Edit: Jenny
Beta: Sakura
Người lưu trú tại trấn Clayton trong thời gian dài đều biết, trên trấn thường xuyên có đội hộ vệ đi tuần tra. Dám ở trên trấn động thủ, so với tự tìm chết khôn khác là bao.
Nhân khẩu tăng lên, kéo theo trình độ sức mạnh vũ lực trung bình của cư dân cũng tăng lên rõ rệt. Lại thêm láng giềng hòa thuận hữu hảo, quan hệ hòa hợp, mặc kệ là ai xảy ra chuyện, nhìn thấy đều sẽ giúp một tay.
Edward không biết cư dân ở trấn nhỏ tương thân tương ái, trời còn chưa tối hẳn liền động thủ ngay bên đường, nhất thời chọc phải tổ ong vò vẽ.
Nghe thấy tiếng kêu cứu, nhóm pháp sư lập tức xuất ra pháp trượng chi viện.
Kiếm Sĩ đi ngang qua, sau khi nhìn thấy, không nói hai lời liền ra tay.
Còn có vài cư dân không hiểu kiếm thuật, không biết pháp thuật, nhìn thấy có người ám sát liền quay đầu chạy, dự định tìm đội hộ vệ đưa đến.
Mọi người đồng tâm hiệp lực, không bao lâu đã đánh nhóm đạo tặc gây sự nằm dưới đất.
Mắt của Edward muốn nứt ra, như thế nào nghĩ mãi cũng không hiểu, tại sao Clayton lại có nhiều người thích lo chuyện bao đồng như vậy.
Đổi lại là những địa phương khác, nhìn thấy có người đánh nhau, lĩnh dân sẽ chỉ cách thật xa, sợ liên lụy đến bản thân.
Đang lúc cân nhắc, đội hộ vệ đuổi tới, mang nhóm đạo tặc đi khỏi. Biểu tình Edward âm trầm, bĩu môi, “Xem như anh ta may mắn!”
Trở lại gian phòng ở quán trọ, Edward không còn duy trì vẻ ngoài trấn định được nữa, lộ ra thần sắc sầu lo.
Kế hoạch đào người đã thất bại rồi. Từ tình hình tiếp xúc với mục tiệu mà xem xét lại, năm người họ không có chút ý tứ muốn đổi việc nào. Có lẽ ngay từ lúc bắt đầu, đối phương chỉ muốn đùa giỡn với lão.
Mời không thành, đổi lại lúc khác ép buộc người đi, nhưng biện pháp này lại không làm được ở Clayton.
Trên đường có đội hộ vệ đi tuần. Hô to một tiếng “Cứu mạng” lâp tức có vô số Kiếm sĩ, Pháp sư ra tay. Lão chỉ mang vài người đến Clayton, căn bản không đủ dùng.
Nghĩ đến rất nhiều phương án, sau đó từng cái bác bỏ, kết quả là vẫn không có đầu mối.
Edward dần dần mất đi bình tĩnh, mắng to, “Cái địa phương rách nát gì đây!”
Lão cực kỳ nghẹn khuất, nhưng chính vì không được biện pháp, thế là càng thêm nghẹn khuất.
“Như thế này không có cách về báo cáo, nghĩ cho được một biện pháp …” Edward rất rối loạn, tránh không được có chút vội vàng xao động.
Đột nhiên, sau lưng có tiếng xé gió vang lên.
Edward đang chìm trong mạch suy nghĩ, phản ứngcó chút chậm. Đợi đến khi lấy lại tinh thần thì đã muộn.
Mặt bên phải bị một vết chém, bụng bên trái bị đâm một nhát. Sau khi rút dao găm ra, máu ở phần bụng không ngừng chảy.
Edward vừa sợ vừa giận, che vết thương mạnh mẽ thối lui, vừa lớn tiếng quát hỏi, “Rốt cuộc là ai!”
Tập trung nhìn vào, lập tức ngơ ngẩn.
Đạo Tặc, che mặt, hai người, thân hình cực kỳ quen mắt. Cầm ngược dao găm, trong mắt lóe hồng quang, lý trí hoàn toàn không có.
—— Đây là thủ hạ mà lão phái đi ám sát Haydn, vừa bị hộ vệ đội áp giải đi, tại sao lúc này lại xuất hiện ở trong phòng của lão!
