Edit: Theresa Thai
Beta: Sakura
Cứ một lát lại đổi hướng, một lát lại đổi hướng, bất tri bất giác, Nicole đã không phân rõ được mình rốt cuộc đang ở đâu, chỉ biết đã cách Clayton càng ngày càng xa.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Sắc trời dần dần sáng lên, đi đường suốt đêm, Nicole rốt cuộc mệt mỏi. Cô dừng lại nghỉ ngơi, thuận tiện lấy bánh mì trắng trong không gian giới chỉ ra gặm.
Đại khái là bởi vì chuẩn bị quá sớm, bánh mì không còn tươi như mới ra lò, có chút khô, hơi khó ăn.
Nhưng mà những này so với thu hoạch của cô, liền không tính là gì.
Nicole vừa gặm bánh mì, vừa điên cuồng tính toán, sau khi bán trang bị phép thuật và quyển trục thuấn di rồi, mình có thể kiếm được bao nhiêu, sau khi có tiền, mình sẽ tiêu thế nào.
Là tìm một chỗ ẩn cư, an toàn qua nửa đời sau, hay là thống thống khoái khoái xài hết, rồi tìm một chỗ kiếm lại.
Suy nghĩ hỗn loạn, cô càng thấy xoắn xuýt.
Lúc này, một giọng nữ hơi quen tai vang lên, “Tìm được cô rồi.”
Trong giọng nói ẩn chứa nộ khí, giống như đang tức giận.
Nicole chậm chạp ngẩng đầu, khuôn mặt ngốc trệ, như không dám tin.
Chính bản thân cô cũng không biết mình đang ở đâu, đối phương làm thế nào mà tìm được?
Nicole đang ở sâu trong lòng gầm thét.
Nháy nháy mắt, xem đi xem lại, người trước mặt này vẫn không biến mất. Cô không thể không đối mặt với hiện thực —— không phải ảo giác, cô chủ đã đuổi tới rồi.
Vì sao nhanh như vậy? Nicole trăm mối vẫn không có cách giải.
Trong đôi mắt Alice lóe lên hàn quang, “Có gì muốn giải thích không?”
Trong chớp nhoáng này, Nicole nghĩ rất nhiều. Cuối cùng, môi cô mấp máy, gần như thì thầm, “Thật xin lỗi...”
Cũng không phải cô thật sự cảm thấy mình làm sai, mà là tình thế mạnh hơn người, không thể không cúi đầu.
Alice thờ ơ. Xin lỗi hữu dụng, còn cần cảnh sát làm gì?
Cô lạnh lùng nói, “Ta cho cô hai sự lựa chọn.”
“Thứ nhất, bồi thường gấp 10 lần giá trị vật phẩm đã trộm, lúc nào trả hết, lúc đó tự do. Trong thời gian đó, ta sẽ để lại ấn ký phép thuật trên người cô, nếu còn không thành thật, sau lưng làm chút động tác nhỏ, giết không tha.”
“Thứ hai, bị ném vào dãy núi U Minh, có thể sống hay không toàn xem vận khí. Nếu cô có bản lãnh sống sót mà đi ra ngoài, món nợ này có thể xóa bỏ.”
Gấp mười? Mắt Nicole tối sầm lại, suýt ngất đi.
Phải biết, cô đã lấy 3 món trang bị phép thuật, 30 quyển trục phép thuật. Nếu đơn giá của trang bị phép thuật tính theo giá 200 đồng vàng, đơn giá quyển trục tính theo 50 đồng vàng, đó chính là 2100.
Lại nhân với 10, là 21000 đồng vàng, đây là số lượng cả đời cô cũng không trả hết.
Nhưng mà, tiến vào dãy núi U Minh cũng không tốt hơn chỗ nào. Bên trong ma thú cấp cao đông đảo, tùy tiện xuất hiện một con, là có thể xé nát cô.
Trong nháy mắt, Nicole rất muốn mặc kệ, liều chết phản kích. Nhưng nhớ lại lời đồn liên quan tới Lãnh chúa Alice, cô lại cố gắng kiềm chế cơn xúc động, rất sợ chuyện không có đường sống quay lại.
Huống chi, đối phương có thể ở trong khoảng thời gian ngắn tìm được cô, dám một mình đuổi tới, bản thân đã nói lên thực lực cường hãn.
