Dị Giới Lĩnh Chủ Sinh Hoạt

Chương 44: Lễ hội ẩm thực 2




Sau khi nghi thức nhậm chức kết thúc, Alice đổi sang thường phục, gọi Ryan tới, đi tuần trên phố.
Trên thị trấn, tiếng người ồn ào, cực kỳ náo nhiệt, bừng bừng sức sống.
Ở ven đường, hai nhà mạo hiểm đang tranh cãi với nhau.
Một người lớn tiếng nói, “Gà hoàng kim đương nhiên là ngon nhất khi ăn với sốt thịt nướng! Vừa chua vừa ngọt, khai vị tuyệt vời!”
“Vớ vẩn, rõ ràng tương ớt ngọt mới là chân lý!” Người còn lại ra sức phản bác, “Có chút ngọt, xen lẫn chút cay cay, phối hợp với gà vừa giòn vừa xốp, ăn đã không tưởng!”
Hai người cứ anh một câu, tôi một câu, tranh luận tới lui, nhưng không ai chịu ai. Cuối cùng bọn họ tức giận chẳng khác gì mấy con bò tót hằm hè nhau, thiếu điều lao vào đánh một trận.
“Ở Clayton cấm đánh nhau.” Alice kịp thời lên tiếng, ngăn cản một trận đánh nhau.
Hai người không hẹn mà quay đầu, rối rít hỏi thăm, “Vậy người nói xem, cuối cùng là sốt thịt nướng ngon hơn hay sốt tương ớt ngọt ngon hơn?”
Ryan nhíu mày, ngón tay không kìm được đặt lên thân kiếm.
Trong mắt ông ta, đây rõ ràng là con đường chết. Nếu trả lời không làm cho hai kẻ này thỏa mãn, không chừng ngay ngày đầu nhậm chức, lãnh chúa sẽ bị đánh lén.
“Đều ăn ngon cả!” Alice thẳng thắn trả lời, “Mỗi lần ăn gà hoàng kim thì mua hai phần, muốn ăn sốt thịt nướng thì dùng sốt thịt nướng, muốn ăn tương ớt ngọt thì cứ ăn tương ớt ngọt thôi.”
Cả hai người, “…”
Câu trả lời ngoài ý muốn làm bọn họ ngẩn người tại chỗ, trong lòng thầm than nghèo kể khổ.
Alice còn thấy chưa đủ, tiếp tục làm cú chót, “Chỉ có trẻ con mới phải chọn lựa, làm người lớn đương nhiên tất cả đều muốn.”
Vừa dứt câu liền cười cười, tự nhiên đi khỏi đó.
Hai nhà mạo hiểm nhìn nhau, đều cảm nhận được mùi của đồng loại.
Đã cùng là người nghèo thì cần phải phải làm nhau tổn thương chứ?
Nghĩ vậy, hai người không còn hứng thú đánh nhau nữa, nhanh chóng giải tán.
“Bánh thịt, bánh thịt ngon đây, một cái chỉ cần 8 đồng thôi.”
“Cá tươi mới nướng đây! Một con 6 đồng, hai con chỉ còn có 10 đồng thôi!”
“Giáp da rắn, giá 5 đồng bạc. Chỉ có một cái duy nhất, ai tới trước được trước.”
“Sandwich! Sandwich ngon đây! Một cái 10 đồng!”
Bên đường rất nhiều sạp hàng, nhìn qua thấy đông nghịt. nhiều người dân tranh thủ lễ hội ẩm thực, bắt đầu buôn bán.
Alice nhìn qua có chút buồn bực, “Sandwich coi như rồi đi, thế bánh thịt, cá nướng với giáp vảy là ở đâu ra?”
Cô không nhớ trên thị trấn có những người giỏi việc này.
“Chẳng lẽ là người ngoài trấn?”
Trong đầu mới nghĩ tới, Ryan đã nhỏ giọng giải thích, “Chẳng lẽ ngài không nhớ ạ? Những người này trước đó ngài đều đã gặp rồi mà.”