“Ngạc nhiên không? Kinh hỉ không?” Alice lơ lửng giữ không trung, thản nhiên nói, “Đã có gan ám sát cư dân của trấn Clayton, vậy thì cho người tự mình nếm thử tư vị bị ám sát.”
Thuấn gian di động! Pháp sư Không gian!
Sắc mặt Edward khó coi, rốt cục kịp phản ứng, những người này chạy vào phòng như thế nào.
Nhưng … kẻ này là ai? Sao có thể điều khiển người di chuyển? Cái này cần hao phí bao nhiêu Ma lực đây!
Không đợi lão suy nghĩ, hai tên Đạo Tặc một trái một phải đã đánh tới lão.
Edward xanh mặt, bắt lấy cổ tay của một người trong đó, đoạt lấy con dao.
Vừa tóm vừa lôi kéo, trong chớp mắ đã chế trụ được một tên. Tiếp đó dùng dao găm ngăn trở lưỡi dao của tên còn lại, hung hăng đá người văng ra.
Tên đạo tặc bị bắt còn muốn giãy dụa, Edward dựng thẳng cổ tay đánh xuống, đánh bất tỉnh.
Tên còn lại không khuất phục, lần nữa xông lên phía trước.
Edward đá trúng bắp chân đối thủ, trong nháy mắt chế trụ được hắn. Sau đó dùng cùng một cách, đánh hắn bất tỉnh.
“Cô đã làm gì với bọn họ?” Edward quát hỏi.
“Thất hồn chú, sau khi trúng chiêu không phân rõ địch ta, pháp thuật sẽ mất đi hiệu lực sau một giờ.” Alice nói.
“Côlà ai? Dám tự tiện xông vào phòng người khác!” Edward chất vấn.
Alice chống cằm cười khẽ, “Trước khi đào chân tường, ngay cả ông chủ là ai, dáng dấp ra sao, đều không điều tra rõ ràng sao?”
Tóc bạc mắt đỏ, khoảng chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt tinh xảo.
Yết hầu của Edward căng chặt, chợt tỉnh ngộ, vị trước mặt này chính là chủ nhân của hiệu thuốc Alice, đồng thời cũng là Lĩnh chủ của Clayton.
“Đó là một hiểu lầm.” Lão cứng nhắc nói.
“Xì xì.” Alice cười, “ Chờ một lát tôi giết ông, cũng nói một câu ‘Là hiểu lầm’, ông cảm thấy thế nào?”
Edward, “...”
Lão cảm thấy rất chẳng ra sao cả.
“Trước đêm nay, mang theo thủ hạ rời khỏi Clayton. Đời này kiếp này, vĩnh viễn không được phép bước vào. Kẻ nào trái lệnh giết không tha, đã nghe rõ chưa?”
Lúc nói chuyện, áp lực ma pháp khủng bố theo đó áp xuống.
“Phốc.” miệng Edward phun máu tươi, khuôn mặt trắng bệch, cả người thoáng già đi vài tuổi.
Lão đội lấy áp lực, khó khăn từ trong kẽ răng nặn ra vài chữ, “Rõ, hiểu rõ rồi.”
“Tự mình chuốc lấy.” Alice cười giễu một tiếng, biến mất không thấy nữa.
Edward co quắp ngồi dưới đất, vẻ mặt hốt hoảng, lặp đi lặp lại nhắc tới, “Thật là đáng sợ... Không nên trêu chọc cô ta, thất sách...”
**
Giải quyết hết phiền phức, Alice sảng khoái trở lại phòng thí nghiệm.
Trong phòng, nhóm Dược tề sư nhóm tốp năm tốp ba tụ tập ở một chỗ, an ủi lẫn nhau.
“Bữa tối miễn phí không còn rồi.” Laila thương tiếc nói.
“Ăn cơm thì ăn cơm thôi, sao lại đề cập tới chuyện đổi việc làm gì? Lần này thì tốt rồi, cơm ăn không xong rồi.” Gellmann hết sức tiếc nuối.
“Mời vài bữa cơm, tặng mấy lần lễ, liền vội vàng đào chân tường, khó trách sẽ thất bại.” Haydn nhịn không được lắc đầu.
Isaias thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng tự nhủ, các ngươi lừa người ta vào chỗ chết, còn không biết xấu hổ nhắc đến?
Khóe mắt thoáng nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, anh lập tức trở nên nghiêm túc đứng lên, “Thời gian nghỉ ngơi kết thúc, tôi đi luyện tập thuốc Ma lực.”