Suy tư một lát, trong lòng cô hơi động, hỏi lại, “Nếu tôi chọn cái thứ hai, thật sự có thể xóa bỏ?”
“Đương nhiên.”
“Tôi chọn đi dãy núi U Minh.” Nicole lấy hết dũng khí.
“Được.” Alice vươn tay, “Trả đồ đã trộm ra đây.”
Nicole ngoan ngoãn ném không gian giới chỉ ra.
Trong không gian giới chỉ, món trang bị phép thuật và 30 quyển trục thuấn di đều ở đây.
Alice thô thô nhìn lướt qua, bắt lấy cổ tay Nicole, mang theo cô ta thuấn di đến trên không dãy núi U Minh.
Tiện tay quăng ra, Nicole từ trên không trung rơi xuống, đập trúng cành cây.
“Kế tiếp là chết hay sống, liền nhìn chính cô.” Trước khi biến mất, Alice nói cho cô ta, “Đây là khu vực cấm phép duy nhất trong dãy núi U Minh, chúc cô may mắn.”
Nghe vậy, sắc mặt Nicole đại biến, vội vã móc quyển trục thuấn di ở trong ngực ra.
Quyển trục này là cô mua, cũng là lực lượng để cô chọn tiến vào dãy núi U Minh. Cô đầy lòng cho rằng, đợi Alice đi khỏi, liền xé quyển trục phép thuật, chính mình liền có thể rời đi, không nghĩ tới lại bị ném vào khu vực cấm phép!
Cấm phép, cấm chỉ hết thảy phép thuật, bao gồm thuấn gian di động.
Nicole cầm quyển trục nhìn kỹ, phát hiện pháp trận vốn mang ánh hào quang sáng ngời, đã trở nên ảm đạm không ánh sáng. Tựa như là... Tạm thời không có cách nào sử dụng.
Thấy thế, cô không kìm được rống to, “Cô quay lại đây! Tôi hối hận, tôi muốn chọn lại!”
Đáng tiếc mặc kệ kêu thế nào, đều không có ai trả lời.
Một Pháp sư, muốn sinh tồn trong khu vực cấm phép, thoát khỏi miệng của vô số ma thú... Nicole tâm lạnh như nước, lần đầu tiên hối hận, mình không nên đùa nghịch tiểu thông minh.
**
Với khách hàng, tiệm trang bị tạm nghỉ bán một ngày, sau đó lại buôn bán bình thường, thì cũng không có gì khác biệt.
Thay đổi duy nhất đại khái là, một nhân viên trong đó đã thay đổi. Nhưng mà... Làm việc ah, điều động quá bình thường.
Cửa hàng tự dưng tạm nghỉ bán, trong lúc được nghỉ cô chủ tìm đến, Nicole đột nhiên nghỉ việc, Spears ẩn ẩn phát hiện không thích hợp, nhưng cô không nói gì, an phận làm việc.
Dần dần, cô chủ lại thuê thêm 4 nhân viên có thực lực bình thường, nói là việc buôn bán quá tốt, ít người không làm xuể.
Spears đoán được ý đồ chân thật là để họ giám sát lẫn nhau, nhưng vẫn cười đồng ý.
Áp suất thấp xoay mấy ngày, đợi đến nhân viên mới đi làm, vào cương vị, mới chậm chạp tiêu tán.
Spears như trút được gánh nặng. Cô cũng không muốn bởi vì sai lầm của người khác mà vứt bỏ một công việc tốt, vậy cũng quá oan uổng.
Cô vẫn đang chờ làm tròn ba năm, được tặng trang bị quý hiếm đây.
**
Thời gian một ngày một ngày trôi qua, mắt thấy lại đến lúc học viện nghỉ lễ.
Lúc này, học sinh lưu luyến chia tay, phá lệ không nỡ rời đi.
“Ở nhà không có sandwich, bánh mì có nhân, Coca-cola ướp lạnh, gà khối chiên vàng, sau khi trở về phải sống thế nào? Nói không chừng là sẽ chết đói!” Gia hỏa nói chuyện cực kỳ bi thương, giống như đã dự cảm được vận mệnh bi thảm kế tiếp của mình.