Alice cứ nghĩ mãi, nhưng nghĩ không ra.
“Trước khi nhậm chức, ở quảng trường, hoạt động khám chữa bệnh từ thiện.” Ryan nhắc thêm.
Lúc này Alice mới nhớ ra. “Bọn họ là dân của Clayton à? Đã từng bị thương sao?”
“Dạ đúng.” Ryan gật đầu giải thích, “Bà thím bán bánh thịt gặp tai nạn nên bị thương ở tay, nhiều năm rồi không cách nào ấn bánh nướng cả.”
“Còn ông chú bán cá nướng thực ra là người rất biết câu cá, nhưng đầm nước lại cách khá xa. Lúc trước đùi phải bị thương, khó mà chạy tới chạy lui.”
“Còn người thợ biết may giáp da kia công việc rất vất vả, bị hỏng mất con mắt, từ đó về sau không biết sống làm sao.”
“Cũng may nhờ Alice ngài đã dùng pháp thuật quang minh chữa lành cho, nên họ mới có thể tiếp tục làm việc được.”
Alice thầm than, nghe họ giỏi vậy, cô cũng bất ngờ.
Đi đến trước sạp hàng, cô tính mua một cái bánh thịt nếm thử.
Ai ngờ vừa dừng dừng trước sạp một tí, bà thím đã nhận ra cô.
“Đây chẳng phải là lãnh chúa mới nhậm chức sao?” Chủ quán vừa mừng vừa sợ, “Lần trước ngài chữa bệnh miễn phí cho tôi, còn chưa kịp cảm ơn ngài đấy!”
“À? Không cần khách khí….” Lời còn chưa hết, trong tay Alice đã có thêm hai cái bánh thịt to đùng.
Bà thím nhiệt tình dã man, liên tục nói không ngừng, “Đây là bánh thịt tự tay tôi làm đấy, mời ngài nếm thử miễn phí. Tuy không so được với đồ ăn ở cửa hàng thực phẩm nhưng hương vị cũng không đến nỗi nào đâu ạ.”
“Cảm ơn.”
Alice nhìn xuống, thấy bánh thịt lớn khoảng một tờ giấy A4. Cắn thử thấy vỏ ngoài giòn xốp, bên trong đầy vụn thịt.
“Ăn rất ngon đấy.” Ngoài ý muốn của Alice, cô còn tưởng rằng đồ ăn đều nấu kiểu lạc hậu chứ.
“Ngài thích là tốt rồi ạ.” Nghe cô nói bà thím vui vẻ cực kỳ.
Ryan khẽ nói, “Bánh thịt nhà bà ấy bán được lắm, rất nhiều nhà mạo hiểm yêu thích mua đi làm lương khô.”
Thời gian trước, đại nhân Gretel còn định xem bánh thịt như đặc sản của Clayton để bán cho các lãnh địa khác. Đáng tiếc là kế hoạch chưa kịp áp dụng thì bà thím đã bị thương.
Dường như Alice nghĩ cái gì đó.
Có chút thất thần rồi cô không nghĩ nữa, dịu dàng nói, “Đừng cản trở người khác buôn bán nữa, chúng ta qua chỗ khác xem đi.”
Không ngờ vừa đi được hai bước, đã bị cư dân chạy tới vây kín. Cá nướng, bánh mì trắng, một tảng thịt heo lớn… Đặc biệt dùng để làm lễ vật tạ ơn cô.
Đúng là mình được rất nhiều người kính yêu nha.
Ý thức được điều này, Alice ngẩn ngơ, trong lòng xúc động.
“Con nói anh con ở ngoài đã lâu không chịu về là vì đồ ăn trên trấn quá ngon hả?” Phu nhân nghi ngờ hỏi.
“Đúng thế, mẹ ạ.” Anna nghiêm túc gật đầu.
Nhưng mà chuyện kỳ quái như thế, khó ai mà tin được.
“Vớ vẩn.” Phu nhân mắng một câu, không biết là mắng con trai hay mắng con gái mình nữa.