Dứt lời xoay người rời đi, không hề do dự.
Bốn người còn lại thì thầm rỉ tai nhau, “Anh ta luôn luôn không hòa đồng như vậy. Biết rõ mọi người đềi đi ăn chực, chỉ mỗi anh ta không nhận lời mời.”
“Kỳ thật Edward người còn có thể, mời đồ vật ăn ngon, tặng lễ vật thực sự.”
“Chính là người có chút ngu ngốc, rõ ràng là đang đào chân tường, cũng không nói là không phải.”
“Lòng dạ cũng không rộng rãi. Mời chào không thành, lại có thể sai khiến sát thủ. Sau này còn ai dám đến hiệu thuốc Mia? Không sợ lúc từ chức rời đi, bị sát thủ lau cái cổ sao!”
Mọi người nghị luận sôi nổi, đột nhiên phía sau vang lên 1 giọng nói, “Không nghĩ đến nha, hóa ra mọi người có cách nhìn với Edward cũng không tệ.”
Bốn người họ, “…”
Bọn họ tràn đầy mưu cầu sống sót, vội vàng nhanh nhẹn sửa lời.
“Cô chủ không sa thải, tôi liền không rời đi! Tôi muốn cả đời này làm việc cho Hiệu thuốc Alice!”
“Edward chỉ là giả vờ hiền lành, nào so được với cô chủ hòa ái dễ gần?”
“Người này quá là ngu xuẩn! Vốn không tưởng tượng được, làm việc dưới trướng của hắn sẽ ra bộ dạng gì.”
Bốn người đồng tâm hiệp lực đem Edward ra phê bình một trận, sau đó nhanh chóng tản ra, ngoan ngoãn về bàn làm việc chế dược, đầu cũng không quay lại.
# chỉ cần chúng ta làm bộ không phát hiện, cô chủ liền không có nghe thấy bàn tán trước đó! #
“Bọn nhóc này... Thông minh quá mức rồi.” Giọng Alice mang theo bất đắc dĩ.
“Bộp!” Một ống nghiệm không được cầm chắc, rơi trên mặt đất vỡ nát.
“Phanh ——” Thêm 1 nguyên liệu điều chế sai, thuốc chế ra nổ tung.
Còn có một người không biết mân mê cái gì, thuốc làm ra lại là màu xanh sẫm, màu sắc khả nghi, còn “sùng sục” nổi bọt khí.
Alice, “...”
Mắt thấy nhân viên thần sắc bối rối, ánh mắt thỉnh thoảng hướng đến chỗ của mình, nàng thở dài, tuyên bố, “Tôi đi ra ngoài một chuyến, mọi người làm việc cho tốt.”
Bốn người như trút được gánh nặng, biểu lộ thoải mái hơn rất nhiều.
**
Từ khi ném chính vụ cho Ryan (Quản gia của Phủ đệ lĩnh chủ), Alice cũng không lại nhặt về. Lúc này nhàn rỗi không chuyện gì, cô dứt khoát đi đến Viện bán đấu giá Vera dạo chơi.
Trong phòng hội nghị, George đưa ra hai danh sách, phía trên chi chít đầy các chữ viết.
“Nhiều như vậy?” Alice kinh ngạc.
“Trên thực tế, tôi đã sàng lọc ra một số.” George nói gần nói xa mang theo chút bất đắc dĩ, khóe miệng lại điên cuồng giương lên.
“Thương phẩm do ngài chính tay chế tác, chất lượng thực sự tốt.”
“Lại thêm Tam điện hạ thỉnh thoảng nói tốt, khách hàng mong muốn ngài định chế trang bị càng ngày càng nhiều.”
“Cuối cùng đã có kinh nghiệm.” Alice tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Trên thực tế, cách nói này đối Hoàng tộc là bất kính.
Nhưng mà trong phòng chỉ có hai người, vị này lại là dũng sĩ đột nhập vào phòng ngủ của Hoàng tử, George xem như bản thân cái gì cũng đều không nghe thấy. Ông hắng giọng một cái, trấn định tự nhiên nói, “Ngài có thể từ bên trong mà chọn công việc yêu thích.”
Alice quơ quơ danh sách, hỏi, “Trong đây có nhân vật nào khó chơi không? Ví dụ như không tiếp nhận công việc định chế, sẽ sinh hờn dỗi đại loại?”
