Edit: Jenny
Beta: Sakura
Đối mặt với tập kích bất ngờ thì Alice lại hơi mông lung. Đến khi nhìn thấy Bork nằm trên mặt đất, thống khổ kêu rên, cô mãi nói không nên lời. Tại sao lại dám tìm đường chết? Tiếp tục sống không tốt sao?
Quét mắt qua thương tích của Bork, cô đại khái có thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Ỷ vào tinh thần lực cường đại, thừa dịp cô không chú ý đánh lén, tính toán nghịch chuyển tình thế.
Nếu như cô là người thường, hoặc là pháp sư cấp thấp nói không chừng đối phương thực có thể đắc thủ. Đáng tiếc cấp bậc pháp sư của cô Lv99, tinh thần lực mạnh vô địch. Ngoại trừ tên quái vật Noah kia thì những người khác khó có thể địch lại.
Thế nên hành động đánh lén tuyệt diệu của Bork, chớp mắt liền tự mình hại mình trở thành thiểu năng.
Nếu muốn cố dùng lời hình dung, đại khái chính là rất tin tưởng xe điện đụng của nhà mình định va chạm xe của nhà khác. Không ngờ sau khi va chạm moeid phát hiện, đụng phải không phải là xe điện đụng mà là xe tăng hạng nặng. Thế là xe hỏng người vong, triệt để bị kịch.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Alice đổi giọng biểu đạt, “Nếu muốn chuộc thân, thanh toán bốn lần lương thực bồi thường.”
“Không có nhiều như vậy...” Bork hấp hối.
“Vậy ông cứ từ từ cân nhắc kỹ, làm sao sống sót ra khỏi núi U Minh.” Alice vẻ mặt thản nhiên.
Bork lại phun ra một ngụm máu, lần này là bị làm tức giận.
“Đừng lại tiếp tục hoạt động trí óc, nếu không ăn thiệt thòi cũng chính bản thân ông.” Sau khi trịnh trọng nhắc nhở, Alice thuấn di rời khỏi.
Bork nằm ngửa trên đất, thở dốc, cảm thấy tức ngực, hụt hơi, buồn nôn, cả người khó chịu sắp chết.
Lão đã hiểu rõ, đánh lén không thành, ngược lại tinh thần lực chịu thương tổn nặng, về sau sẽ lưu lại mầm bệnh.
“Có thực lực đến mực này, sao không nói sớm chứ?” Đáy lòng Bork dâng lên cảm giác bất lực, phát tiết khan giọng gào lên.
**
Bất tri bất giác, tháng 10 về đến.
Ryan đã sớm nhắc nhở qua, tại trong đất trồng lúa mạch, bố trí nhân thủ, tranh thủ thời gian thu hoạch.
Alice quen với trò chơi thu hoạch nông trường, nhưng không hiểu rõ hiện thực cần làm như thế nào, liền dứt khoát giao toàn quyền cho Ryan phụ trách.
Clayton có đất canh tác lớn, chỉ là thu hoạch lúa mạch thì cần tiêu tốn một tuần. Sau đó phơi nắng, nhập kho, kiểm kê tồn kho, lại cần thêm vài ngày.
Tiếp đến thống kê thông tin cư dân, từng nhà từng hộ thu thuế. Đợi đến toàn bộ đều hoàn tất, đã là cuối tháng 10.
Nhờ Lãnh Địa được mùa nên rốt cuộc Bork góp đủ tiền chuộc. Đương nhiên, bốn lần khoản bồi thường lương thực, số lượng cần đến kinh người. Bork không thể không tự xuất tiền túi, tốn kém mua lương thực từ địa phương khác về.
Ngày giao nộp lương thực là lúc thời tiết âm u.
Lương thực đến tay, Alice nói câu đầu tiên chính là, “Mở ra, ta muốn lần lượt kiểm tra.”
Nghe vậy, Bork mí mắt chực nhảy.
“Cần làm đến quyết tuyệt như vậy sao?” Lão đen mặt hỏi.
“Cần.” Alice nghiêm túc bày tỏ thái độ, “Ông rất thích giở trò, nói không chừng trong túi có trộn lẫn đá nhỏ, cát sỏi, muốn lừa gạt qua ải.”
Bork, “…”
Trên thực tế lão có nghĩ qua nhưng cân nhắc đến hậu quả nghiêm trọng khi bị phát hiện, mới không thể không thành thật.
Uhm, tuyệt đối không phải vì bị đánh đến sợ hãi.