Anna không trả lời, trong lòng thì nghĩ, nếu mẹ cũng ăn thử, đảm bảo cũng không bỏ đi được.
“Ta ngược lại muốn xem thử cái cửa hàng thực phẩm Alice kia bán đồ ăn có thật sự ngon không!” Vừa nói chuyện, phu nhân vừa hùng hổ đi vào Clayton.
Vô tình biết được trên thị trấn đang tổ chức lễ hội ẩm thực, cửa hàng thực phẩm tạm thời ngừng bán, bà lại đi vòng qua các sạp hàng ven đường.
Đến khi chính mình nếm được vị ngọt cay của gà hoàng kim, nét mặt phu nhân đờ ra, quay đầu nặng nề nói, “Anh yêu, đừng nói gì nữa, chúng ta dọn nhà thôi!”
Anna không thể không kinh ngạc, thậm chí còn muốn xem thử có đúng là mẹ mình không.
Bork mang theo người hầu đi dạo trên trấn.
Vừa đi vừa thấy các nhà mạo hiểm đi ngang qua, các sạp hàng bên đường buôn bán nhộn nhịp, ông ta kinh ngạc dừng lại.
Đây thật sự là Clayton à? Trong lòng không thể không hoài nghi.
“So với lần trước tới, thay đổi quá nhiều.” Người hầu líu lưỡi mãi mới nói được.
Trong không khí mùi thơm của loại đồ ăn nào đó, ngửi thôi đã thấy đói rồi.
…Có lẽ không phải một loại, mà là nhiều loại mùi lẫn vào với nhau? Người hầu nghĩ nghĩ.
Bork nhìn quanh rồi đi về một hướng.
Mấy phút sau, người hầu kinh ngạc đến cứng đờ – chỉ thấy sạp hàng phía trước có hàng xếp dài ơi là dài, sơ sơ cũng phải hơn trăm người.
Hàng ngũ cong queo như chữ Kỷ (己).
“Đây là sao?” Người hầu oán thán, không hiểu chuyện gì xảy ra.
Ánh mắt Bork lấp lóe, không nói gì. Cơ thể đã tự hành động, xếp vào cuối hàng.
Người hầu, “…”
Phía trước nhiều người như vậy, đợi đến lượt bọn họ có khi gái trinh cũng thành đàn bà rồi.
Nghĩ là nghĩ thế, nhưng lãnh chúa nhà mình cố tình xếp hàng, còn khuyên can gì nữa, chỉ có thể cố gắng mà chạy theo thôi.
Thời gian thì cứ trôi, hàng ngũ thì cứ bò chậm như rùa. Người hầu nhìn mà phát ngán, bỗng nhiên một tiếng thét chói tai vang lên. Cùng lúc có một gã khách bị bay lên trời.
Chuyện gì thế?!
Trong lòng người hầu căng thẳng, đề cao cảnh giác, canh chừng xung quanh.
Bork đè hắn lại, lắc đầu bảo không sao.
“Đại nhân…” Người hầu còn muốn nói gì, chợt nghe thấy mấy người khách khác nói chuyện với nhau.
“A, lại có người muốn đục nước béo cò.”
“Nói mỗi người mỗi ngày được một phần, sao còn không chịu hiểu nhỉ?”
“Vốn là miễn phí rồi, còn ỷ vào nhiều người xếp hàng, định kiếm lời, đúng là tâm địa xấu xa!”
“Tôi nói với mấy người nè, đừng có thử cân não. Có người cố tình chạy đến hai sạp hàng xa nhất xếp hàng, ý lừa qua mặt, nhưng cũng bị bắt được đấy! Tuy người ta bận rộn, nhưng mà mắt tinh lắm, đâu ra đó cả.
Trước tiếng nghị luận của mọi người, tên nhóc bị đoàn kiếm sĩ xách ra khỏi hàng, túm sang bên cạnh.
Có người tò mò, hỏi thử xem sẽ bị giải quyết ra sao.