“Ai mà không phải đây?” Một người khác thở dài, “Miệng bị nuôi kén chọn, rốt cuộc ăn không vô bánh mì đen.”
“Tớ đang nghĩ, học sinh đều đi rồi, đấu giá trang bị có thể không còn cạnh tranh kịch liệt như vậy nữa không? Nếu là vậy... Năm nay không về cũng được ah!”
“Rất nhiều thương nhân mỗi ngày chạy tới tiệm trang bị đóng đô, chính là muốn mua thấp bán cao kiếm một bút. Giá sau cùng hơi giảm, có khả năng. Trượt trên phạm vi lớn, không diễn.”
“Rượu cao cấp đã mua xong, mang một ít về cho cha mẹ nếm thử. Năm nay tớ muốn về trường sớm, đến lúc đó đi quán rượu ăn đồ nướng!”
...
Trong mọi kiểu lưu luyến, bọn họ đến cùng vẫn là lên đường về nhà.
**
Lãnh địa Công tước.
Vừa về tới nhà, Connor liền chạy vào thư phòng, kể lại hơn nửa năm nay của mình.
Cha của Connor, Công tước Austin, đầy mặt khiếp sợ.
Nghe xem đứa nhỏ này nói gì!
Đồ ăn trong trấn vô cùng ngon, còn ngon hơn ở Vương đô.
Quán rượu bán rượu Hỏa Diễm, rượu Thanh, rượu Tam Nhật, rượu Lôi Quả. Nếu mua không kiêng nể gì, có thể đào tạo ra số lượng lớn Pháp sư trung cấp, tạo thành Đoàn pháp sư.
Học viện mới xây có tiền Pháp sư Thủ tịch cung đình Sydney tọa trấn, trừ chương trình học chính quy, còn mở thêm chương trình học về y dược, luyện kim, cho phép tất cả lĩnh dân nơi đó báo danh học tập.
Tiệm vũ khí lực áp công xưởng Rehmann, xếp hạng nhất.
Tiệm trang bị mỗi ngày đấu giá trang bị phép thuật quý hiếm, trong đó không ít là không gian giới chỉ, tỷ lệ sử dụng không gian cao tới 99%. Bán quyển trục thuấn di có thể cứu mạng, có thể cung cấp cho nhiều người sử dụng.
Những điều này, mỗi một cái đều là chuyện lớn, càng đừng nhắc tới lại xuất hiện trong cùng một lãnh địa!
“Clayton chỉ là lãnh địa Nam tước, sao lại ra nhiều chuyện như vậy?” Công tước Austin buồn bực.
“Đại khái là bởi vì đổi Lãnh chúa.” Connor trả lời.
“Lãnh chúa?” Công tước Austin sửng sốt.
“Lãnh chúa đương nhiệm Alice, một năm trước nhậm chức Lãnh chúa Clayton. Tiệm ăn là cô ấy mở, quán rượu, học viện, tiệm vũ khí, tiệm trang bị cũng đều ở dưới tay cô ấy.” Connor nói khẽ.
“Đường phố trong trấn trải đá xanh, bên ngoài xây tường thành, trông không giống lãnh địa Nam tước chút nào.”
“Con hỏi thăm cư dân ở đó, nghe nói đại nhân Alice là Pháp sư toàn hệ, thực lực cao siêu, cái gì cũng biết.”
“Dưới sự thống trị của cô ấy, Clayton mới trở nên phồn hoa như thế.”
“Clayton xa xôi, ngược lại một chút tiếng gió cũng không truyền tới.” Sắc mặt Công tước Austin ngưng trọng, “Sáng mai cha sẽ chạy tới Vương đô, tự mình bẩm báo với Bệ hạ.”
**
Lãnh địa Tử tước.
Vừa về tới nhà, Victoria không kịp chờ đợi chạy đi tìm cha mình, chia sẻ hiểu biết gần đây.
Cuối cùng, con mắt cô lóe sáng chớp chớp, trong ánh mắt mang theo tia chờ đợi không nói nên lời, “Cha, chúng ta phái thương đội làm ăn với Clayton đi, nói không chừng có thể kiếm một món hời!”
Không gian giới chỉ? Quyển trục thuấn di? vũ khí trang bị phẩm chất vượt trội hơn xuất phẩm từ công xưởng Rehmann?