George cười, “Có, nhưng bọn họ không dám.”
Vòng xã giao đã truyền khắp, nếu có ai dám tìm đến Viện đấu giá Vera gây phiền phức, sáng sớm hôm sau tỉnh lại, tóc có thể bị cắt đứt, trên mặt có thể bị vẽ con rùa đen.
Đến mức vào lúc nào, đầu bị chặt xuống, vậy cũng khó mà nói.
Sau khi nghe thấy lời đồn, người nào còn dám ỷ vào thân phận quý tộc mà khoe khoang? Mỗi lần gặp George, đều là dáng vẻ khúm na khúm núm.
Lúc gửi xin định chế, các khách hàng không có chỗ nào mà không liên tục nhắc nhở, “Đại sư không nguyện tiếp nhận công việc cũng không sao, vui vẻ là quan trọng nhất.”
“Thu thập một trận, cuối cùng cũng thành thật rồi.” Alice hết sức vui mừng. Nàng cẩn thận xem danh sách, rất nhanh đem 2 trang giấy đều nhìn qua một lượt.
George kịp thời nhắc nhở, “Đoàn kỵ sĩ thứ ba có số hàng này cần dùng gấp, thù lao đưa ra tương đối hậu hĩnh, ngài có thể cân nhắc 1 chút.”
Alice nhìn lướt qua, phát hiện Đoàn kỵ sĩ thứ ba đại tài khí thô, vật liệu hứa hẹn quả thật không tệ, không khỏi hào hứng, “Trường mâu, tấm khiên, áo giáp, thiết bị tiêu chuẩn đều đặt trên trăm bộ, đây là muốn phát động chiến tranh chứ?”
George nghĩ nghĩ, “Cho là vậy đi. Đoàn kỵ sĩ thứ ba ít ngày nữa sẽ xuất binh, thảo phạt trấn Clayton, hiện giờ đang làm công tác chuẩn bị.”
Alice, “... Ông mới vừa nói cái gì? Muốn thảo phạt nơi nào?”
“Clayton.” George nhấn giọng từng chữ rõ ràng, một chút cũng không giống là hiểu lầm.
“Tại sao?” Alice mặt không biểu tình.
George không hiểu vì sao đại sư đột nhiên thay đổi sắc mặt, “Ngài còn nhớ điện hạ Michelle không?”
“Nhớ. Chưa nhận được trang bị định chế, liền vội vã rời khỏi.”
“Đại điện hạ rời khỏi Vương đô, chính là vì đến Clayton thị sát.” George giải thích.
“Theo lý mà nói, vừa đi vừa về, lại thêm thời gian tuần tra, như thế nào thì 4 tháng cũng đều đã đủ. Nhưng hiện nay đã nửa năm trôi qua, điện hạ Michelle vẫn chậm chạp chưa về.”
“Bệ hạ phái người lục soát, kết quả ở trên đường phát hiện mảnh nhỏ quần áo của Đại điện hạ, cùng với vài hộ vệ bị đánh gục.”
“Cho nên?” Đáy lòng Alice ẩn ẩn dâng lên dự cảm chẳng lành.
“Tam điện hạ cho rằng, Đại điện hạ tại trấn Clayton đã có phát hiện kinh người, vì vậy trên đường trở về mới bị tập kích. Tìm không thấy người, chứng tỏ có thể đã bị sát hại. Ngài ấy muốn dẫn đầu Đoàn kỵ sĩ số ba, thảo phạt Clayton, báo thù cho Đại điện hạ.” George giải thích một mạch.
Alice, “...”
Người ngồi trong nhà, tiếng oan từ trên trời rơi xuống. Đây cũng quá vô sỉ, quá không coi trọng rồi!
“Hắn làm sao biết là chuyện xảy ra trên đường trở về? Sẽ không thể bị tập kích lúc trước khi đến Clayton?” Alice cười lạnh.
George miệng đóng chặt.
Alice hạ mắt, suy nghĩ chốc lát, khóe miệng bỗng nhiên giương lên dáng cười trào phúng, “Cũng đúng, là hắn phái người ám sát, cho nên rất rõ ràng là chuyện xảy ra trên đường trở về.”
George, “...”
Ông cúi đầu xuống, nghiêm túc nghiên cứu gạch lót sàn, để tránh không cẩn thận nói sai lời.