị sao? Nếu không được thì thôi, hiện tại ta với bộ dạng này, trên đại lục cũng không có mấy người là đối thủ của ta rồi!"
Thôi? Làm sao mà thôi được? Không chữa khỏi cho ngươi, lão tử tương lai dựa vào ai để đánh nhau? Nghĩ tới đây, Sở Thiên nheo mắt hỏi: "Lạp Hi Đức tiên sinh, ngài có ngại khi mình thấp hơn một chút không?"
"Thấp hơn?" Lạp Hi Đức nghi hoặc nhìn Sở Thiên.
Sở Thiên giải thích: "Theo như ngài vừa nói, Mạch Khẳng Tích dùng pháp tắc không gian của Sáng Thế Thần chém ngài làm đôi, còn hiện tại ngài không có cách nào khiến vết thương tự lành, e rằng trên vết thương này còn lưu lại sức mạnh của pháp tắc không gian…"
"Ngươi muốn cắt một đoạn thân thể của ta?" Lạp Hi Đức cả kinh nói, "Ngươi thật sự có thể làm được?"
Sở Thiên nheo mắt cười: "Có chút phức tạp, nhưng ta vẫn có thể làm được!"
Lạp Hi Đức nhìn Sở Thiên, quyết định tin tưởng "cháu" của mình.
"Được! Ngươi ra tay đi!"
Sở Thiên mỉm cười, sau đó hai mắt hấp hé mở ra, quát nhẹ một tiếng rồi bắt đầu thao tác phẫu thuật nhanh như thiểm điện.
Cắt bỏ phần có hàm chứa sức mạnh không gian, yêu cầu duy nhất của cuộc phẫu thuật là nhanh! Cắt một đoạn huyết quản, cần phải nối lại trước khí máu phun ra, đoạn xương bị cắt, cũng cần nối lại trước khi dịch tủy chảy ra…
Dần dần, hai tay Sở Thiên xuất hiện các tàn ảnh, đã không thể nhìn rõ bằng nhãn lực của người thường nữa.
Tia sáng màu vàng kim nhạt không biết xuất hiện trên cánh tay Sở Thiên từ lúc nào, Lạp Hi Đức nhìn thấy vậy vô cùng vui mừng.
Không biết bao lâu sau, Sở Thiên vỗ tay, lau những giọt mồ hôi trên trán, nói: "Xong rồi!"
Lạp Hi Đức vốn dĩ vô cùng cao lớn, dù sau khi mất một đoạn thân thể, khí thế vẫn hiên ngang lẫm liệt, không thấy bất cứ sự khó chịu nào trên cơ thể, Sở Thiên sau khi lấy đi đoạn thân thể có pháp tắc không gian, Lạp Hi Đức chậm rãi khép hai tay lại, một tia sáng trắng ngoét vụt qua, Lạp Hi Đức cười nói: "Ha ha, sức mạnh của ta đã được khôi phục như xưa rồi."
Vỗ mạnh vào Sở Thiên, Lạp Hi Đức cười nói: "Hảo hài tử! Thật không khiến huyết mạch Long Thần mất mặt!"
Sở Thiên xoa xoa bên vai bị vỗ đau điếng, bỗng nhớ tới một chuyện, bèn hỏi: "Lạp Hi Đức tiên sinh, ba năm trước ở Lạc Nhật sơn mạch, khi ngài và Mạch Khẳng Tích chiến đấu, cơ thể vẫn chưa hồi phục, lần này, ai lại có thực lực đả thương ngài?"
"Ngươi từng nghe qua cái tên Địch Á Lạc chưa?" Lạp Hi Đức nói.
Sở Thiên kinh hãi: "Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh! Tối qua ta vừa cứu Địch Á Lạc! Sớm biết đối thủ của hắn là ngài, ta đã không cứu hắn!"
"Ngươi cứu hắn?" Lạp Hi Đức ngạc nhiên nói: "Không thể nào, vết thương của ta lúc đó vẫn chưa hồi phục, có thể sống gặp ngươi đã là khó rồi, vốn không có hơi sức đâu để đả thương Địch Á Lạc!"
Trầm ngâm một lát, Lạp Hi Đức hỏi: "Thương thế của Địch Á Lạc thế nào?"
"Rất nặng, nếu như không có ta, hắn sẽ chết chắc!" Sở Thiên giải thích, "Trên cổ hắn có một vết thương do ma thú cắn."
"Lại có ma thú cắn thương Địch Á Lạc sao?" Lạp Hi Đức cau mày lại.
Sở Thiên tiếp tục nói: "Nhìn từ miệng vết thương, có lẽ hắn bị một ma thú nào đại loại như lang cẩu cắn."
"Lang cẩu?" Trên đại lục vốn không có lang cẩu cấp mười… lẽ nào…!" Lạp Hi Đức biến sắc mặt, ngẩng đầu nhìn vầng trăng đỏ trên cao, sau đó vội vàng nói, "Hài tử, để không liên lụy đến ngươi, ta đi trước đây, ngươi cũng nhanh chóng rời khỏi đại thảo nguyên đi, nơi này rất nguy hiểm!"
Dứt lời, Lạp Hi Đức biến mất, còn Sở Thiên đang rất mơ hồ, nhìn bộ dạng của Lạp Hi Đức, chắc chắn là đã nghĩ đến một nhân vật vô cùng lợi hại, nhưng trên đại lục còn có người nào, có thể giết Địch Á Lạc, dọa cho Lạp Hi Đức chạy mất…"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.