Trong lòng Tử tước lửa nóng, ngoài miệng lại nói, “Để cha ngẫm lại đã, để cha suy nghĩ thật kỹ đã.”
“Có gì hay mà nghĩ! Cơ hội bỏ qua, chính là không còn!” Victoria không chút nghĩ ngợi nói.
Việc này cô có quyền lên tiếng nhất. Thương phẩm vốn chỉ cần 100 đồng vàng liền có thể mua được, lại bởi vì không hạ quyết tâm, về sau phải ngạnh sinh sinh bỏ ra 170 đồng vàng, mới mua được cùng loại.
Bởi vậy có thể thấy được, bỏ lỡ cơ hội quá muốn mạng.
“Con không hiểu.” Tử tước dùng giọng hàm ý sâu xa nói, “Chuyện này không chỉ liên quan đến mua bán, còn liên quan đến các mặt khác.”
Lãnh địa Nam tước lại phồn hoa hơn Vương đô, đúng sao? Vương tộc sẽ cho phép sao? Vì giữ gìn tôn nghiêm của Vương tộc, ai biết sẽ làm ra chuyện gì.
Nhấc lên quan hệ với Clayton, nếu sau này xảy ra chuyện, mình sẽ không theo gặp nạn chứ?
Tử tước vô cùng thích tiền, nhưng ông cũng rất coi trọng tước vị và mạng nhỏ.
“Không lấy danh nghĩa quan lại, giả trang thương đội bình thường. Không động vào vũ khí, chỉ mua bán rượu, không ai chọn sai lầm.” Victoria chân thành nói.
Tử tước trầm ngâm một lát, không thể không thừa nhận, “Con nói rất đúng.”
Victoria lộ ra vẻ mặt vui mừng, nghiêm mặt nói, “Tin tức là con cung cấp, chủ ý là con ra. Cha xem, lợi nhuận của thương đội có phải nên phân cho con một chút không?”
Đừng trách cô quá phân chia rõ ràng, thật sự là mắc nợ quá nhiều, vội vả kiếm tiền trả nợ. Trước đó viết thư xin tiền trong nhà, cha cho là cho, lại nói tiền này xem như mượn, tương lai phải trả, còn muốn tính lãi.
Victoria vừa thở dài “Cha quả thật là người làm ăn”, vừa mua trang bị, mua quyển trục, không chút do dự tiêu sạch sẽ tiền vừa mượn.
—— Tiền tiêu hết có thể kiếm lại, trang bị phép thuật giá rẻ, chất lượng lại tốt, bỏ qua chưa chắc có thể gặp lại.
Tử tước cười một tiếng, hào phóng hứa, “Được, chia cho con 2 phần lãi ròng.”
Victoria vui vô cùng, cười cong mắt.
**
Vương đô.
Emily vừa về nhà, liền có thị nữ tiến lên đón, “Tiểu thư, rượu Tam Nhật ngài thích uống nhất đã chuẩn bị sẵn sàng.”
Nếu là trước khi rời nhà nghe được, Emily nhất định tâm tình thư sướng. Nhưng bây giờ...
Cô đen mặt hỏi, “Vẫn là 20 đồng bạc một ly? Mua bao nhiêu?”
Ai ngờ thị nữ trả lời, “Không, bởi vì cung không đủ cầu, thường xuyên bán hết, mấy ngày trước đã tăng lên 30 đồng bạc một ly.”
“May mắn ông chủ minh xét, trước khi tăng giá đã trữ hàng. Ngài ấy biết ngài là Pháp sư hệ Phong, rất cần rượu Tam Nhật để phụ trợ tu luyện.”
Nghe vậy, ngực Emily bị chặn đến khó thở.
Mặc dù ngoài miệng không chịu thừa nhận, nhưng trong lòng cô biết rõ, rượu Tam Nhật mà Clayton bán và Vương đô bán là giống nhau như đúc, tuyệt đối là cùng một nơi sản xuất.
4 đồng bạc một ly, vận chuyển đến Vương đô liền thành 20 – 30 đồng bạc một ly, thiệt thòi thương hội Tường Vi làm được!
Ánh mắt Emily chớp lên, cảm giác lòng đầy phẫn uất rốt cuộc tìm được nơi phát tiết.