“Anh tìm pháp sư hệ Thủy làm gì? Alice hỏi.
“Không phải là vì vụ thu mua thảo dược hay sao.” Rose phiền muộn nói, “Có một số người không phân biệt được cỏ dại với thảo dược, cứ cầm đại về tiệm.”
“Còn có người phân biệt sai, bảo đào nhiều cam thảo chút, thì lại đào thành loại thảo dược khác.”
“Còn có kẻ thì tay chân vụng về, lúc đào lên làm hỏng hết cả gốc rễ. Ảnh hưởng đến dược tính của cây, thậm chí còn không dùng làm thuốc được nữa.”
“Tôi ngồi nghĩ cả buổi, thấy màn nước trong cửa tiệm không tồi, làm cho tiệm tạp hóa một cái thì tốt.”
“Đưa vài bản vẽ của các loại thảo dược thông dụng, để các nhà mạo hiểm nhận biết. Nếu mô tả được cách thu hái, cách bảo quản thì càng tốt.”
“Làm thì tôi có thể làm được…” Trong lòng Alice thầm nhủ. Đợi cửa hàng thực phẩm đi vào quỹ đạo, cô định mở tiệm thuốc, giúp đối thủ cạnh tranh thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Nhưng nếu giúp tiệm tạp hóa thu mua được nhiều thảo dược, thì việc làm tương ngọt, chế thuốc đều tiện hơn rất nhiều.
Ngẫm lại thì tiệm tạp hóa cũng chỉ bán có thuốc khôi phục và thuốc ma lực, hơn nữa số lượng có hạn, không thể tạo thành nguy hiểm đối với cô, cô nghĩ, thôi được rồi, giúp thì giúp.
Rose vui mừng, “Có thể làm được, vậy chúng ta bàn bạc giá cả nha!”
Alice liếc xéo một cái, trong lòng lại tự bảo mình làm màn nước, hình ảnh sống động, không lấy mấy chục đồng vàng, thì quả là xin lỗi cấp 99 của cô lắm.
“Thù lao thì thôi không cần, đổi thành những thứ khác thì sao?”
“Cái gì?” Rose giật mình.
“Sau này tôi đến tiệm tạp hóa mua thảo dược, giảm giá còn 80%.” Alice tủm tỉm cười cười đề nghị. Thực lấy giá cả báo ra, người trước mặt này chắc chắn chịu không nổi, cho nên cô quyết định thay đổi cách trả tiền.
“Cô cũng chịu thiệt quá nhiều rồi!” Rose trả lời vô thức.
Alice cũng chỉ cần có mấy thảo dược thông thường, giá thì rẻ, mua thì ít, giảm còn 80% cũng chẳng là bao nhiêu tiền.
Anh ta còn định trả một đồng vàng làm thù lao cơ.
“Không sao, tôi không sợ thiệt.” Alice nghiêm túc bảo, “Anh có đồng ý không nào?”
“Vậy tôi làm sao không biết xấu hổ…” Có thể có lời, Rose sao không vui cho được? Nên đành ỡm ờ đồng ý.
Đến khi kí hợp đồng, làm xong giao hẹn, cả hai đều rất vui vẻ.
Alice chủ động đề nghị, “Muốn biểu hiện loại thảo dược nào đây?”
Rose miêu tả thật kỹ yêu cầu của mình.
Alice vừa nghe vừa làm, không lâu sau đã xong việc. “Nhìn thử một chút xem cần sửa gì không?”
Rose xem một lượt từ đầu đến cuối, miệng cười không ngậm lại được, mặt mày hớn hở vui mừng quá mức, “Quá tuyệt vời, so với mong muốn của tôi còn tốt hơn nhiều.”
Bởi kết quả vượt quá mức mong đợi, thậm chí ông ta còn băn khoăn, định lấy thêm 20 đồng bạc làm thù lao.
“Không cần đâu.” Alice xua tay, không để ý, “Đã giao ước rồi, không cần thêm thù lao nữa.”
Đúng lúc Wilson đi lấy thảo dược ở nhà kho quay về, Alice cầm thuốc, thanh toán mức giá 80% rồi rời khỏi.
“Cô quả thực là người tốt.” Rose không thể không cảm khái.
Mãi một thời gian rất dài sau này, anh ta vẫn luôn cho là vậy.
Cho đến lúc cửa hàng thực phẩm mỗi ngày bán đến mấy ngàn cái sandwich, vì làm tương ngọt, Alice thu mua thảo dược, lúc ấy ông ta mới giật mình tỉnh ngộ, rốt cục đã hiểu chính mình đồng ý điều kiện gì.
Càng làm cho người ta lo sợ chính là, ai đó không chỉ là pháp sư toàn hệ, lại còn tinh thông dược tề học. Sau này chế thuốc cao cấp, mua số lượng lớn dược thảo quý hiếm cũng với giá 80%!
Biết được chân tướng ấy, Rose chỉ biết đấm ngực dậm chân, hận mình đã nhìn lầm người.