Tất cả lúa mạch toàn bộ được kiểm tra hết một lượt, xác định không có vấn đề, Alice lúc này mới cười nói, “Được rồi, ông có thể đi rồi. Hy vọng lần sau gặp lại, ông có thể làm người tốt.”
Từ khi tinh thần lực chịu tổn thương, mỗi ngày đều sẽ bị đau đầu vài hồi, ai muốn gặp mặt cô! Bork chẳng nói được một lời, quay đầu bước đi.
**
Khai trương hơn một tháng, số người đến quá rượu đều không nhiều, tới tới lui lui vài người khách này nọ, cơ hồ thành quen mặt.
Nhưng sau khi đóng cửa tính toán số lượng tiêu thụ và lợi nhuận, liền phát hiện kinh doanh không hề kém. Tuy rằng không có lượng tiêu thụ nhiều như cửa hàng thực phẩm, nhưng rượu có tỷ suất lợi nhuận sau. Tính toán đến cuối cùng, lợi nhuận từ quán rượu so với cửa hàng thực phẩm nhiều hơn rất nhiều.
Alice cầm sổ sách lật xem vài lần, không khỏi buồn bực, “Khách hàng của quán chủ yếu là mạo hiểm gia và cư dân, học sinh của Học viện Hoàng Gia thì sao? Bọn họ không có đến mua rượu sao?”
Taylor nhắc nhở, “Đã tháng 10 rồi, Học viện đã nghỉ định kỳ, bọn họ đều trở về nhà rồi.”
Alice ngẩn người, trong lúc nhất thời phản ứng không kịp.
“Chị chủ không biết sao?” Taylor so với Alice càng kinh ngạc hơn, “Dù là Học viện Kỹ sĩ hay Học viện Ma pháp, mỗi năm chỉ có 1 học kỳ. Đầu tháng 3 khái giảng, đầu tháng 10 nghỉ học, thời còn lại tùy ỳ sắp xếp.
“Học viện Hoàng gia là học viện lớn nhất, học sinh trong đó đến từ tất cả lãnh địa ở Đế quốc. Nếu học viện bắt đầu kỳ nghỉ dài, bọn họ đương nhiên sẽ về thăm nhà.”
“Dù là không có người nhà, không cần hồi hương, cũng sẽ có việc khác cần làm. Như là chu du tứ phương, như là làm việc kiếm tiền, như là tổ chức 1 nhóm nhỏ mạo hiểm, săn bắt ma thú, gia tăng kinh nghiệm thực chiến, rèn luyện kỹ xảo chiến đấu.”
Nói cách khác, mọi người đều rất bận, tạm thời không rảnh rỗi đến Clayton vui chơi.
“Vậy tháng 3 năm sau lại nghĩ biện pháp đi.” Nếu là mùa ít khách, Alice cũng không cần cưỡng cầu.
“Hay là tăng thêm sản phẩm mới, những chủng loại tương đối rẻ?” Taylor thử đề nghị.
“Hạ giá rượu nha —” Alice kéo dài giọng, lâm vào trầm tư.
Thấy thế, Saliz nhịn không được phụ họa, “Có nhiều khách hàng ngại rượu đắt quá, không nỡ tiêu tiền. Nếu có loại rượu lúa mạch rẻ, nói không chừng sẽ nguyện ý ngồi xuống uống 1 ly.”
“Được, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ.” Alice trong mắt hiện ra chút đăm chiêu.
Ba ngày sau, cô đến tìm Taylor cùng Saliz, trịnh trọng tuyên bố, “Tôi đã nghĩ thật lâu, cảm thấy lời các em nói có đạo lý, trong cửa hàng cần phải thêm một loại rượu giá thấp.”
“Tôi sẽ dạy các em phương pháp pha chế rượu lúa mạch. Quy tắc cũ, không được phép tiết lộ phương pháp cho bất kỳ người nào bên ngoài.”
Taylor và Saliz mừng rỡ, liên tục gật đầu, “Không thành vấn đề, chúng em hiểu rõ!”
“Được rồi, ngoại trừ rượu lúa mạch, tôi còn dự định tăng thêm đồ nướng vào thực đơn.” Alice điềm nhiên như không nói, “Làm sao chuẩn bị nguyên liệu, làm sao nướng chín thức ăn, tôi đều sẽ dạy, các em cần nỗ lực học nha.”
Taylor, Saliz, “???”
Trong quán rượu bán đồ nướng, thật sự không có vấn đề quan hệ chứ?