Kiếm sĩ nhìn một lượt xung quanh rồi lạnh lùng nói, “Tư tưởng quá kém, cần phải cải tạo lao động. Người không tuân theo quy định sẽ tham gia vào đội ngũ xây dựng, sau này xây cầu, sửa đường, xây nhà, làm việc bù lại, kết thúc lễ hội mới chuẩn bị đi.”
Có một cái lễ hội, không được chơi, không được ăn, còn bị kéo đi làm việc nặng… Người hỏi xong lạnh hết cả sống lưng, run lẩy bẩy, rụt cổ quay lại.
Nghe xong, thằng nhóc phạm sai lầm tuyệt vọng, chỉ ước thời gian có thể quay trở lại vài phút trước. Như vậy nó sẽ không làm ẩu nữa.
Đáng tiếc là trên đời này không có thuốc hối hận, lúc này có ước cũng chẳng kịp rồi.
Mọi người xem kịch vui xong, lông mày Bork càng nhăn nhó. Ông ta chợt phát hiện, kiếm sĩ duy trì trật tự thực lực rất cao, bản thân ông ta không nhìn ra được cấp độ của họ.
Không đúng, quá mức bất thường! Clayton làm gì còn giống lãnh địa Nam tước nữa? Nói là lãnh địa á tước có khi người ta còn tin.
Nghĩ lung tung mãi, thời gian cũng qua nhanh. Thấm thoắt đã đến lượt Bork gọi món.
“Chào ngài, ngài muốn dùng gì?” Katherine hỏi.
“Có sandwich, Cocacola ướp lạnh, gà hoàng kim, có bánh mì nhân, kem ly, năm loại ạ, vì ngài tới muộn nên Cocacola và kem ly đã hết rồi.”
“Hiện tại chỉ còn có sandwich, gà hoàng kim, và bánh mì nhân thôi, ngài có thể chọn một loại.”
Sandwich?
Bork nhớ tới gì đó, giật mình, “Ta muốn sandwich.”
“Có sandwich thịt heo và thịt bò hai loại, ngài muốn loại nào?”
“Thịt heo đi.”
“Dạ, ngài chờ một chút ạ.”
Không lâu sau, sandwich thịt heo đã được đưa tới. Bork cắn một cái, nhận ra mình đã đoán đúng.
Trước đó, ở lãnh địa bá tước của mình bỗng nhiên xuất hiện một loại đồ ăn ngon tên là “Sandwich”. Ăn ngon, lại no, giá tiền cũng hợp lý.
Bork nghe ngóng nhiều nơi, chỉ biết đây là hàng hóa được đưa từ nơi khác tới. Làm ở đâu thì hỏi mãi không ra.
Vì để tìm hiểu chuyện này, ông ta đã phái người tìm khắp nơi, hao tổn vô số tài lực, nhân lực. Không ngờ vừa đi ra ngoài một chuyến lại đã biết được đáp án.
Bork yên lặng ăn sandwich, nghĩ nghĩ, sandwich ở Clayton so với ở nhà mình còn tươi ngon hơn nhiều, vị vô cùng tuyệt.
Ông ta nghĩ một hồi, đột nhiên có tiếng ồn ào cắt đứt suy nghĩ của mình.
Người hầu hưng phấn đến mức không khống chế nổi tiếng nói của mình, gào to “Đại nhân! Ngài mau ăn thử đi! Cái gà hoàng kim với sốt thịt nướng này ngon quá ngon! Đúng là thần kỳ!”
Bork không khách khí, cầm một miếng chấm sốt rồi ăn.
Miếng thịt vừa vào miệng nhai mấy cái, trong lòng ông ta có cảm giác thất bại nặng nề. Trong lòng nghĩ nghĩ, đúng là thất sách, đáng lẽ lúc nãy ở phủ lãnh chúa, nên đồng ý đi cùng với lãnh chúa mới, như vậy mới có thể khách sáo vài câu.
“Cần tìm biện pháp mới được.” Sắc mặt Bork nghiêm nghị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.