**
Trở lại cửa hàng, Noah đã không còn ở đấy nữa.
Alice nghe nhân công của mình báo lại chàng cũng chỉ đến ăn một bữa cơm, không hề làm gì khác.
“Pháp sư Không gian di chuyển thật tiện.” Dick cực kỳ hâm mộ, “Bụp một cái là vào nhà, bụp thêm cái nữa là đã ra ngoài rồi.”
“Ước gì được làm pháp sư Không gian.” Katy thổ lộ ước mơ.
Alice thở dài, muốn dịch chuyển không gian rất khó, không phải pháp sư nào cũng làm được.
Định vị phải chuẩn, nếu không nhầm một cái rơi xuống biển, nằm trong miệng ma thú cũng đều có thể xảy ra.
Ngoài ra khoảng cách dịch chuyển, số lần dịch chuyển liên quan đến năng lực rất nhiều, trình độ thấp chỉ có thể di chuyển khoảng cách ngắn, dùng được một lần là ngồi thở không ra hơi rồi.
“Thịt bò hầm học xong chưa? Vào nhà bếp đi chị kiểm tra một chút.” Alice không hề làm hỏng sự mơ tưởng của chúng, chỉ chuyển đề tài.
“Dạ rồi ạ, đã làm được cực kỳ tốt.” Dick và Katy ngẩng đầu ưỡn ngực kiêu ngạo theo sau.
Đến bữa trưa, không thấy Noah xuất hiện.
Không lẽ chỉ trùng hợp là đi ngang qua sao? Alice suy nghĩ, có chút yên tâm.
Ai mà ngờ được buổi tối đến, phía ngoài xếp một hàng dài, lúc các nhân công bận túi bụi thì Noah đột ngột xuất hiện trong tiệm.
Tự nhiên có một người sống sờ sờ xuất hiện bên cạnh, rất nhiều khách hàng hoảng sợ, một số người nhát gan còn muốn rớt cả tim.
“Sao anh lại đến nữa rồi?” Alice nghiêm mặt lại hỏi.
“Đói bụng, đến ăn tối.” Noah thản nhiên trả lời.
“Xếp hàng đi.” Alice chỉ vào cuối hàng, “Ở trong tiệm, khách hàng gọi đồ ăn theo theo thứ tự, không ai được ngoại lệ.”
Noah tối sầm mặt mày, sau một giây, cũng thành thật đi xuống cuối hàng để xếp.
Alice vừa mỉm cười thỏa mãn xong, vị khách ở vị trí đầu tiên sắc mặt trắng bệch, run lẩy bẩy nói, “Tôi, tôi tôi mới nhớ ra mình có việc, không mua nữa.”
Nói xong quay đầu không phải định đi đâu, mà là xuống dưới cuối hàng xếp lại.
Ngay sau đấy là Anna. Cô nàng vừa há to mồm, định nói, lại có cảm giác ánh mắt sắc lẻm như chém sau lưng.
Mồ hôi lạnh tuôn ra như suối.
Mím môi mím lợi, không nói gì lại đi xuống cuối hàng xếp.
Giống như mở cửa xả lũ, vị khách nào cũng thi nhau vòng lại xếp hàng. Chẳng mấy chốc Noah đã thành người xếp đầu tiên.
Alice “…”
Chuyện j xảy ra với họ vậy? Sao lại nhường vị trí hết thế kia?
“Tất cả đồ ăn trong tiệm mỗi thứ một phần.” Noah lạnh lùng gọi đồ ăn, cũng y chang lúc sáng.
Alice mặt không đổi sắc hỏi, “Anh tính làm cái trò gì vậy?”
“Cái gì cũng không làm.” Noah nói.
“Vậy sao bọn họ chạy mất?”
“Ta không biết.”
Có quỷ mới tin anh! Alice nhịn không được nhiều thêm vài lời.
Đôi mắt Noah đen láy, chân thành bảo, “Là người phía trước chủ động nhường vị trí, có gì không hài lòng thì cô đi hỏi bọn họ chứ.”
Thế nhưng mà nhìn kiểu gì cũng thấy bọn họ giống người bị hại mà!
Rốt cục cầm cự được một lần.
Alice nhìn hơn hai mươi khách hàng, ngạc nhiên vì không một ai có ý định phản kháng, đành thua, “Để cho anh ta mua trước đi.”
Catherine vâng dạ rồi nhanh chóng gói thức ăn.
Như thường lệ Noah ném một đồng vàng ra, sau đó bê sandwich, bánh mì nhân, Cocacola ra góc khuất ngồi nhấm nháp thưởng thức.
Không khí ở sảnh như bị đóng băng, không ai dám hó hé một lời. Vài khách hàng chịu không nổi sự nặng nề này, đành mang sandwich gói lại về nhà ăn.
Nhìn khách rời khỏi như chạy nạn, Alice im lặng rất lâu.