**
Lúc chạng vạng tối, kết thúc một ngày làm việc vất vả, Gerry dẫn Sư thứ, dự định đến cửa hàng thực phẩm Alice ăn bữa ngon.
Đi đến cửa, vật cưỡi “Abe” bướng bỉnh hướng về phía quán rượu mà đi.
Gerry một tay túm cái cổ, một tay che mắt, mặt không chút thay đổi nói, “Không, mày không muốn đi.”
Abe vừa giãy giụa vừa rống giận: Không, nó muốn đi.
“Một ly rượu Hỏa Diễm cần 4 đồng bạc, mày muốn uống đến tao phá sản sao?” Gerry nghiêm mặt khiển trách.
Abe là giống đực, mười ba tuổi, tính tình từ trước đến nay không tốt lắm. Lúc này co quắp ngồi dưới đất, kiên quyết không chịu xê dịch. Ánh mắt nhìn về phía quán rượu, trong mắt lộ ra thèm muốn.
“Mày hư lắm!” Gerry phẫn nộ, “Mỗi buổi tối đến cửa hàng thực phẩm ăn cơm, đều muốn chơi xấu, lừa uống rượu!”
Đe dọa, khiển trách, nhẹ giọng khuyên nhủ, toàn bộ đều không dùng được. Cuối cùng, Gerry lấy tay che mặt, hết cách nói, “Chỉ có thể uống 1 ly.”
Abe “vụt” thoáng đứng lên, thân thiết cọ đến cọ đi trên ống quần người bạn đồng hành.
Gerry hết sức lạnh nhạt. Hôm nay có rượu uống, cho cậu chút sắc mặt tốt. Hôm sau không có rượu uống, lại muốn cáu kỉnh. Cửa hàng thực phẩm sao lại xây ở bên cạnh quán rượu? Đây rõ ràng là âm mưu!
Tính toán trong đầu chút có chút không, cậu ta dắt thú cưỡi vào trong quá.
Cửa vừa mở, mùi hương từ thịt nồng đậm hướng chính diện xông đến.
“Ùng ục” ngửi thấy mùi thơm, nhất thời cảm thấy càng đói hơn, bụng không kiềm được kêu vang.
“Nơi này không phải là quán rượu sao?” Gerry buồn bực, “Khi nào thì đổi thành bán thịt nướng rồi?”
“Món ăn mới thêm đấy.” Alice cười trả lời.
Gerry nhìn về phía bảng giá, phát hiện phía trên nhiều mấy dòng chữ.
“Rượu lúa mạch, mỗi ly 10 đồng.”
“Thịt 3 chỉ nướng, mỗi xiên 5 đồng.”
“Thịt dê nướng, mỗi xiên 5 đồng.”
“Cánh gà nướng, mỗi xiên 5 đồng.”
“Bột mì nướng, mỗi xiên 2 đồng.”
“Khoai tây lát mỏng nướng, mỗi xiên 2 đồng.”
“Ghi chú: Món nướng có thể chọn 3 loại vị: nguyên vị, tẩm thì là, ướp mật ong.”
Đây đều là gì? Ánh mắt Gerry từ từ dại ra.
“Bia và thịt nướng đều là món mới ra, có muốn gọi nếm thử không ạ?” Taylor chủ động chào đón.
So với giá của rượu Hỏa Diễm, thịt nướng thực sự đặc biệt rẻ. Nghĩ như vậy, Gerry khẽ vuốt cằm, “Năm loại thịt nướng, mỗi thứ 1 xiên, thêm 1 ly bia, 1 ly rượu Hỏa Diễm.”
“Tổng cộng 4 đồng bạc và 29 đồng.” Taylor rất nhanh tính toán xong.
Gerry mang tâm tình vạn phần nặng nề, lấy túi tiền ra.
Lúc cậu ta gia nhập đoàn Sư thứu đuôi đỏ, có vị tiền bối từng nói qua lời thấm thía nhắc nhở, ma thú đều là súc vật bốn chân nuốt vàng.
Ngày trước cậu không hiểu rõ lời này mang ý gì, cho tới hôm nay trả tiền rượu, cậu mới đột nhiên giác ngộ — Sư thứu muốn ly rượu Hỏa Diễm kia, là gấp 10 lần tổng tiền thịt nướng và bia! Con thú này trầm mê uống rượu, còn không phải là thú nuốt vàng hay sao?
Gerry đứng ở một bên, thở một hơi thật dài, dự cảm sớm muộn gì cũng phá sản 10 phần mãnh liệt.