Không có Noah, khách lại xếp hàng có trật tự như lúc đầu, cũng không xảy ra trò hề chạy nạn như ong vỡ tổ xuống cuối hàng nữa.
Đến lượt Anna, cô mua hai cái sandwich, sau đó liếc nhẹ về chỗ người nào đó, nhỏ giọng nhắc, “Chị chủ, nghe lời tôi khuyên, đừng trêu chọc người kia.”
“Sao vậy?” Từ khi Noah vào nhà, những người khác tự nhiên trở nên lạ lùng, Alice nghĩ cách. Thấy có người tốt muốn nói, sao có thể không hỏi thăm.
“Anh ta rất lợi hại.” Anna hơi vội vàng. Cô hơi ngập ngừng chút, rồi nói có chút cường điệu, “Cực kỳ lợi hại.”
“Tôi biết anh ta rất mạnh, nhưng mà mạnh thì sao, muốn ăn thì cũng phải xếp hàng chứ.” Rõ ràng cô thấy anh ta cũng ngoan ngoãn xếp hàng, vậy mà không một ai nói hai lời đều nhường đường cho ảnh, trong lòng Alice tự nhiên thấy tức giận.
Anna ngẩng lên, kinh ngạc, “Chị chủ, biết rõ người ta khó đối phó, sao còn nói chuyện lớn tiếng vậy? Không sợ người kia tức giận, thổi bay nóc nhà hay sao!”
“Lá gan bà chủ to thật đấy.” Anna thốt ra hết sức kinh ngạc.
“Ma lực trên người nhiều đến mức chỉ cần đứng gần thôi cũng thấy có áp lực rồi.”
“Lúc nãy đứng cuối hàng, người kia chỉ liếc mắt một cái, lập tức toàn thân tôi nổi hết da gà. Thiếu chút nữa tưởng mình bị ma thú cấp cao ngắm trúng ấy chứ!”
Áp lực? Rốt cục Alice cũng đã hiểu vấn đề nằm ở đâu.
Đẳng cấp pháp sư của cô tuy đã Lv 99, nhưng bình thường cô sẽ vô thức dùng kỹ năng “che dấu hơi thở”. Bởi vậy người khác thấy cô cũng chỉ tưởng là người bình thường, sẽ không ai để ý.
Còn Noah, tuy anh ta cũng có kỹ năng “che dấu hơi thở” nhưng anh chỉ dùng một chút, còn một chút vẫn hiển hiện ra ngoài. Bởi vậy nhìn chả khác gì ma thú đi dạo phố, đi đến đâu là bị chú ý đến đấy.
Xung quanh anh ta có ma lực bao bọc, sẽ gây áp lực cho người xung quanh. Cũng khó trách được sao những vị khách quen mặt vàng hoe như đất, vội vàng lui về sau nhường vị trí.
Cường giả vi tôn, kính sợ kẻ mạnh, đó vốn là bản năng của động vật.
Mặt khác, ai cũng không muốn vì cái chuyện nhỏ như xếp hàng mà gây sự với kẻ mạnh.
Sau khi nghĩ cẩn thận, Alice dùng tinh thần lực truyền âm, “Che dấu hơi thở đi.”
Noah hơi ngừng một chút, rồi trả lời, “Không được.”
“Anh đang làm ảnh hưởng đến những người khách khác.”
“Giấu hơi thở xong, kẻ bị ảnh hưởng sẽ là ta.”
Alice cố gắng thuyết phục, “Ra khỏi tiệm tôi mặc kệ, còn ở trong này thì phối hợp một chút đi.”
Noah lại từ chối lần nữa, “Không được.”
Alice lại trầm tư, không lẽ lại phải đánh nhau một trận rồi ai thắng thì làm theo hay sao? Cãi cọ đến mức đó, cũng chẳng hay ho gì.
Đột nhiên Noah nói tiếp, “Không có hơi thở uy hiếp, người ta sẽ đụng chạm, phiền phức.”
Alice bất ngờ, rất nhanh đã phản ứng lại.
Sau khi che dấu hơi thở thì cũng không khác gì người bình thường, tất nhiên sẽ không gây phiền toái cho người xung quanh. Nhưng cũng có điểm không tốt cho lắm – đấy chính là dễ bị chú ý.
Ví dụ như khi bày quầy bán hàng, có khách hàng ỷ vào giá trị vũ lực cao thản nhiên chen hàng. Lại thêm ví dự như ngày cô khai trương, có pháp sư hệ Hỏa gây rối.
Nếu như cô phóng hơi thở ra, làm người ta ý thức được cô là kẻ mạnh, bọn họ chắc chắn không dám làm ẩu.
Nhưng ngụy trang quá tốt, bị nhầm là kẻ yếu thì sẽ bị lấn lướt, không ngừng có người tới bới móc.
“Trước kia đã từng thử qua, tùy ý (dùng đồng vàng) mua chút đồ, giữa đường cũng gặp phải đám cướp.” Noah kể.