“Chào Quý khách, phần của ngài đã đủ.”
Tiếng nói cắt đứt suy nghĩ cỉa Gerry. Cậu ta cầm khay, dắt vật cưỡi, đi đến đại sảnh, chọn góc vắng vẻ ngồi xuống.
Abe tiếng lại gần ngửi ngửi, ánh mắt không chỉ nhìn chằm chằm rượu Hỏa Diễm, mà còn hướng đến thịt ba chỉ nướng và thịt dê nướng trên bàn.
“Đi đi đi.” Gerry tức giận nói, “Thực muốn ăn nghèo chết tao à? Chính mình đã có rượu uống, dù sao cũng phải chừa thịt lại cho tao ăn chứ?”
Nhìn thấy bạn đồng hành thực sự tức giận, Abe lập tức thu liễm. Nó an phận liếm rượu cũng không lại nhìn đến xiên thịt nướng nữa.
Tuy rằng hơi tham ăn nhưng lúc nghe lời vẫn rất nghe lời. Gerry cảm thấy chút an ủi, cầm lấy xiên thịt ba chỉ gặm một miếng.
Cảm giác xốp giòn, thịt mỡ béo ngậy. Cắn xuống 1 cái, cực thơm!
Gerry mở to mắt, kinh ngạc nhìn xiên thịt nướng, trong đầu bỗng nhớ đến lần đầu tiên nếm thử sandwich vị thịt heo – cũng là loại cảm xúc kinh diễm này.
“Cho dù là cửa hàng thực phẩm, hay là quán rượu, món ăn bán ra làm sao đều ngon như vậy chứ?!” Cậu ta trăm mối suy tư cũng không giải được.
Nhưng điều này cũng không cản trở cậu nhanh chóng ăn hết xiên thịt, sau đó đến xiên thịt dê, cầm lấy đưa vào miệng.
Thịt nạc mỡ giao nhau, hương vị tuyệt không còn mùi ngây độ lửa vừa đủ.
lần đầu tiên Gerry ăn thịt nướng, không biết nên chọn gia vị gì nên để đối phương tùy chọn. Bây giờ bên ngoài xiên thịt dê không biết được bao bọc tầng gia vị gì, vừa ăn đã vô cùng thích.
Tiếp đến là cánh gà nướng. Lớp ngoài vàng óng được phủ sốt mật ong, còn chưa bắt đầu ăn, đã ngửi thấy hương thơm ngọt ngào, dẫn đến thèm nhỏ dãi.
Gerry thử cắn một cái. Một giây sau, cậu hạnh phúc nhắm mắt lại, cảm nhận được cái gì gọi là mỹ thực hiếm có!
“Quá quá quá ngon đi!” Cậu vừa nói, vừa nhanh chóng cầm lấy xiên bánh bột mì
Bánh bột mì cũng không biết là làm như thế nào, bắt đầu ăn đặc biệt có ý vị. Có lúc, Gerry suýt chút cho rằng thứ bản thân đang ăn chính là thịt. Khi có thể lấy lại tinh thần cậu liền ý thức được, bánh bột mì hẳn là làm từ bột mì, không phải là thịt.
Ăn xong bánh bột mì nướng thì cầm đến khoai tây nướng.
Khoai tây nướng không xốp mềm như khoai tây nấu chín, khi ăn có cảm giác giòn giòn. Gerry cũng không biết là chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy thịt xiên nướng có sức hấp dẫn thần kỳ, khiến cho người ta bất tri bất giác đem mọi thứ ăn sạch hết…
Uống 1 ngụm bia lớn, cậu ta đột nhiên đứng lên, hướng phía quầy đi đến, chém đinh chặt sắt nói, “Lại lấy 5 phần thịt nướng, thịt ba chỉ, thịt dê, cánh gà nướng, bột mì, khoai tây mỗi thứ 1 phần!”
Cậu đã bị mỹ thực tóm gọn, những thứ như cần cù tiết kiệ, không còn nằm trong phạm vi lo nghĩ nữa rồi.
**
Tác giả có lời muốn nói:
Sư thứu Xích vĩ: bán manh lừa thực
Noah: bán thảm lừa thực
Luận điểm khác biệt của sủng vật nhà người khác cùng sủng vật nhà ta.
Tốt xấu cũng là trèo lên, bán thảm lừa thực có thể được sao? Hahahaha.
Gerry là thành viên đoàn mạo hiểm Sư thứu, vật cưỡi có tên là “Abe”